THÁI ĐẢN DU HÍ

“Chào buổi tối, tôi có hai tin tức muốn nói cho mọi người, một tốt, một xấu.”

Thiếu nữ vừa đẩy cửa vào cười khanh khách, tay cầm hai cái hộp gỗ đi tới. Tất cả mọi người đều nhận ra cô ta, chính là cô gái phát trứng màu ở quảng trường, giọng nói ngọt lịm như bị ngào đường quá độ, đặc đến khó chịu.

“Tin tức tốt là: các người rất may mắn mới có thể còn sống đi tới đây, chỉ chút nữa thôi các người có thể rời mê cung rồi. Tin tức xấu là: Không phải tất cả các người đều được ra khỏi đây.”

Thiếu nữ dùng ánh nhìn chế nhạo bí ẩn lia qua khuôn mặt từng người: “Chỉ cần một trong sáu người ở lại, năm người kia có thể bình an ra ngoài. Thế nào, nghe cũng đơn giản đấy chứ?”

Nghe thật khốn nạn!

Bầu không khí vốn đang coi như hòa bình thoáng cái vỡ nát, không có ai nói chuyện, trong không khí ngưng trệ dường như bắt đầu bốc mùi thuốc súng. Lâm Giác vô thức năm chặt súng trong túi quần, đạn còn năm viên, cậu dư sức tự bảo vệ mình, thế nhưng…

Lâm Giác theo bản năng nhìn về Tống Hàn Chương bên cạnh, hai tay anh ta chống cằm không biết đang suy nghĩ cái gì, hoàn toàn không có vẻ gì cảnh giác như Lưu Sam và những người khác.

Có ai đó đang nhìn cậu.

Lâm Giác ngẩng đầu, Lục Nhận đang cười như không cười nhìn cậu, khẽ nháy mắt phải với cậu một cái, trông như bạn bè đã thân thiết lâu lắm vậy.

Lâm Giác bị cử động khó hiểu của hắn khiến cho đứng ngồi không yên, vô thức đưa mắt về phía Tống Hàn Chương. Tống Hàn Chương liếc Lục Nhận, hơi gật đầu với Lâm Giác.

Đây là… ý gì?

“Vậy muốn chọn theo cách nào đây? Cô chắc sẽ không nói lại chọn bằng cách đánh nhau một trận đâu nhỉ, tuy rằng làm thế thì tôi thắng chắc, nhưng trò chơi không có tí hồi hộp bất ngờ nào thì chán chết.” Lục Nhận kéo dài hết cỡ âm thanh, chậm rãi hỏi “Nếu cô đã đưa ra yêu cầu như vậy, chắc hẳn cũng có sẵn một gợi ý thú vị rồi?”

Cô gái cười khanh khách đứng lên, đặt hộp gỗ trên tay lên bàn, nắp hộp mở ra để lộ một bộ bài lơ khơ.

“Đương nhiên, cử ra một thằng xui xẻo chịu chết nghe quá tàn nhẫn, tôi có một trò chơi công bằng hơn, tạm thời gọi nó là “Bắt quỷ” nhé.”

(trảo quỷ: bắt quỷ)

“Ở đây có một bộ bài lơ khơ, bốn loại màu sắc hoa văn từ A đến K đều đủ, nhưng lại có thêm một lá bài quỷ, tổng cộng 53 cây.”

“Mọi người dựa theo trình tự đến gian phòng để xếp chỗ ngồi, sau đó tôi sẽ chia bài, mỗi người ngay từ đầu trong tay sẽ có 8 hoặc 9 lá bài, một người trong số các người sẽ cầm phải bài quỷ. Trong bài nếu có 2 lá có con số giống nhau thì ghép làm một đôi bỏ ra ngoài.

Theo chiều kim đồng hồ, cứ mỗi người rút một lá bài của người bên cạnh, nếu có lá bài trong tay mình có thể ghép thành một đôi với lá đó thì vứt đôi đó ra ngoài, ai bỏ hết bài trong tay sẽ được rời đi.

Thế nhưng vì có quỷ bài, nên cuối cùng sẽ có một người giữ quỷ bài không thể bỏ hết bài trong tay. Kẻ còn lại quỷ bài cuối cùng sẽ vĩnh viễn ở lại đây.”

Cô gái mỉm cười, ánh nến lúc sáng lúc tối phản chiếu trên mặt cô ta một vẻ dịu dàng ẩn đầy nham hiểm: “Rất công bằng có phải không?”

Chỉ là so may mắn sao? Không, có thể đây là một loại so đấu tâm lý.

Quỷ bài tượng trưng cho cái chết, nếu lá bài đó vào tay, phải làm thế nào mới đẩy được nó đi? Biểu cảm, ngôn ngữ, lén lút, thậm chí là trình tự bỏ bài, thói quen cầm bài…

Đây thật là trò chơi công bằng sao?

“Tôi đồng ý.” Tống Hàn Chương là người đầu tiên mở miệng.

Những người còn lại cũng lục tục bày tỏ đồng ý. Trong mắt mọi người thì cái trò chơi này ít nhất dễ tiếp thu hơn là trực tiếp chọn ra người phải chết.

“Vậy còn vấn đề gì không?” Cô gái dịu dàng hỏi.

“Tôi có.” Lục Nhận y như học trò ngoan ngoãn giơ tay lên, nghiêm túc hỏi “Giết cô thì cái trò chơi này có kết thúc không?”

“Không.”

“A, xem ra cô cũng chỉ là một nhân vật râu ria thôi.” Lục Nhận như không có chuyện gì xảy ra buông tay xuống, tiếp tục nhàm chán nhìn chằm chằm mặt bàn.

Cả người cô gái tràn ngập tâm tình bất mãn: “Nếu như không có vấn đề gì khác, tôi đây sẽ bắt đầu chia bài.”

“Chờ một chút, có thể hoãn ba phút không? Tôi có lời muốn nói với Lâm Giác.” Tống Hàn Chương lên tiếng.

“Được.” Cô gái thờ ơ nhún nhún vai “Các người cứ tùy tiện nói chuyện phiếm, kể cả lúc chơi cũng được.”

Lâm Giác nghi ngờ nhìn Tống Hàn Chương, anh kéo cậu tới một góc.

“Trước đây cậu từng chơi trò này chưa?”

Lâm Giác lắc đầu, cậu chỉ biết trò toa hắc (nguyên văn 梭哈, mình chả biết trò gì nên để nguyên, bạn nào biết giải thích cho mình với nhé),  chơi với bạn cùng phòng lúc nào cũng thua liểng xiểng.

Tống Hàn Chương nhắm mắt lại, tựa hồ thở dài một tiếng: “Nói chung dù có rút được bài nào cũng phải giữ tỉnh táo, mỗi lần rút bài nhớ đừng có rút theo một quy luật gì, theo thứ tự tôi chắc sẽ rút bài của cậu, nếu thực sự quá xui xẻo…

Giết Cao Nghệ Phỉ.”

Lâm Giác ngẩng mạnh đầu, vẻ mặt tột độ kinh ngạc.

Mặt Tống Hàn Chương bị bóng tối bao trùm, biểu cảm thản nhiên không sợ hãi khiến lòng Lâm Giác chợt lạnh.

“Cô ta là người phía trước cậu, ngồi rất gần cậu, nếu như đánh bất ngờ chắc chắn một kích thành công. Không cần lo đến Lưu Sam và Triệu Lượng Thịnh, họ sẽ không vì một người chết mà đối kháng ba người.”

Lâm Giác theo bản năng muốn quay lại nhìn Cao Nghệ Phỉ, nhưng lập tức kìm lại, cậu thấp giọng nói: “Tôi không thể làm thế được! Tuyệt đối không được!”

Giết Chu Ngọc Tú là một chuyện, là bi kịch không thể vãn hồi, nhưng lại giết một người vô tội…

Tống Hàn Chương nhìn sâu vào mắt cậu: “Cậu cho là hiện tại cậu đang làm gì? Như không có chuyện gì xảy ra mà chơi bài, sau đó tự nhốt bản thân lại đây à? Chúng ta ở đây đều là sát nhân, Lâm Giác, chỉ là làm và không làm mà thôi. Dù sao năm người sống đi ra ngoài cũng chính là giết một người ném lại đây rồi, chỉ là hoán đổi phương thức thôi, như thế cậu sẽ không áy náy hay sao?”

Trái tim đột ngột run lên, trong đầu Lâm Giác giống như vừa nổ “ầm” một tiếng, nháy mắt trống rỗng.

Không sai, chỉ là đổi một phương thức khác mà thôi, cái trò chơi này bản chất vẫn là nhiều người giết chết một người, chỉ là nó được che đậy bởi cái công bằng và thắng thua, hết thảy liền trở nên có vẻ đạo mạo, mỗi người đều đàng hoàng tìm cách đẩy quỷ bài vào tay người khác để cho mình sống sót, thế nhưng việc đó và giết người thì có gì khác nhau đâu?

Đây là một trò chơi ti tiện đáng hổ thẹn.

Vai bị vỗ nhẹ một cái, thanh âm Tống Hàn Chương vẫn bình thản: “Quên đi, là lỗi của tôi, đáng ra không nên nói với cậu chuyện đó. Yên tâm, chúng ta nhất định bình an ra ngoài.”

Tống Hàn Chương lướt qua vai Lâm Giác, đối mặt với đường nhìn của Lục Nhận. Tay Lục Nhận vuốt ve trên cổ mình, quay đầu lại mỉm cười thâm thúy.

Chỉ là… đồng minh tạm thời thôi.

Tống Hàn Chương lần nữa vỗ vỗ vai Lâm Giác: “Trở về đi, cẩn thận.”

Lâm Giác cứng đờ xoay người, Tống Hàn Chương bỗng nhiên từ phía sau kéo tay cậu lại.

“Giấu súng cho kĩ, lộ ra rồi.”

Lâm Giác mạnh run lên một cái, Tống Hàn Chương đã không tiếng động nhét súng của cậu về túi quần.

“Đi thôi.”

Bốn người khác đã ngồi vào chỗ theo thứ tự, giữa Cao Nghệ Phỉ và Lưu Sam là 2 ghế trống.

Chỗ ngồi bây giờ lần lượt là: 3 cơ Cao Nghệ Phỉ, 9 cơ Lâm Giác, 7 cơ Tống Hàn Chương, A cơ Lưu Sam, Q cơ Lục Nhận, 10 cơ Triệu Lượng Thịnh. Mọi người cầm quân bài trước mặt mình lên.

Lâm Giác len lén quan sát Cao Nghệ Phỉ, cô đang hồi hộp nhìn ngón tay mình, chiếc nhẫn trên ngón út cứ tháo ra lại đeo lại, để ý thấy Lâm Giác nhìn mình, cô gượng đáp một nụ cười thân thiện.

Trong khoảnh khắc Lâm Giác thấy lòng mình càng trầm xuống.

Sát ý ti tiện và khát vọng sinh tồn đan vào nhau trong đầu cậu, khiến lựa chọn càng trở nên khó khăn. Cậu theo bản năng mong muốn người bị chia phải quỷ bài không phải là mình, thật đáng xấu hổ!

“Được rồi, giờ tôi bắt đầu chia bài đây,” Thiếu nữ thuần thục xào bài, vừa cười vừa nói.

Trò chơi sắp bắt đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi