THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Tần Vấn Thiên ngẩn ra, giấc ngủ này kéo dài ba ngày?

- Tinh Hồn.

Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, trong đầu óc hắn đã sáng lập ra hai tinh môn, Thiên Chuy Tinh Hồn và Thụy Mộng Tinh Hôn ở trong tinh môn và bên cạnh chúng là ngôi sao nhỏ đã ảm đạm.

- Ký ức, thật sự lại có ký ức, đau đầu quá.

Tần Vấn Thiên lắc đầu, rất nhiều ký ức mọc ra trong đầu hắn cần từ từ tiêu hóa.

- Công pháp tu hành cấp Thiên Cương, Chú Mộng pháp quyết, ta có thể dùng để tu hành đến Thiên Cương cảnh.

- Chú Mộng pháp quyết chia làm ba giai đoạn, Thiển Mộng cảnh, Nhập Mộng cảnh, Vong Mộng cảnh. Thiển Mộng cảnh tu hành chậm nhất, giúp người ta tiến vào trạng thái ngủ mơ đơn giản để tu hành.

- Nhập Mộng cảnh giúp người ta đi vào giấc ngủ sâu để tu hành, tu hành nhanh thì thậm chí có thể tạo mộng, làm cho người khác chìm vào giấc ngủ.

- Vong Mộng cảnh thì có thể sinh ra mộng niệm, tạo ra cuộc sống trong mộng chân chính, thậm chí còn có thể quyết định sự sống và cái chết trong giấc mộng.

Tần Vấn Thiên đọc và nắm bắt những ký ức này thì trong lòng hơi chấn động. Khi hắn ngưng tụ ra tinh hồn đầu tiên thì được ban cho Thiên Chuy Bách Luyện chi pháp, rất thích hợp để tu hành ở Luyện Thể cảnh. Nay hắn ngưng tụ tinh hồn thứ hai là Thụy Mộng Tinh Hồn thì Chú Mộng pháp quyết xuất hiện trong ký ức. Công pháp này phối hợp hoàn hảo với tinh hồn của hắn, cứ như thể ngôi sao nhỏ truyền lại ký ức cho hắn một cách có chủ đích vậy.

Hơn nữa lúc này đây hắn không chỉ có ký ức về Chú Mộng pháp quyết, mà còn có một luồng ký ức mênh mông khác về Luyện Thần đồ lục.

Luyện thần đồ lục cũng là một công pháp, nhưng không phải công pháp tăng cường cảnh giới, mà là một công pháp cực kì đáng sợ dùng để ngưng luyện nguyên lực tinh thần.

Dựa theo tin tức trong luồng ký ức mênh mông này, thì tầng một của Luyện Thần đồ lục cần dùng thần văn cấp một để ngưng luyện nguyên lực tinh thần, luyện ra thần nguyên.

Dùng thần văn ngưng luyện nguyên lực tinh thần… trước kia, Tần Vấn Thiên không bao giờ dám tưởng tượng rằng có công pháp đáng sợ bậc ấy tồn tại. Thần văn chính là chí bảo trong giới luyện khí, một thần văn cấp một có thể rèn ra thần binh lợi khí, ví như thần văn phi kiếm cấp một khắc vào binh khí thì có thể làm tăng độ sắc bén và sức mạnh.

Nếu như nguyên lực tinh thần trong cơ thể con người đều do thần văn cấp một ngưng luyện mà thành, chân nguyên vô tận đồng thời bùng nổ thì tương đương với vô số thần văn cấp một bùng nổ cùng một lúc, uy lực khủng bố biết bao nhiêu mà kể?

Nếu sử dụng lực lượng thần thông mà những thần nguyên ngưng luyện từ thần văn đó cùng lúc bùng phát thì đáng sợ tới mức nào?

Chỉ tưởng tượng đến thế thôi mà đã làm người ta sục sôi nhiệt huyết.

Thế nhưng rất khó để tu luyện được Luyện Thần đồ lục ngưng tụ thần nguyên. Muốn ngưng luyện nguyên lực tinh thần thành nguyên lực thần văn thì không chỉ làm hao phí một lượng nguyên lực tinh thần khổng lồ, mà còn phải có độ lĩnh ngộ cường đại với thần văn lực. Huống hồ loại công pháp ngưng luyện thần nguyên này ắt sẽ phải tốn cực nhiều thời gian.

Còn một vấn đề nữa, đó là khi tu sĩ Võ Mệnh tu hành rồi chiến đấu sẽ phải tiêu hao chân nguyên. Nghĩa là ngươi dùng rất nhiều thời gian để ngưng luyện ra thần nguyên, nhưng khi đại chiến thì sẽ tiêu hao hết, rồi lại phải ngưng luyện lại ngay lập tức. Muốn tu luyện Luyện Thần đồ lục, phải có một lượng Tinh Vẫn thạch và thời gian vô cùng lớn để làm cơ sở thì mới có thể chống đỡ được. Bao giờ ngươi có thể ngưng luyện thần nguyên cấp một trong phút chốc thì mới có thể coi là tầng thứ nhất đã thành công.

- Phù…

Sau khi tiêu hóa xong mớ ký ức này thì Tần Vấn Thiên lại thở dài.

Khó! Luyện Thần đồ lục quá khó. Chú Mộng pháp quyết có thể giúp tốc độ tu hành của người ta nhanh hơn, mà Luyện Thần đồ lục lại giảm tốc độ tu hành của người luyện xuống đến mức chậm nhất.

- Người trung niên ngông cuồng của Tần Thiên Thần Tông bị bao vây kia chắc cũng tu luyện Luyện Thần đồ lục nhỉ.

Nhớ tới cảnh tượng rung động cõi lòng kia, Tần Vấn Thiên thầm nghĩ. Vì sao Tần Thiên Thần Tông và hết thảy những chuyện này lại xuất hiện trong ngôi sao nhỏ? Người trung niên kia và mình có quan hệ gì với nhau ư?

- Tử quỷ lão cha, rốt cuộc thì ngài lưu lại bí mật gì vậy?

Tần Vấn Thiên thật muốn hỏi Hắc Bá một chút, nhưng đáng tiếc là sau khi Tần phủ gặp chuyện chẳng lành thì Dao tỷ nói Hắc Bá đã mất tích rồi.

Phàm Nhạc khua tay trước mắt Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên trợn mắt lên nhìn hắn một cái.

- Ngươi không đau ốm gì đấy chứ?

Mập mạp nghiêm trang hỏi. Đừng nói là người này ngủ đến ngu luôn rồi nha?

Tần Vấn Thiên nhướn mày, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhẹ. Mập Mạp rùng mình lùi về phía sau hai bước rồi cười bảo:

- Lão đại, ta chỉ lo ngươi gặp chuyện gì thôi, không có ý gì khác đâu.

Lần trước bị đánh một trận làm cho Mập Mạp còn sợ tới giờ.

- Ngày mai chúng ta về học viện nhé?

Tần Vấn Thiên hỏi Mập Mạp.

Mập Mạp sáng ngời cả mắt rồi lại cười đáng khinh theo thói quen. Hắn trừng mắt nhìn Tần Vấn Thiên, chẳng cần nói thì ý nghĩ cũng hiện lên mồn một: Cuối cùng cũng đến Học viện Đế Tinh à? Chờ mong quá!

Bây giờ Tần Vấn Thiên đã là Luân Mạch cảnh, lấy Tinh Hồn cuồng bạo của hắn để đối phó với Âu Phong chắc là không thành vấn đề gì lớn nhỉ.

Nghĩ đến đây, trong mắt Mập Mạp lóe lên tia nhìn lạnh lẽo mãnh liệt.

- Sư phụ.

Lúc này, Phong Bình chậm rãi bước đến, trên mặt nở nụ cười nhẹ.

- Làm sao thế?

Tần Vấn Thiên hỏi Phong Bình.

- Có tin tốt! Hôm nay Thần Binh các bán đấu giá một món thần binh mà sư phụ luyện chế lần trước. Vì cường độ tuyên truyền lớn nên đã thu hút rất nhiều người đến từ hoàng thành. Hơn nữa, có vài nhân vật tai to mặt lớn thử hàng ngay tại trận, phát hiện ra thần binh này không chỉ được tăng cường sức mạnh, mà còn có thể tích lũy chân nguyên rồi bùng nổ trong chốc lát, thế là ai nấy đều điên cuồng lên. Rất nhiều người tham gia đấu giá. Ngươi đoán xem thần binh hạ phẩm cấp hai này có giá thế nào?

Phong Bình có vẻ hưng phấn khác thường. Đúng là hắn rất vui vẻ, xem ra mình không chọn sai người, nếu vẫn ở công hội Tinh Hà thì trừ khi dựa hơi Mộc Thanh, chứ không thì cả đời cũng đừng hòng mà khác được.

- Giá bao nhiêu?

Tần Vấn Thiên hơi tò mò.

- Mười lăm viên Tinh Vẫn thạch ở tầng trời thứ hai.

Phong Bình cười nói:

- Một món thần binh hạ phẩm cấp hai thì chỉ đáng giá một viên Tinh Vẫn thạch mà thôi. Đã thế đây lại là lần đầu tiên bán đấu giá, thế mà lại tạo ra động tĩnh lớn bậc này. Qua chuyện này sẽ có càng nhiều người và cả một vài luyện khí sư muốn nghiên cứu thần văn bị thu hút tới đây.

Tần Vấn Thiên nở nụ cười. Nếu để hắn đi bán thì chắc chắn không thể có hiệu quả như thế. Đợi sau này khi hắn lĩnh ngộ thần văn sâu sắc hơn, có thể chế tạo thần binh phẩm chất cao hơn, thì số lượng Tinh Vẫn thạch thu về sẽ đủ cho hắn tu luyện Luyện Thần đồ lục.

- Sư phụ, đây là Tinh Vẫn thạch, Thần Binh các trả lại cho ta tám viên.

Phong Bình vừa cười vừa đưa hết Tinh Vẫn thạch cho Tần Vấn Thiên.

- Ừm, ngươi giữ hai viên này đi, về sau ta có thời gian rảnh sẽ tới đây luyện chế thần binh. Ngươi cũng tìm hiểu về thần văn cho cẩn thận, đừng trễ nải việc tu hành.

Tần Vấn Thiên để lại hai viên Tinh Vẫn thạch cho Phong Bình.

- Đa tạ sư phụ.

- Ngươi đi đi.

Tần Vấn Thiên bảo Phong Bình rời khỏi đây rồi lập tức tiếp tục tu hành Hàng Long quyền, đồng thời lĩnh ngộ Luyện Thần đồ lục và Chú Mộng pháp quyết một cách chậm rãi.

Luyện Thần đồ lục không thể luyện được trong ngày một ngày hai, thế nhưng ngay buổi tối hôm đó thì Tần Vấn Thiên đã tiến vào tầng thứ nhất thiển mộng cảnh của Chú Mộng pháp quyết. Hắn tu luyện thiển mộng cảnh trong lúc ngủ, trên tầng trời thứ năm, từ hai ngôi sao Võ Mệnh, ánh sáng sao trời đồng thời rọi xuống Tần Vấn Thiên đang ngủ say, làm cho mập mạp phát hiện ra điều này phải trợn mắt há mồm.

Ngủ mà cũng có thể tu hành á?

Hâm mộ chết mập mập mạp ta rồi!

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc từ biệt Phong Bình, mượn hai con ngựa, hỏi đúng phương hướng rồi lên đường đi Học viện Đế Tinh.

Khi đến học viện Đế Tinh, Tần Vấn Thiên phát hiện ra có rất nhiều người đi vào trong cổng lớn của học viện giống như bọn hắn.

- Sao lại đông vui thế nhỉ?

Tần Vấn Thiên hỏi một câu tò mò.

- Chẳng lẽ là biết ta sắp trở về?

Phàm Nhạc nhếch miệng cười.

Tần Vấn Thiên liếc Phàm Nhạc trắng mắt. Hắn còn đang không biết phải vào Học viện Đế Tinh để liên hệ học tỷ Nhược Hoan lấy ngọc bài Đế Tinh ra sao, không ngờ hình như hôm nay Học viện Đế Tinh lại mở cửa.

- Các ngươi là người của học viện hay võ phủ nào thế?

Một thiếu nữ bện tóc đi gần đó cười hỏi Tần Vấn Thiên.

- Học viện Đế Tinh, ngươi thì sao?

Tần Vấn Thiên hỏi lại.

- Đệ tử của học viện Đế Tinh à? Ngươi thật lợi hại. Ta tu hành ở võ phủ Xích Diễm. Hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc chiến xếp hạng trong học viện Đế Tinh, họ không cấm các học viện và võ phủ khác học tập nên ta bèn đến xem thực lực của các đệ tử vĩ đại trong Học viện Đế Tinh ra sao để khích lệ chính mình. Bây giờ chắc là vẫn kịp vào xem đấu đấy.

Thiếu nữ cười nói:

- Khó lắm ta mới đến được một lần, ta phải đi nhanh một chút để xem mới được, đi trước nhé.

Nói đoạn, thiếu nữ vẫy tay với hai người rồi bước đi thật mau.

Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc liếc nhìn nhau, cả hai người đều nở nụ cười rồi rảo bước đuổi theo dòng người tấp nập. Chẳng bao lâu sau, họ đã vào đến võ trường ở trung tâm học viện Đế Tinh, rất nhiều người đang tụ lại cùng nhau để xem trận chiến đang diễn ra trên võ trường.

- Mộ Dung Phong, ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí đệ nhất nhân của học viện Đế Tinh lần này. Thiên phú của hắn có thể so sánh với người trong kinh thành thập tú, mới mười sáu tuổi đã có tu vi Luân Mạch cảnh tầng bốn, ngưng tụ được hai tinh hồn, cực kì có tiềm lực.

- Học viện đứng đầu nước Sở, cái nôi của những thiên tài, năm nào cũng có những người cực kì có tiềm lực. Trừ Mộ Dung Phong, Lâm Tú và Đỗ Hạo đều là Luân Mạch cảnh tầng ba, mặt khác còn có ba người Luân Mạch cảnh tầng hai, khóa này mạnh hơn khóa trước rất nhiều.

Đám người bên dưới bàn tán xôn xao, khiến cho Tần Vấn Thiên phải thầm nói học viện Đế Tinh quả là nơi ngọa hổ tàng long có vô số cường giả.

- Chậc chậc, xem ra đệ nhất thiên tài ta đây phải cố gắng chứng minh bản thân mới được.

Phàm Nhạc cười nhẹ một tiếng, thoáng nhìn Tần Vấn Thiên bên cạnh mình rồi nói tiếp:

- Ngươi cũng đừng lo lắng, tinh hồn đầu tiên đã là ngôi sao Võ Mệnh đến từ trên tầng trời thứ ba, ngươi có lên đó đứng thì cũng vô cùng nổi bật. Chắc hẳn ngươi cũng giống như bản thiên tài, không tu hành nguyên lực thiên địa mà đợi sau khi thức tỉnh tinh hồn rồi mới bắt đầu tu luyện, cho nên thời gian bắt đầu muộn nhỉ.

- Âu Phong lên kìa.

Tần Vấn Thiên không để ý đến Phàm Nhạc mà chỉ nhìn chằm chằm vào bóng người mới lên đài. Ánh mắt hắn lóe lên ánh lạnh lẽo.

- Suýt nữa thì hắn đã giết chúng ta đúng không?

Phàm Nhạc híp mắt hỏi.

- Đúng.

Tần Vấn Thiên gật đầu.

- Làm một vố lớn không?

Phàm Nhạc híp mắt thành một khe nhỏ.

- Làm thế nào?

Tần Vấn Thiên hỏi.

- Làm thẳng chỗ hiểm.

Phàm Nhạc nhếch miệng:

- Được.

Tần Vấn Thiên gật đầu, hai người nhìn nhau cười đến là gian.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi