THÁI HẬU NHÂN SINH

Hôm sau là Kính trà nhật tử, Ân Niệm Yên chuẩn bị hướng Phượng Tê Cung đi, thì bị Tiểu Hỉ Tử tin tức làm cho nàng thiếu chút nữa vấp phải bậc cửa..

"Là thật sao?"

"Vô cùng thật, nô tài còn nghe cung nhân hầu hạ bên ngoài nói, bọn họ nói... Tứ hoàng tử sáng nay rời giường không nổi... nghe nói ban đầu Tứ hoàng tử phi mắng Tứ hoàng tử làm....đau gì đó, sau lại bắt Tứ hoàng tử làm lại, làm đến khi nào hài lòng liền thôi, sáng nay rời giường, Tứ hoàng tử đứng không vững, ngã xuống sàn..."

Nhìn Tiểu Hỉ Tử nhịn cười muốn nội thương, nàng liền bật cười thoải mái, xem ra sau này hậu cung sẽ không buồn tẻ nữa a.

"Mẫu hậu có chuyện gì vui a, nói cho chúng ta cùng vui theo có được không?" hai người bước vào đã nghe Ân Niệm Yên tiếng cười, hai người nhìn nhau trong mắt điều hiểu rõ.


"Tâm tình thoải mái sao, đi, chúng ta bà tức ba người hướng Phương Tê Cung xem kịch vui đi, hậu cung gần đây hỷ sự liên tục, kịch hay càng nhiều đâu".

Phượng Tê Cung hôm nay náo nhiệt phi thường, phi tần sắc mặt đều mang theo xem kịch vui ý tứ, không trách được, Hoàng Thượng đã lâu không bước vào hậu cung, càng không tuyên ai thị tẩm, không ai tốt hơn ai, không có tranh đấu, không có kịch hay xem, khó lắm mới có chuyện để xem, thích hóng chuyện nữ nhân làm sao bỏ qua được.

Lần nầy Tỉnh đế không đến, chỉ có hai cung hoàng hậu ngồi chủ vị, nhận đôi tân nhân kính trà "Mời Nhân mẫu hậu dùng trà, mời Ngọc Mẫu hậu dùng trà".

"Nếu đã gả vào hoàng gia thì phải hậu hạ tốt phu quân, giúp hắn kéo dài con nối dõi".

Ân Niệm Yên tiếp lời "Tứ Hoàng tử thân thể yếu, nếu Băng Nhi đã gả cho hắn, vậy ngươi phải chăm sóc hắn cẩn thận, bởi vì thân mình yếu đuối nên mọi người nhường hắn, quy cũ có chút khuyết thiếu, ngươi nên nhắc nhở tướng công mình nhiều hơn".


"Thần tức cẩn tuân hai vị mẫu hậu dạy dỗ, nhất định đặc biệt chăm sóc phu quân" sau đó lạnh giọng quát như khúc gỗ Tứ hoàng tử "còn không tạ ơn, ngươi thất thần cái gì?".

Tứ Hoàng Tử nhận thấy mất mặt, nhưng nhớ lại cảnh tượng đêm qua, hắn rùng mình một cái, nhỏ giọng nói tạ, làm cho mọi người một lần nữa lau mắt mà nhìn.

Hòa phi cười hài lòng, như vậy nữ nhân mới xứng với Tứ hoàng tử a.

Thận Tần ngược lại chán ghét ra mặt, một cái ánh mắt đều không cho Mạch Băng Nhi, nàng biết đám nữ nhân kia làm sao tốt như vậy, càng có thân phận nữ nhân, càng khó sống chung, nàng sớm nhận biết chuyện này, sớm ngăn cản thì tốt rồi.

Vân Khánh Quý Phi cười cùng Hòa phi nói "muội thật may mắn, nhìn này một cái khả nhân con dâu, ngày sau có nàng làm bạn, Hoa Diên Cung sẽ không buồn tẻ nữa rồi".


Hòa Phi cầm tay Mạch Băng Nhi, vui mừng đáp lời "Đúng vậy, trước đây muội hâm mộ các vị tỷ tỷ có nữ nhi, con dâu bên cạnh làm bạn, hiện tại được như ý nguyện đâu, là nhờ phúc khí của các vị tỷ tỷ, muội ở đây đa tạ các vị tỷ tỷ đã nâng đỡ".

"Ngồi xuống đi, ta tới tạ lui làm gì".

Tỉnh Đế tự tay đóng Ngọc Chỉ xuống Thánh Chỉ truyền ngôi, kế tiếpcầm lên ly trà ngồi hưởng thụ "ai... không bao lâu nữa trẫm sẽ được tận hưởng ngày tháng an nhàn, trở về hỏi Niệm Nhi xem nàng muốn đi nơi nào trước, bất qua trước tiên đưa hai tên nhóc kia vào quân huấn luyện trước đã, bằng không lại lén lúc chạy theo sau, thật phiền..."

Dương Trung khóe miệng run lợi hại, Lục Hoàng Tử thích bản vẻ, đặc biệt là bản vẻ xây cầu, sửa đường gì đó, hắn muốn đi hắp nơi nhìn xem, từ đường xá đến xây cầu, xây đập.
Thất hoàng tử thích tích góp bạc, hắn tìm đủ cách kiếm bạc, ngay cả Ân Tam gia đều sợ hắn, mục tiêu của hai vị hoàng tử giống nhau, là muốn đi nhìn xem thế giới bên ngoài, làm sao không tìm mọi cách chạy theo đâu?

Mạch Băng Nhi đang ngồi uống trà ngắm tuyết rơi, mùa đông năm nay thật đẹp, hậu cung hàn mai nở rộ, tuyết rơi vài ngày, hôm nay vừa lúc ngừng lại, ánh thái dương rực rỡ chiếu xuống nền tuyết trắng, vài đóa hồng mai như có như không, không khác gì bồng lai tiên cảnh a.

Đáng tiếc bị Hàn Nhi đánh vỡ không khí tốt đẹp trước mắt "chủ tử, Tứ Hoàng tử đang cùng hai cái thông phòng tìm hoan đâu".

"Khốn kiếp, không phải nói thân thể yếu đuối sao? Hai tiện nhân có lại lịch gì?"

"Là Thận Tần đưa, tổng cộng có bốn cái, đều là yêu mị hồ ly tinh".

Mạch Băng Nhi cười lạnh, ánh mắt độc ác hướng trắc viện đi, trước khi đi còn gọi theo cường chán cung nhân, đến nơi nàng ta một cước đạp ngã cửa, nhìn trên giường hai nữ một nam, Mạch Băng Nhi lạnh băng ra lệnh "Cho ta đánh, đánh thật mạnh vào".
"Dạ, chủ tử".

"Á.... Hoàng tử phi tha mạng, Tứ Hoàng tử cứu nô tỳ a..." hai nữ nhân kia kêu la thảm thiết, nhưng không một ai thương sót.

Tứ hoàng tử cảm thấy mất mặt, quát lớn "dừng tay... bổn hoàng tử nói dừng tay, các ngươi không nghe thấy sao? Mạch Băng Nhi ngươi không cần thanh danh? Mạch hầu phủ không dạy ngươi hiền lương thục đức sao?"

"Không có a... không phải nói ngươi thân thể yếu đuối sao? Nếu có thể ban ngày cùng hai người tuyên dâm cùng lúc, thân thể sẽ không vấn đề đi, là ta cho ngươi không đủ?".

Tứ hoàng tử không nghỉ tới Mạch Băng Nhi cái gì đều có thể nói, hắn nhìn quanh, cung nhân ai làm việc nấy, không ai để ý tới, xem ra Tứ Hoàng tử Điện này đều là Mạch Băng Nhi thân tín, tốt thật tốt a...

Trong lúc hai người giằng co, Hàn Nhi chạy đến nói "chủ tử, hai người kia ngất đi rồi".
"Đem mấy cái thông phòng thị thiếp đến đây, nói cho bọn họ dám đắc tội ta là cái gì kết cục" đợi đám hậu viện nữ nhân nhìn cả người đều là huyết thông phòng, rùng mình quỳ xuống nói không dám.

Mạch Băng Nhi hài lòng, gọi người "các ngươi nâng hai người kia cùng ta đi Nguyên Tỉnh Các một chuyến".

Cẩm Họa tươi cười từ bên ngoài bước vào "Chủ tử, Hai vị hoàng tử phi an. Tứ hoàng tử phi dẫn người đi náo loạn Nguyên Tỉnh Các, nghe nói nơi đó hiện tại náo nhiệt đâu, trong cung có bao nhiêu phi tần đều hướng về nơi đó".

Ân Niệm Yên cùng hai cái con dâu hứng thú lên "là ra chuyện gì?".

Cẩm họa đúng chuyện kể lại "Tứ hoàng tử phi chỉ trích Thận Tần khuyến khích Tứ hoàng tử ban ngày tuyên dâm, làm hư hao nam nhân thân thể, còn nói... may mắn Thận Tần không được sủng ái, bằng không chính là yêu phi một quả".
"Nàng ta thật là cái gì đều dám nói, hiện tại bổn cung đã hiểu tại sao Mạch hầu phủ hận không gả vị này đi sớm chút đâu, Cẩm Họa người đi Nguyên Tỉnh Các một chuyến, đợi đến không sai biệt lắm, lại đứng ra thay bổn cung răng dạy Mạch Băng Nhi vài câu".

"Dạ, Chủ tử".

Dung Cơ Uyển cùng Hồng Tịnh Y không nghỉ tới Tứ đệ muội làm tới bước này, Thận Tần là phụ hoàng hậu phi, một chút mặt mũi đều không, sau này sợ là còn nhiều kịch hay đâu.

Cung nhân hoàng hậu đang cùng Vân Khánh Quý phi đánh cờ, thấy Hạ Tranh bước vào, nhàn nhạt hỏi "Thế nào?"

"Thận Tần bị Tứ hoàng tử phi nói đến á khẩu, tức giận không chổ phát, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, còn bị chụp mũ khuyến khích nam nhân ban ngày tuyên dâm, đưa hai cái cả người đầy huyết thông phòng đến nhờ Thận Tần chăm sóc, còn nói... Hòa Phi có thể chăm sóc thông phòng mình đưa ra, Thận Tần cũng có thể đi?
Nô tỳ quan sát một hồi, thấy Cẩm Họa tỷ tỷ gần đó, nô tỳ chợt nghỉ để Cẩm Họa ra tiếng sẽ hay hơn, quả nhiên, Cẩm Họa cảm thấy tới lúc, liền hướng Tứ Hoàng tử phi nói, Thận Tần dù sao cùng là Hoàng thượng phi tần, Tứ hoàng tử phi không nên vượt qua, còn nói thân là Hoàng tử chính phi, nên ra sức quản lý hậu viện, đừng để thứ không tốt hủy hoại phu quân của mình, lệnh Tứ hoàng tử phi trong thời gian sớm nhất phải dọn sạch hậu viện, để Tứ hoàng tử có thể dưỡng thân mình".

"Ha ha ha... không hổ là Ngọc Hoàng hậu a... nghe như là răng dạy Tứ hoàng tử phi, nhưng thật chất là nghiên về nàng ta, xem ra Thận Tần phải nằm trên giường một thời gian đâu".

Vân Khánh Quý phi cười khẽ "tự tìm đường chết, ai đều không giúp được nàng ta, đường đường là Đức Phi lại hổn đến nước này, xuẩn chết đi được".
"Nhân sinh là bản thân lựa chọn, dù quỳ cũng phải đi đến cuối a..."

"Tiện nhân, một đám tiện nhân... không ai xem bổn cung ra gì... ha ha ha...." Thận Tần điên cuồng mắng chửi, mắng xong lại khóc lóc thảm thiết, nàng sai rồi, thật sai rồi a... nàng không nên đắc tội Ân Niệm Yên, càng không nên lấy Tứ hoàng nhi ra tính kế, thì hiện tại vẫn là cao cao tại thượng Đức Phi, ngày sau sẽ là Đức Thái Phi, được ra cung đến Vương Phủ an hưởng tuổi già, ha ha ha... nhưng trên đời này làm gì có hai chữ giá như đâu.

"Chủ tử... mau gọi Thái Y... mau lên Thận Tần ngất đi rồi...."

Tiểu Hỉ Tử chạy vào báo lại "Hoàng hậu nương nương, Nguyên Tỉnh Các mời Thái Y, nghe nói Thận Tần ngất đi".

Ân Niệm Yên đang dạy hai cái hoàng tử phi như thế nào xem sổ sách, như thế nào làm sổ sách vừa mau vừa chính sát nhất, nghe xong mày đều không nhíu, lãnh đạm nói "nói xuống dưới nhất định phải chăm sóc Thận tần cẩn thận, đừng để Nguyên Tỉnh Các thiếu thứ gì".
"Dạ, nương nương".

Ân Niệm Yên nhìn hai con dâu của mình dạy dỗ "hậu cung nữ nhân ít nhiều đều có dã tâm, bên ngoài nhìn như an phận, bên trong lại là một con sói yên tỉnh đang chờ đợi thời cơ, chỉ cần các ngươi không để ý, chúng nhất định sẽ một phát cắn người, lại không thể quá chèn ép bọn họ, dù thế nào đám người đó đều là Đế Vương nữ nhân, thân làm Đế Vương thê tử, nhất định phải làm theo Thánh Ý, cách tốt nhất là ăn no mặc ấm, thể hiện sự rộng lượng của mình.

Đối với người tâm cao khí ngạo, cuộc sống như vậy chính là một sự sỉ nhục, bởi vì bọn họ không có Đế Vương sủng ái, cuộc sống của họ bị chính thê lấy ra để nâng cao hiền danh của mình.

Tuy nhiên nếu có người biết rõ bản thân muốn gì, nàng ta biết cuộc sống ấm no là đủ, sẽ an phận đợi, như vậy đối với chính thê dễ dàng hơn nhiều.
Tuy nhiên còn phải phụ thuộc vào nam nhân đó như thế nào, nếu là một cái sủng ái thiếp thất, thì chính thê vị trí này càng khó làm".

Hai người ngẫm lại lời bà bà mình nói, nghỉ nhiều nhất vẫn là Hồng Tịnh Y, thời gian này hai cung mẫu hậu ra sức dạy nàng quản cung sự, nàng có thể đoán được chút ít, Phượng hoàng trên cao ai không muốn có được, nhưng không bao nhiêu người hiểu ngồi ở vị trí đó có bao nhiêu cô đơn cùng bất đấc dĩ.

Ba tháng sau Hồng Tịnh Y chuẩn ra mang thai, không chỉ Tỉnh Đế vui mừng, hai cung hoàng hậu đều vui mừng một hồi, hai cái Trắc Phi cùng hai cái thị thiếp vào cửa cần phải điệu thấp, tránh va chạm hoàng tôn, đều này làm Nhiêu Tuyết Mạn cùng Dạ Tước Linh tâm tình khó chịu, hai người là trắc phi, hôn lễ không bằng chính phi nhưng không điệu thấp đến chỉ bằng thiếp thất, thẩm chí không có bữa tiệc rượu nào, trong lòng không cân bằng, bọn họ càng quyết tâm lấy được ân sủng, lật đỗ chính phi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi