THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Tứ giai, Kiếm Khí Phong Bạo trước mắt, tràn đầy khí tức hủy diệt không gì sánh được, đây rõ ràng là khí thế của Thần Văn tứ giai, hơn nữa là Thần Văn phong bạo sức chiến đấu vô cùng cường hoành.

Tần Vấn Thiên, hắn không phải Thần Văn Sư tam giai, mà là Thần Văn Đại Sư tứ giai.

Thần Văn Đại Sư tứ giai không đến hai mươi tuổi, trong tâm mọi người không ngừng nhảy lên, run rẩy dữ dội.

Khó trách người này ngông cuồng như thế, khó trách Tần Vấn Thiên dám nhục mạ bọn họ là đám vô năng, bọn họ chí ít đều tới năm mươi tuổi, cũng cùng lắm là Thần Văn Đại Sư tứ giai sơ cấp mà thôi, so sánh với Tần Vấn Thiên, quả thực kém xa.

Thậm chí có thể nói không thể so sánh được!

Một Thần Văn Đại Sư tứ giai không đến hai mươi tuổi, so sánh với Thần Văn Đại Sư tứ giai đã ngoài năm mươi tuổi, làm sao so sánh được đây?

Mặc dù Tần Vấn Thiên từ mười tuổi đã bắt đầu tu hành Thần Văn, đến bây giờ cũng chưa vượt qua mười năm, mà bọn họ, ít nhất là bốn mươi năm trở lên, chênh lệch quá lớn.

Dù trong lòng run rẩy, nhưng đồng thời càng khiến cho bọn họ điên cuồng vì cổ thư Thiên Tôn hơn. Mặc dù bọn họ thấy tạo nghệ Thần Văn của Tần Vấn Thiên, nhưng vẫn một mực tin tưởng Tần Vấn Thiên chiếm được cổ thư Thiên Tôn dựa vào truyền thừa của Thần Văn Đại Sư ngũ giai khủng bố, mới có kỳ ngộ như thế, bước vào tứ giai.

Điều này làm cho trong lòng bọn họ càng thêm nóng rực, điên cuồng. Cổ thư Thiên Tôn nhất định phải chiếm được.

Sự điên cuồng này, thậm chí để cho bọn họ quên đi thời khắc nguy hiểm này, vì cổ thư Thiên Tôn, mặc dù bốc lên nguy hiểm tính mạng cũng đáng.

Người này nhất định phải giết chết, cướp đoạt cổ thư Thiên Tôn trên người hắn.

Bên cạnh, Đại trưởng lão một mực ngắm nhìn trong lòng cũng rung lên, đôi mắt nhìn Bạch Lộc Di ở bên cạnh:

- Ngươi đã sớm biết, chính vì thế để cho ta tới xem cảnh tượng này sao?

- Đại gia gia, làm sao chứ? Tần Vấn Thiên hắn còn chưa tới mười chín tuổi mà.

Bạch Lộc Di nhìn Đại trưởng lão cười nói.

- Không đến mười chín tuổi.

Đại trưởng lão hít sâu một hơi, không luận thiên phú của người này ở trên Võ Đạo, chỉ bằng thiên phú yêu nghiệt trên Thần Văn, sau này tất sẽ trở thành nhân vật kinh khủng, hắn tuyệt đối có cơ hội trùng kích Thần Văn Tông Sư ngũ giai.

Thần Văn Đại Sư và cường giả Võ Đạo, cảnh giới càng cao, địa vị tuyệt nhiên bất đồng, một vị Thiên Tôn cảnh Thiên Tượng, cảnh Thiên Cương làm sao so sánh được?

Tần Vấn Thiên, bản thân không chỉ có tạo nghệ cực cao, đồng thời, hắn còn là một thiên tài võ giả tiềm lực đáng sợ.

Nhưng ý nghĩ của Bạch Lộc Động ở bên cạnh lại không giống như vậy, hắn đương nhiên cũng biết thiên phú cùng với tiềm lực của Tần Vấn Thiên, nhưng hắn để ý cổ thư Thiên Tôn nhiều hơn.

- Chư vị, dừng tay đi.

Chỉ nghe Đại trưởng lão mở miệng nói. Thời khắc này, hắn đã không hy vọng cục diện tiếp tục nữa, Tần Vấn Thiên cùng mấy vị Thần Văn Đại Sư đều thực sự tức giận, nếu như triển khai tử chiến, chắc chắn sẽ có người ngã xuống, bất kể là mấy vị Thần Văn Đại Sư Tứ giai kia hay Tần Vấn Thiên ngã xuống đều không phải là điều mà hắn muốn thấy.

Tần Vấn Thiên đứng ở trên hư không, mảnh không gian này như hóa thành Phong Bạo Kiếm.

Thần Văn này đích thật là Thần Văn Chiến Đấu tứ giai trong cổ thư Thần Văn, tên Phong Bạo Kiếm Toàn, lại có thể chia ra làm rất nhiều Phong Bạo Kiếm Toàn cỡ nhỏ, thuộc về một loại Chiến Đấu Thần Văn lực công kích cực kỳ hùng mạnh trong Thần Văn tứ giai sơ cấp, hắn vì khắc họa Thần Văn này đã hao tốn không ít thời gian và tinh lực mới thành công.

Giờ khắc này, hắn chính là chúa tể của mảnh phong bạo này.

Phía dưới, trong gió lốc, thần sắc của ba tên Thần Văn Đại Sư tứ giai cẩn thận, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên đứng trong hư không, ánh mắt nóng rực.

- Trưởng lão, hiện tại mới để cho bọn ta dừng tay, làm sao có thể chứ?

Chỉ nghe trung niên mặt đen lạnh như băng nói, sau đó hắn và Lương lão đi tới bên cạnh Tống lão.

- Tống lão, mặc dù người này khắc ra Thần Văn tứ giai, nhưng Khôi Lỗi của ngươi tương tự cũng là tứ giai, bọn ta thủ hộ ngươi, ngươi cho Khôi Lỗi tru diệt người này. Hắn chết, Thần Văn vô chủ, công kích tiêu tán, cổ thư Thiên Tôn, ba người chúng ta cùng xem, thế nào hả?

- Ừ.

Tống lão khẽ gật đầu, hai Khôi Lỗi tam giai đỉnh cấp thủ hộ ở hai bên trái phải, Khôi Lỗi tứ giai ở phía trước, Thần binh đúc thành thân thể tràn đầy khí tức lạnh như băng.

- Trưởng lão ngươi cũng nghe đấy, Tần mỗ là từ đầu đến cuối ở trong trạng thái bị động, là người khác là muốn mạng của ta.

Tần Vấn Thiên nhìn Đại trưởng lão mở miệng nói, làm cho ánh mắt của Đại trưởng lão ngưng đọng lại. Hắn biết, mấy vị Thần Văn Đại Sư tứ giai này không giết Tần Vấn Thiên chỉ sợ sẽ không bỏ qua.

Không nói đến cổ thư Thiên Tôn, nếu như Tần Vấn Thiên còn sống, đối với bọn họ cũng là uy hiếp to lớn.

Có lẽ hôm nay qua đi, sẽ có rất nhiều thế lực hàng lâm Học viện Bạch Lộc, mượn hơi Tần Vấn Thiên.

Một Thần Văn Đại Sư không đến mười chín tuổi, mặc dù là thế lực cấp bá chủ, cũng sẽ nguyện ý thờ phụng hắn, bồi dưỡng hắn vô điều kiện.

Nên bất luận từ góc độ nào, Tần Vấn Thiên đều phải giết.

- Đại trưởng lão, ngươi khuyên không được.

Bạch Lộc Động thản nhiên nói, hắn đương nhiên hi vọng chiến đấu tiếp tục.

- Tống lão, ra lệnh cho Khôi Lỗi giết chết người này. Lương lão, Thần binh thủ hộ!

Trung niên mặt đen nói, hắn sớm đã nhìn ra, Thần binh của lão giả mũi cao có thể công có thể phòng.

- Được, người này quá hung hăng, giết hắn!

Tống lão vuốt râu bạc trắng, tự tin nói, sau đó Khôi Lỗi tứ giai của hắn phóng lên trời, lưỡi đao cắt đứt không gian, thời điểm càn quét Kiếm Khí đều bị cắt ra.

Phía dưới, trung niên mặt đen lay động trường mâu, cắm ở dưới chân, trong phút chốc mặt đất tiêu diệt, hóa thành chân không, đồng thời Lương lão kéo dù ra trôi nổi ở trên đỉnh đầu của ba người, trong giây lát hình thành màn sáng, bao phủ thân thể của bọn họ ở bên trong.

Thân thể bị bao phủ ở trong Thần Văn tứ giai, bọn họ không dám đơn giản trùng kích ra bên ngoài, dùng Thần binh phòng ngự thủ hộ, dựa vào Khôi Lỗi tứ giai đi kích sát Tần Vấn Thiên, tất nhiên là biện pháp ứng đối tốt nhất.

- Giết!

Tần Vấn Thiên hư không điểm một chỉ, trong tích tắc, Phong Bạo Kiếm Toàn kinh khủng công kích tới, nơi đó quang điểm kim sắc điên cuồng lóng lánh. Ngay lúc này, Khôi Lỗi tứ giai phóng lên trời mang theo nhuệ khí đáng sợ, bàn tay mãnh liệt trảm ra, một tia hàn quang kinh khủng chém giết về phía Tần Vấn Thiên.

- Hừ.

Tần Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng nói:

- Khôi Lỗi tứ giai này, ta nhận.

Dứt lời, luồng Phong Bạo Kiếm Toàn kinh khủng cuốn đi, vô cùng vô tận, cùng Khôi Lỗi tứ giai kia điên cuồng va chạm.

Đồng thời, chỉ thấy bàn tay của Tần Vấn Thiên huy động, trong nháy mắt, trước người hắn nhiều hơn một Khôi Lỗi Kim Giáp to lớn.

- Đi.

Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, Khôi Lỗi Kim Giáp tiến tới giết Khôi Lỗi của đối phương, mà thân thể Tần Vấn Thiên thì phù động ở trong hư không, lần nữa công kích ba vị Thần Văn Đại Sư trốn ở trong Thần binh.

- Khôi Lỗi, trên người hắn cũng có Khôi Lỗi tứ giai.

Thần sắc đám người Tống lão xanh mét, Khôi Lỗi Kim Giáp và Khôi Lỗi lưỡi đao chiến đấu với nhau, bên cạnh còn có phong bạo đáng sợ tập kích, vốn dĩ mảy may không có cách ảnh hưởng đến Tần Vấn Thiên.

Bàn tay huy động, trong thoáng chốc, hàng vạn hàng nghìn kiếm mang gào thét, trong hư không vạn kiếm tề tụ, hội tụ thành một thanh Cự Kiếm khủng bố, Cự Kiếm này lộ ra nhuệ khí tận cùng, sau đó chỉ thấy Tần Vấn Thiên điểm xuống một chỉ, Cự Kiếm từ trên thiên khung trảm xuống, một tiếng nổ vang ầm ầm, Cự Kiếm chém ở trên màn sáng, đám người Tống lão ở bên trong thân thể run rẩy.

- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Tống lão hoảng hốt, thanh niên này không đến mười chín tuổi, hoàn toàn vượt ra khỏi dự tính của bọn họ.

- Đáng chết, thật đáng chết!

Sắc mặt Lương lão xanh mét, nhìn trung niên mặt đen kia nói:

- Thần binh của ta công phòng nhất thể, nhưng công kích cùng phòng ngự không bằng Thần binh tứ giai công kích hoặc phòng ngự thuần khiết. Thần Văn tứ giai của đối phương là Thần Văn công kích, sớm muộn sẽ phá vỡ Thần binh phòng ngự, ngươi có Thần binh tứ giai công kích, ngươi đánh đi ra ngoài.

- Ta đánh đi ra ngoài?

Trung niên mặt đen cứng đờ, tuy hắn có Thần binh Tứ giai công kích, nhưng tu vi của hắn không phải cảnh Thiên Cương, chẳng qua là Nguyên Phủ, Thần binh tứ giai thì có thể làm sao?

Bọn họ vốn tưởng rằng, mặc dù Tần Vấn Thiên bố trí Thần Văn tứ giai, bọn họ có Khôi Lỗi tứ giai, có Thần binh tứ giai công kích, Thần binh phòng ngự, vẫn chắc chắn thắng, nhưng Tần Vấn Thiên cũng tế ra Khôi Lỗi tứ giai, nháy mắt phá vỡ cục diện.

- Ầm!

Lại một chấn động đáng sợ vang lên, Cự Kiếm điên cuồng trảm xuống, điên cuồng chém giết, màn sáng đã xuất hiện vết rách.

- Tiếp tục như vậy, sớm muộn sẽ phá.

Thần sắc của Lương lão tái nhợt, chỉ thấy lấy bọn họ làm trung tâm, Phong Bạo Kiếm Chi cuốn tới, chỉ cần màn sáng vỡ vụn, bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn.

- Bành Hải, trợ giúp.

Ánh mắt Tống lão nhìn bên ngoài Thần Văn, nhìn Thần Văn Đại Sư cảnh Thiên Cương một mực không có ra tay kia mà quát. Bành Hải là nhân vật khiến bọn họ cực kỳ kiêng kỵ, mặc dù giết chết Tần Vấn Thiên cướp đoạt cổ thư Thiên Tôn, hắn và trung niên mặt đen, Lương lão cũng chuẩn bị liên thủ đối phó Bành Hải.

Nhưng bây giờ, không thể không cầu trợ Bành Hải.

Nhưng Bành Hải lại vô cùng hờ hững, trong tay của hắn xuất hiện một thanh trường thương, trên trường thương kia có hỏa diễm đáng sợ, nhưng hắn không có động, chỉ an tĩnh đứng ở đó, con ngươi như lộ ra một ngọn hỏa diễm, nhìn chằm chằm Thần Văn phía trước.

Bây giờ Thần Văn tứ giai Phong Bạo Kiếm Toàn hoàn toàn bạo phát, lúc này, cũng là thời cơ dễ dàng thấy rõ Thần Văn nhất.

Răng rắc một tiếng, màn sáng của Thần binh tứ giai vỡ vụn, ô dù cũng xuất hiện vết rách, một khoảng thời gian ngắn này khiến Tống lão, Lương lão cùng với trung niên mặt đen kinh hãi ngẩng đầu, nhìn thanh niên trong hư không, trên mặt của bọn họ có ý sợ hãi.

Tần Vấn Thiên càn quét qua, trong khoảnh khắc này, mấy người đều cảm thấy trên người Tần Vấn Thiên có sát cơ mãnh liệt.

- Trở lại cho ta.

Tống lão lệnh Khôi Lỗi trở về, nhưng Tần Vấn Thiên làm sao không biết tâm tư của hắn, Khôi Lỗi Kim Giáp cùng với phong bạo cuốn qua, gắt gao kéo Khôi Lỗi của đối phương lại.

- Ông...

Thân hình của trung niên mặt đen lập loè, đánh tới bên ngoài, trường mâu trong tay mở đường, Hắc Long rít gào, trong nháy mắt mở ra một con đường máu, nhưng nộ kiếm gào thét, một tiếng nổ vang ầm ầm, chỉ thấy một thanh Cự Kiếm cắm ở trước người hắn. Sau đó trung niên mặt đen ngẩng đầu, liền thấy kiếm mang vô tận chỉ về phía hắn, chỉ cần bàn tay của Tần Vấn Thiên huy động, hắn sẽ chết không có chỗ chôn.

- Tần tiểu huynh đệ, dừng tay.

Đại trưởng lão xưng hô Tần Vấn Thiên cũng khách khí hơn rất nhiều, Thần Văn Đại Sư tứ giai không đến mười chín tuổi, hắn đương nhiên phải coi trọng.

- Ba người này đều có chút thân phận, người này là khách khanh đại gia tộc Hàn gia của thành Vọng Châu, Hàn gia ở thành Vọng Châu thế lực không kém.

Đại trưởng lão nhìn Tần Vấn Thiên nhắc nhở.

- Không sai, nếu như ngươi giết ta, Hàn gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Trung niên mặt đen nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.

- Lúc trước uy phong bực nào, thời khắc này lại mang bối cảnh ra, đáng buồn biết bao. Nếu như Hàn gia muốn báo thù cho ngươi, ta lập tức gia nhập một thế lực cấp độ bá chủ, ngươi cho rằng, Hàn gia dám đụng đến ta sao?

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên quét về phía đối phương, làm cho sắc mặt của trung niên mặt đen càng đen hơn. Thần Văn Đại Sư tứ giai không đến mười chín tuổi, chỉ cần tin tức truyền ra, thế lực muốn mượn hơi Tần Vấn Thiên, há là một Hàn gia có thể so sánh được à?

- Nhiều thứ tốt như vậy, giữ ở trên người các ngươi thật là phung phí của trời, hãy giữ lại cho ta đi.

Tần Vấn Thiên vừa dứt lời, Kiếm Khí càn quét qua, một thanh Cự Kiếm trảm xuống, trung niên mặt đen dùng trường mâu chống lại, va chạm cùng Cự Kiếm, hai chân lún xuống, đột ngột, bên cạnh có một tia kiếm quang rực rỡ gào thét mà qua, cổ của hắn mát lạnh, vết máu xuất hiện.

Tống lão và Lương lão thấy tình cảnh như vậy, bọn họ đều sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, chỉ còn lại nỗi hoảng sợ vô tận.

Tần Vấn Thiên đuổi giết người trung niên mặt đen, Thần Văn Đại Sư tứ giai vẫn chết!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi