THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Chim đại bàng đứng sừng sững trên đỉnh núi nhìn lên bầu trời, cả ngày chỉ ngước nhìn bầu trời như vậy khiến người khác có cảm giác không thể ngưỡng vọng.

Rất nhiều yêu thú thường xuyên lui tới đây quỳ lạy đại bàng yêu vương, thấy chim đại bàng nhìn trời như thế khiến chư yêu có thể cảm nhận được sự cô tịch của yêu vương.

Hắn ở trên cao quan sát chúng yêu, nhận lấy quỳ lạy sùng bái của chư yêu, hắn nhìn lên vòm trời như muốn có một ngày sẽ bay vào trong mây, phá trời mà đi. 

Đại bàng giương cánh hận trời quá thấp nên đâm vào trời bỏ mình, nếu đại bàng có thể phá được trời thì sẽ khí khái tới mức nào chứ?

Một ngày nọ, cuồng phòng nổi lên, ở nơi xa có yêu uy cuồn cuộn tràn tới nhưng đại bàng vẫn nhìn lên vòm trời như cũ. Đôi mắt chẳng có chút phản ứng nào như đang xem thường vương giả trong thiên hạ, trong đôi mắt hắn chỉ có bầu trời, không thèm nhìn bất cứ cổ yêu nào.

- Hừ! 

Một tiếng gầm phẫn nộ truyền tới, trước đỉnh núi xuất hiện một thân ảnh khổng lồ không nhỏ hơn đại bàng là bao.

Đôi cánh màu đỏ thẫm, cái đầu dữ tợn và cái vòi sắc nhọn, con ngươi lạnh như băng toát ra vẻ tàn bạo, đây chính là một con yêu vực chi vương khác, Xích Dực địa long.

Hậu duệ của long yêu thần, dòng máu của yêu thần chảy trong người. Nhưng cho dù là nó cũng lần đầu nhìn thấy một con vân trung đại bàng thực sự. 

- Ngươi chính là kẻ xưng vương ở chỗ này à?

Thanh âm lạnh lẽo phát ra từ miệng của con Xích Dực địa long kia, cơ thể nó như một ngọn núi nhỏ, cũng không biết nặng cỡ nào.

Đại bàng chậm rãi dời mắt nhìn qua, nhìn con Xích Dực địa long kia, đôi mắt lạnh lẽo khiến chúng yêu đều phải run rẩy. Mấy con yêu thú đằng sau Xích Dực địa long đều cảm giác được sự lạnh lùng và cao ngạo của đại bàng yêu vương. 

- Lúc đến chỗ này, hắn có giết chết chư yêu trong lãnh địa của ta không?

Tần Vấn Thiên thản nhiên hỏi.

- Không có. 

Phía bên dưới, có một con yêu dưới trướng Tần Vấn Thiên đáp lại, Xích Dực địa long liền gầm lên:

- Bổn vương thèm vào.

Đại bàng nhìn đối phương, lạnh lùng phun ra một tiếng: 

- Khuất phục hoặc là chết.

Tiếng rít trầm thấp phát ra từ trong miệng Xích Dực địa long. Nó đột nhiên gầm lên một tiếng, đất trời điên cuồng rung chuyển tựa như đất nứt núi sụp, ở chỗ đỉnh núi nơi Tần Vấn Thiên đang đứng như đang điên cuồng chuyển động, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, một luồng sức mạnh khủng bố bao phủ lấy đất trời ở nơi này,

Tinh thần Yêu Thú khác với nhân loại, bọn họ trời sinh đã có sức mạnh đặc biệt trong một số lĩnh vực. Con Xích Dực địa long này trời sinh có sở trường về lửa, sức mạnh thuộc tính đại địa, có thể hấp thụ được hai loại thuộc tính nguyên lực tinh thần từ ngôi sao Võ Mệnh trên chín tầng trời nhưng không cần kết nối với ngôi sao Võ Mệnh, đây là thiên phú mà chỉ bọn chúng mới có. 

Hơn nữa, bất kể là sức mạnh hay tốc độ thì con Xích Dực địa long này cũng đều vô cùng vượt trội, đặc biệt là sức mạnh có thể chế ngự được rất nhiều yêu thú cùng đẳng cấp.

Lại có rất nhiều tinh thần Yêu Thú lợi hại, tất cả bọn chúng đều có thần thông thiên phú của riêng mình, thậm chí còn tuỳ theo thực lực trở nên mạnh mẽ ra sao mà xuất hiện một số thần thông thiên phú tương ứng để bọn chúng sử dụng.

Sự lệ thuộc vào thiên phú của yêu thú mạnh hơn rất nhiều so với con người, bởi vậy những yêu thú cường đại như Yêu Thần bát phương và huyết mạch thân cận khác đều có thể tu hành tới cảnh giới khá cao, một số yêu thú có thiên phú yếu được định sẵn chỉ có thể ở tầng chót, trừ phi có cơ duyên cực lớn hoặc nỗ lực nghịch thiên để thêm chút cơ may. 

Đại bàng nhìn chằm chằm vào Xích Dực địa long, khí tức yêu vương đáng sợ bao trùm trên người hắn, đó là khí khái vương giả tựa như quân lâm thiên hạ, dường như có sức mạnh của huyết mạch đang thiêu đốt, rít gào trong cơ thể hắn.

Trên người đại bàng như bao được phủ hào quang vương giả, đó là huyết mạch đang điên cuồng sục sôi.

Đồng tử cực đại của Xích Dực địa long co rụt lại, vẻ mặt vô cùng khó coi, con đại bàng này có huyết mạch hùng mạnh như vậy, tựa như vương giả trời sinh. Đây chính là sức mạnh huyết mạch chất chứa trong người của con chim vân trung đại bàng này sao? 

Hào quang vương giả như càng sáng chói hơn, khí tức của đại bàng đang điên cuồng tăng lên, lại phá được một cảnh giới, phát ra khí tức của Thiên Cương đỉnh phong, đại bàng sải cánh rồi bay lên bầu trời, nhìn xuống Xích Dực địa long, một cỗ uy áp của quân vương vô thượng ập xuống.

Loại uy áp này chính là của vị yêu vương phía trên dành cho yêu thú phía dưới, chế ngự tuyệt đối, cỗ khí tức này khiến toàn thân Xích Dực địa long run rẩy kịch liệt, không chỉ vì thực lực mạnh mẽ của đối phương mà hơn cả là sự nhạy cảm của một yêu thú khiến nó cảm nhận được rõ ràng sự tôn quý của đối phương, đây là yêu có trình độ cao hơn cả nó, trời sinh đã là vua.

- Ta nói lại một lần nữa, khuất phục hay là chết? 

Đại bàng lạnh giọng nói, thanh âm của hắn như sấm sét đánh thẳng vào trong óc của Xích Dực địa long, lúc này nó cùng một cảnh giới với đại bàng nhưng nó lại rõ ràng cảm nhận được uy áp của kẻ đang ở trên kia, tựa như nó chỉ là một yêu thú thấp kém.

Nhìn vào mắt đại bàng như đang nhìn thấy quân vương của bầu trời, nó không dám nhìn thẳng vào mắt đại bàng nữa, cái đầu kiêu ngạo của nó dần cúi thấp xuống.

Chư yêu phía dưới cùng nhìn thấy một màn này, tất cả đều chấn động vô cùng. 

- Ta bằng lòng khuất phục.

Cảm nhận được uy áp đang càng ngày càng mạnh hơn của vương giả, Xích Dực địa long nói ra một câu. Vừa dứt lời thì uy áp do nó phát ra liền biến mất, dường như sẽ không còn khí khái của vương giả nữa.

Trong lòng chư yêu kinh hãi cực độ, nhìn vào hư không, đại bàng mang khí tức quân chủ vương giả kia vẫn lơ lửng trên bầu trời, đôi mắt sắc bén quét qua, không có yêu nào dám nhìn thẳng vào hắn. 

Trong lòng những yêu thú ở lãnh địa của đại bàng đều cực kỳ kích động, yêu huyết sôi sục. Đây là người đứng đầu của bọn chúng, người đứng đầu thực sự. Vương của lãnh địa bên đối phương vừa tới, còn chưa chiến đấu mà đã thuần phục dưới chân vương của bọn chúng, thật là khí khái biết bao.

- Nếu ngươi đã từng làm yêu vương của lãnh địa, sau khi bước vào lãnh địa của ta cũng không giết một yêu nào nên ta phong ngươi làm yêu tướng, đứng trên chín đại thống lĩnh, khi ta không ở đây thì ngươi sẽ thay ta cai quản chư yêu, nhưng ngươi cũng cần phải tuân thủ quy tắc của ta, từ nay về sau hai lãnh thổ của yêu thú được thống nhất, không được tàn sát lẫn nhau, phải vạch ra quy tắc nghiêm chỉnh, ngươi có chịu hay không?

Đại bàng lạnh lùng cất lời, Xích Dực địa long nghe xong thì gật đầu nói: 

- Yêu tướng sẽ tuân thủ mệnh lệnh của vương.

- Chí hướng của ta không ở chỗ này, yêu vực này sớm muộn gì cũng giao cho ngươi, hiện tại thì đi đi.

Thanh âm của đại bàng uy nghiêm mà lạnh lẽo khiến chư yêu không đoán ra được, nhưng bọn chúng lại mơ hồ cho rằng yêu vương đại bàng đáng sợ có chí hướng rất cao. 

Mục tiêu của hắn là mây trời, trở thành quân vương của bầu trời.

Xích Dực địa long được phong làm yêu tướng, rời khỏi chỗ này để đi chỉnh đốn lại chư yêu trong lãnh vực của nó, thân ảnh của đại bàng lại trở về đỉnh núi, đứng ở đó nhìn lên vòm trời như thể hắn sẽ vĩnh viễn như vậy.

Chư yêu phía dưới nhìn cảnh này, vĩnh viễn cũng không hiểu được sự cô tịch trong lòng vương của bọn chúng. 

Hắn vốn là người, đến với thế giới của yêu thì làm vương.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, cả sâm lâm được nhuộm hai sắc đỏ vàng của lá thu, trong sâm lâm sơn mạch được phủ đầy lá rơi, mang vẻ cô đơn tịch lieu. Trong yêu vực, hai vùng lãnh địa to lớn hiện tại đã có chung một chủ là đại bàng yêu vương.

Nhưng vương của bọn chúng đứng im bất động, thân ảnh cô đơn như vĩnh hằng, mỗi khi màn đêm buông xuống lại phát hiện ra ánh sao trên bầu trời trút xuống trên người của yêu vương đại bàng, những ánh sao này lại sáng vô cùng, trong đêm tối càng khiến thân ảnh cô đơn kia thêm nổi bật. 

Thanh Mị tiên tử không xuất hiện thêm lần nào nữa, cũng không biết Thanh Nhi đã đi đâu, hiện tại điều Tần Vấn Thiên có thể nghĩ tới là khiến bản thân thêm phần mạnh hơn.

Việc Tần Vấn Thiên mai danh ẩn tích càng khiến cho người bên ngoài đều nghĩ rằng hắn đã hết thời rồi, Đan Vương điện cũng chưa bao giờ ra mặt nói về chuyện này, nhưng những bằng hữu hắn đang dần trở nên mạnh hơn, bọn họ tin chắc rằng Tần Vấn Thiên vẫn chưa chết.

Huyền Âm điện của thành U Châu, trên thành lầu mang phong cách cổ xưa, dưới thân ảnh mặc hắc bào là một cơ thể xinh đẹp, dáng người thướt tha, hắc bào bó sát người cực kỳ hoàn mỹ, Bạch Tình vừa quay về từ mật địa thì lại biết được tin Tần Vấn Thiên đã bỏ mạng ở Đan Vương điện. Nghe xong tin này, cô cũng không hề rơi một giọt nước mắt nào, chỉ đứng im ở đó nhìn về phương xa bảy ngày bảy đêm. 

- Tình nha đầu.

Bạch Thu Tuyết đứng sau lưng Bạch Tình, đôi mắt đỏ lên, gọi một tiếng nhưng Bạch Tình tựa như không hề nghe thấy, vẫn dõi mắt nhìn về phương xa.

Gió thổi qua làm lay động quần áo của hai cô gái. 

Trên vòm trời có một cơn gió lạnh lẽo nổi lên, đôi môi của Bạch Tình hơi động đậy, cuối cùng cũng có một giọt lệ chảy xuống, chỉ có một giọt duy nhất.

- Vấn Thiên ca ca, nếu ngươi chết rồi thì đứng đầu thiên hạ đi chăng nữa để làm gì chứ?

Trong lòng Bạch Tình vô cùng đau khổ, cô bán mạng tu hành như thế là vì cái gì đây. 

- Nếu ngươi đã chết, dù có chôn cả Đan Vương điện thì cũng có ích gì?

Bạch Tình thì thào, sau đó ngẩng đầu lên. Đưa mắt nhìn bầu trời, trong đôi mắt ấy không còn ánh sáng nào nữa mà trở nên tối tăm, lạnh lẽo như đến từ địa ngục.

Sức mạnh lạnh lẽo kỳ bí bao phủ toàn thân cô, Bạch Thu Tuyết chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo thấu xương, cô rùng mình một cái rồi lui ngay về phía sau, không thể đứng gần Bạch Tình được nữa. 

Uy lực kỳ bí này lượn lờ quanh người Bạch Tình, tựa như lột xác biến thành ma ý đáng sợ hơn nữa. Bóng dáng của cô run lên một cái rồi phóng lên trời, hướng về phía xa.

- Tình Nhi.

Bạch Thu Tuyết hô lên một tiếng nhưng chỉ nghe thấy một thanh âm truyền tới từ phía sau: 

- Để mặc cô ấy đi đi, cuộc đời này của cô ấy tu hành ma pháp, như vậy ma niệm sẽ càng sâu, là phúc hay hoạ thì còn phải xem tạo hoá của cô ấy.

Bên ngoài thành Yêu Sơn, sâm lâm sơn mạch rộng mênh mông, tại khu vực mây mù nọ, hôm nay cuối cùng cũng có một thân ảnh ung dung bước tới.

Mấy người lão giả cùng Thanh Nhi bước vào trong đó khi xưa đều bước ra. 

Khu vực sương mù, gió yên sóng lặng nhưng không ai ngờ ở một chốn đầy cường giả cách đây rất xa lại dấy lên biết bao cơn sóng to gió lớn.

Đại Niết tiên pháp bị người trộm mất dẫn đế lửa giận ngút trời của một thế lực siêu cấp khủng bố. Không biết có bao nhiêu cường giả bỏ mạng, vô số thế lực lớn nhỏ sánh ngang với các tông môn lẫn thế lực bá chủ ở hoàng triều Đại Hạ đều bị hủy diệt trong cơn sóng gió này.

Không ai biết người gây nên cơn sóng gió này là người nào đó trong hoàng triều Đại Hạ xa vô tận. 

Thanh Nhi ung dung bước về phía trước, lão giả sau lưng cô dừng bước rồi gọi một tiếng:

- Công chúa.

Bước chân của Thanh Nhi chợt dừng lại. 

- Đừng quên chuyện mà công chúa đã đáp ứng, lão nô sẽ dẫn tộc nhân rời đi.

Lão giả khom người, Thanh Nhi gật đầu rồi tiếp tục đi về phía trước.

Không lâu sau, thân ảnh của Thanh Nhi liền biến mất trong tầm mắt, bên cạnh lão giả là một nữ tử mặc áo trắng cung kính đứng tại đó như đang chờ mệnh lệnh. 

- Những điều mà ngươi điều tra được đều là thật sao?

Lão giả thản nhiên hỏi.

- Là thật, công chúa muốn có được pháp này nhất định là vì Tần Vấn Thiên đã thoát khỏi Đan Vương điện, chỉ là không biết hắn được ai cứu. 

Nữ tử thản nhiên đáp lại khiến lão giả nhíu mày một cái, đôi mắt lóe lên:

- Họ Tần sao… chắc hẳn sẽ không có quan hệ gì với gã nam nhân tên Tần Viễn Phong đâu nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi