THÁI HẬU NHÂN SINH

 "Hồi chủ tử, Hinh Quý Nhân cầu kiến".

"Mời người vào đi, chuẩn bị thêm chén đũa" Hinh Quý Nhân trước mắt xem như an phận, xem như có thêm một người nói chuyện phiếm giải sầu đi.

"Tần thiếp thỉnh an Ngọc Chiêu Nghi nương nương, nương nương vạn an"

"Đứng lên đi, nếu đã đến vậy cùng bổn cung dùng cơm đi, hôm nay vội một ngày, bụng đói đi?" sau giờ thỉnh an các cung chủ tử mới được trở về ăn sáng, chưa kịp ăn gì thì Mai Tần ra chuyện, hiện tại đã qua giờ ngọ, không đói mới lạ đâu.

"Tần thiếp liền không khách sáo, bụng quả thật đói cồn cào, ai...." thức ăn của chủ tử trong cung có quy định khác nhau, nàng chỉ là chính lục phẩm Quý Nhân, thức ăn không quá thịnh soạn, nhìn trên bàn thức ăn của Ân Niệm Yên quả thật là thèm ăn lên.

Sau giờ cơm, Hinh Quý Nhân từ từ kể lại chuyện ở Thủy Nguyệt Các, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào, từng người phản ứng đều một năm một mười nói ra.


"Hoàng thượng còn chưa nói gì, vậy chúng ta đợi đi" Cẩm Họa nói nhìn thấy Tần lão thái y mấy ngày trước vào cung, xem ra Hoàng thượng đang dùng giải dược, còn có âm thầm tăng thêm người phòng thủ hậu cung, lúc này không nên nói nhiều, bất quá vài ngày tới là thời gian tốt nhất.

"Đúng rồi, hôm nay thỉnh an, Tỉnh phi nói muốn cùng tỷ muội nhóm đến thăm nương nương, nói là gia tăng thêm tình cảm tỷ muội trong cung, Dung phi cũng nói thêm vào, sợ là không ra vài ngày nữa sẽ cùng nhau đến đây, có vài vị Mỹ nhân, Tài tử nói nếu Hoàng thượng đến Minh Nguyệt Các thì càng hảo đâu".

"Bổn cung thân mình không tiện, nên để các tỷ muội khác hầu hạ Hoàng thượng, còn ai hầu hạ thì để Hoàng thượng quyết định, chúng ta nghe theo là được, người đến là khách, nếu các vị tỷ muội đến, bổn cung nhất định tiếp đón chu toàn".


"Nương Nương nói vậy tần thiếp an tâm rồi, tần thiếp không làm phiền nương nương nghỉ ngơi, cáo lui trước".

"Hinh Quý Nhân đi thông thả, Tri Họa tiễn Hinh Quý Nhân".

Trận đánh kế tiếp Ân Niệm Yên nàng nhất định phải đánh cho thật xinh đẹp, nếu nàng thua, vậy thật là vô dụng rồi, biết trước chuyện kế tiếp xảy ra, có bàn tay vàng bàn thân, còn thua trận, nàng không mặt mũi nói đến hai chữ 'cung đấu' nữa rồi.

"Cẩm Họa, Tử Họa các ngươi chuẩn bị đi".

Kiến Phúc Cung nội tỉnh phi nghe đại cung nữ bẩm báo, trên mặt vui mừng hơn.

"Thật là hết thai nghén sao?" giả thai dược hết thai nghén là không còn hỷ mạch, nguyệt sự sớm đến, như vậy vừa lúc.

"Đúng vậy nương nương, cái đinh báo lại Ngọc chiêu Nghi vài ngày trước muốn khôi phục thỉnh an, nhưng bởi vì thấy hồng nên không dám đi lại nhiều chỉ nằm trên giường dưỡng bệnh, Hinh quý Nhân vài lần đến thăm".


"Hảo a... Mai tần không ra tay thì thôi, một khi ra tay liền trúng tử địa đối phương, bổn cung muốn nhìn xem, Ân Niệm Yên kia còn muốn cùng ngồi cùng ăn với bổn cung không, hừ..." Tỉnh phi lạnh lùng nói.

Thiên Ân Điện Tỉnh Đế vừa tỉnh lại, trong tròng buồn phiền, điều tra nữa tháng lại chỉ có chút manh mối, sợ là Thận Thân Vương cái đinh chôn cất trong cung đã lâu, ngoài Hoa Tần ra thì không biết có ai cùng hắn cấu kết không? Là hắn xem thường nữ nhân hậu cung, thiếu chút nữ bại trong tay nữ nhân.

"Dương Trung, Hậu cung mấy ngày nay thế nào?"

"Hồi Hoàng Thượng, Hoàng hậu quản nghiêm hơn, các cung chủ tử rất quy cũ, Ngọc Chiêu Nghi nương nương đã hết thai nghén, ăn uống nhiều hơn trước, Tử Họa hàng ngày đều đọc sách cho long thai nghe, Hinh Quý Nhân thường xuyên đến cùng Ngọc Chiêu Nghi nói chuyện phiếm giải sầu, nô tài còn biết được chiều nay các vị chủ tử cùng Hoàng hậu nương đến Minh Nguyệt Các thăm Ngọc Chiêu Nghi nương nương"
Hoàng Thượng đang dùng giải dược, dược có phần hỏa, làm tính tình nóng giận hơn, sợ làm ra sai lầm quyết định, nên rất ít đi ra ngoài, ngay cả Mai Tần đẻ non cũng chỉ hạ chỉ tấn vì chính tứ phẩm quý Nghi.

"Nếu vậy trẫm cũng nên đi nhìn xem đi" biết đứa nhỏ khỏe mạnh, ít nhất đám cáo già kia không treo trên miệng cái gì hoàng tử hoàng tự.

Minh Nguyệt Các bên trong không khí âm trầm đến đáng sợ, Hoàng Hậu cùng phi tần hậu cung đến thăm Ân Niệm Yên, không nghỉ tới đụng phải một cái tiểu cung nữ lén lúc chôn thứ gì, bị Tỉnh phi cung nữ phát hiện.

"Thứ này là gì, nếu còn không nói, bổn cung tin ám phòng nô tài sẽ cạy được miệng ngươi".

"Hoàng hậu nương nương tha tội, nô tỳ... nô tỳ" cung nữ kia chậm chập không nói còn dùng ánh mắt cầu xin nhìn Ân Niệm Yên, thấy nàng không phản ứng, tâm lạnh lẻo đáng sợ, nàng ta dường như hạ quyết định cắn răng nói tiếp "là... là Ngọc Chiêu Nghi nguyệt sự đồ vật, thứ này Bạch cô cô định tiêu hủy bếp than bên trong, nô tỳ cảm thấy không ổn nên lấy lại định bẩm báo, nhưng nghỉ lại làm như vậy thì Ngọc Chiêu Nghi nương nương sẽ bị trị tội, nô tỳ mới đem đi chôn xuống, không nghỉ tới....".
"Lớn mật, Ngọc chiêu Nghi đang có mang long tự, sao có thể có nguyệt sự được?".

"Hoàng hậu nương nương nói đúng, bất quá thần thiếp tưởng mời thái y đến bắt mạch, trả lại cho Ngọc muội muội một cái trong sạch, Thanh danh chuyện này không chỉ quan trọng với Ngọc muội muội, còn liên quan đến Hoàng gia mặt mũi" Dung phi thanh âm ôn nhu đến cực điểm, lại làm cho người nghe bất giác lạnh lẻo.

"Dung phi nói đúng, thiết nghỉ Ngọc muội muội sẽ không dám phạm vào tội khi quân" Khánh quý phi nhìn Ân Niệm Yên đạm bạc nói.

"Cầu Hoàng hậu nương nương mời thái ý đến khám mạch, trả lại cho thần thiếp trong sạch" thái y viện hiện tại chỉ có Trần thái y, vị này đã giúp Tỉnh phi không ít, nên là đêm tay cánh tay đắt lực nhất của nàng ta loại bỏ trước đã.

Không lâu sau trần thái y đến, càng bắt mạch hắn càng đổ mồ hôi, đúng là không có hỷ mạch, loại dược này thật bá đạo a, chưa được ba tháng đã tan không còn một mảnh, vị Ngọc chiêu nghi này đi đến cùng đi.
"Thế Nào?" Hoàng hậu nhìn Trần thái y cái tráng đổ mồ hôi, đã tin năm phần, thầm than Ngọc chiêu nghi cũng chỉ có vậy, ân sủng đến cùng sợ còn liên lụy đến người nhà.

"Hồi Hoàng hậu nương nương, Không.... Không có hỷ mạch, thần xem mạch của Ngọc chiêu nghi có giả thai dược dấu hiệu, sợ là..." Trần thái y run rẩy nói.

"Hảo một cái Ngọc chiêu nghi, ngươi thật to gan, dám dùng giả thai dược lừa dối Hoàng thượng cùng bản cung..."

"không phải... Hoàng hậu nương nương thần thiếp không có, thần thiếp là thật có thai, không phải dùng giả thai dược a... thần thiếp không có..." Ân Niệm Yên hoảng sợ ăn nói loạn cả lên.

"Vậy tại sao không có hỷ mạch? Ngọc muội muội làm Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương thất vọng rồi" Phùng phi ung dung đỡ tóc nói.

"Đúng vậy, tội khi quân chính là liên lụy người nhà, Ngọc chiêu nghi thật bất hiếu a" Lâm mỹ nhân hiện tại may mắn nàng ta không còn là Lâm gia người, hiện tại đạp một cái cũng không vấn đề gì.
"Hoàng thượng giá lâm" Hoàng hậu chưa kịp ra tiếng thì nghe Dương Trung báo Hoàng thượng đến.

"Nơi này có chuyện gì?" Minh Nguyệt Các chủ tới một đoàng quỳ gối khóc lóc như vậy không giống đến thăm người đi.

Hoàng hậu chậm rải kể lại sự tình, Hoàng đế ánh mắt lạnh lẻo nhìn Ân Niệm Yên, nghe đến hết giả thai dược, hỏa khí trong lòng dâng lên tột đỉnh, Ân Niệm Yên còn nhu nhượt nhìn hắn nói "thần thiếp không có..." làn cho hắn càng tức giận hơn, đứng dậy đi đến đá một cái làm cho Ân Niệm Yên văng ra sau "Tiện phụ, dám lừa gạt trẫm".

Nghe tiếng hét kiêu đau của Ân Niệm Yên, phi tần nhóm hả hê trong lòng, nhưng không dám hiện ra ngoài, chỉ cuối đầu không cho người thấy, người khác nhìn là sợ Đế Vương.

"Á... Huyết.... Chủ tử người không sao a... mau...mau.. mời thái ý a... Chủ tử xuất huyết, mau a..." Tử Họa cùng Tri Họa ôm Ân Niệm Yên đang bất tỉnh, bên dưới huyết chảy không ngừng, miệng cứ hô gọi thái Y.
Hoàng Đế lúc này mới tỉnh thần lại, nhìn Ân Niệm Yên nữa người dưới đều là huyết "Dương Trung, gọi tắc cả Ngự Y đến đây, ngay cả Tần lão thái Y đều mời đến".

Hoàng hậu run rẩy ra lệnh "còn không mau đưa chủ tử các người vào trong, giúp chủ tử các người lao người sạch sẽ, mau lên...".

Huyết chảy nhiều như vậy giống như là đẻ non, nếu thật như vậy chuyện hôm nay... nàng rùng mình một cái không dám nghỉ tiếp, tính kể cả Hoàng Thượng, thế lực không nhỏ đi, hậu cung là nàng quản, một chút manh mối nàng đều không biết, sợ là....

Tỉnh Đế nhìn vết máu trên sàn nhà, hắn không nghỉ tới a... lại rơi vào kế hoạch của người khác, Ân gia nam tử có tài, lại một lòng trung với Hoàng gia, không kéo bè kết cánh, đây là muốn Hoàng đảng phái lạnh tâm, từ đó dễ dàng diệt trừ, hảo... thật hảo a...
Hắn nhìn một vòng người trong điện, một đám yếu đuối nhu nhược nữ nhân, bên trong lại ẩn chứa độc dược tâm, hậu cung là nên chỉnh đốn lại, cho dù hắn không muốn, nhưng lúc này phải trấn an Triệu gia trước.

Ân gia một lòng trung thành, không thể lạnh thần tử tâm, Triệu gia trong tay cầm binh quyền, cứ để bọn họ hóng hách một thời gian nữa đi, đợi diệt trừ phiên vương xong lại tính sổ một lần.

Tỉnh Phi cuối đầu dấu đi ánh mắt sợ hãi cùng không thể tin được, Ân Niệm Yên là thật có thai, như vậy nàng ta đã biết có người tính kế mình, là tương kế tựu kế sao? Nếu thật như nàng nghỉ, thì Ân Niệm Yên tâm còn tàn nhẫn hơn bất cứ ai nơi đây, ngay cả đứa con của mình có thể lấy ra làm bàn đạp tiến thân, thì còn chuyện gì không thể làm đâu? càng nghỉ tay càng run lợi hại hơn, may mắn ánh người khác chỉ chú ý bên trong điện người.
Khánh Quý Phi nhìn vết máu trên sàn còn chưa rửa sạch, nói không trấn động là giả, nàng đã đánh giá quá thấp Ân Niệm Yên, người này chỉ có thể là bạn, tuyệt đối không được đắc tội.

Có lẽ nơi đây chỉ có Thuận Phi ánh mắt luôn hướng về Tỉnh Đế, đã một năm không nhìn thấy hắn, hình như là uy phong hơn xưa, cũng vô tình hơn xưa, nhưng nàng không cầm lòng được mà yêu hắn, vì được một cái liếc mắt của hắn mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, dù biết là yêu sai người, nàng vẫn không buông xuống được.

Tỉnh đế vô tình nhìn thấy Thuận Phi ánh mắt chứa đầy tình ý cùng quyến rũ, nhíu mày không vui, tâm sinh chán ghét, hắn lại mất đi một cái hoàng tử, Thuận phi không những không đau buồn ngược lại còn mời sủng, thật không ra gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi