THÁI HẬU NHÂN SINH

Dung Phi chép xong quyển kinh phật cuối cùng, ưu nhã buông bút xuống, nhẹ nhàng bước chân đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài "nơi này đã không còn thuộc về ta nữa rồi, những việc ta làm đều không thoát khỏi bàn tay của Ân Niệm Yên, nàng ta không một lần triệt để chấm dứt bổn cung, là muốn nhìn ta sống không bằng chết đi?".

"Chủ Tử, sẽ không, Hoàng Quý Phi chỉ là hào quang nhất thời..."

"Được rồi, ta biết rõ hiện trạng của mình, bổn cung có chết cũng phải làm cho Hoàng Thượng cùng Ân Niệm Yên có xa cách, bổn cung muốn nàng ta phải sống những ngày giống như bổn cung, nếm cảm giác của bổn cung hiện tại, ngươi gọi cái đinh của Phúc Thọ Cung ra tay đi, ngày hai vị mỹ nữ kia nhập cung, cũng chính là ngày vị tôn quý nữ nhân kia rời khỏi quyền thế trong vòng".

Vạn Thái Hậu làm nàng không thể sinh Hoàng Tử, ngăn chặn con đường đi lên địa vị cao của nàng, vậy thì cùng nhau rời đi đi.


Bích Tiêu Cung bên này lại thoải mái hơn nhiều, nàng đã lâu không cùng Tiểu Bạch tâm sự, quả thật có nhiều chuyện nói cùng nhau.

"Tiểu bạch ngươi nói ba tháng nhưng hơn bốn tháng mới xong, gập khó khăn gì sao?"

"Đã không ngại, cấp thứ năm có chút khó, nhưng vượt qua được thì những cấp bật sau sẽ dễ dàng hơn, hiện tại ngươi có thể mua rất nhiều thứ trong Thương Thành, có thể mua hạt giống từ thế giới song song khác, còn có vài bí phương ủ rượu, chế tác dụng cụ... ngươi có muốn không?"

Tiểu Bạch tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều, chỉ cần thăng đến cấp mười thì hắn có thể trở thành một cái nho nhỏ hệ thống, không còn là một cái bán hàng linh hồn nữa rồi, đó là tại sao đối với Ân Niệm Yên hắn rất nhiệt tình.

"Muốn, đương nhiên là muốn rồi, trước mua vài loại giống chịu được khô hạn đi, ta nhớ ở hiện đại có một loại giống trồng ở đồi núi, người dân gọi nó là Lúa Mì, chỉ cần tưới nước bón phân hàng ngày cũng sẽ tươi tốt, hạt gắn chắc, sản lượng cao, nếu trồng được ở nơi này, thì người dân nghèo khổ sẽ được ăn no bụng".


"Giống lúa này nhiều đâu, hạt rắn chắc, đem màì thành bột sẽ làm được nhiều món mỹ vị, tốt hơn loại lúa mạch ở đây rất nhiều, thế giới khác rất nhiều người thích ăn, người trồng càng nhiều nên giá thấp nhất trong tắc cả các loại giống, ngươi mua bao nhiêu, một trăm cân mười lượng bạc".

"Nơi này người dân quá nghèo khó, có ăn đã tốt lắm rồi, cần gì phải gạo ngon, trước mua một trăm cân đi, ta còn phải suy nghỉ xem đưa đến Ân Phủ bằng cách nào đâu, còn có phương pháp ủ rượu trái cây, cùng phương pháp nấu rượu trắng tinh khiết, ngươi mua cho ta luôn đi, Tam ca hắn nên bắt đầu sự nghiệm Hoàng Thương của mình rồi".

Ân Triết Tân thi xong xử nhân thì không muốn đi thi tiếp, hắn không muốn đi con đường làm quan, Sở thị vào cung cùng nàng than thở vài lần, nàng cảm thấy như vậy mới tốt đâu, một nhà đều làm quan, hiện tại không sao nhưng lâu dài sẽ bị Đế Vương nghi kị, sao không để hắn làm chuyện hắn muốn đâu.


Cuối cùng Ân Niệm Yên nhờ Sở thị nhắn lại, nếu hắn thi đổ kỳ thi mùa xuân năm sau, thì nàng sẽ đưa hắn một vài bí phương, để hắn bắt đầu sự nghiệp Hoàng Thương của mình, không phụ lòng của người khác, mười chín tuổi Ân Triết Tân thi đổ kỳ thi mùa xuân, tên hắn đứng hàng hai mươi trong bảng, nhưng không muốn làm quan, làm người khác đáng tiếc không thôi.

"Được rồi, tắc cả là một vạn tám trăm lượng bạc, đồ đã mua bên kia, ngươi đi xem đi, ngươi có tìm được gỗ quý không, có người người muốn mua đâu".

"Tam ca ta tìm được không ít, nhưng làm sao thu vào được đâu? Ta kêu hắn làm thành trâm cày, lược cùng vài thứ nhỏ khác đưa vào cung, ngươi không biết hiện tại muốn đưa tin ra ngoài khó đâu, chứ đừng nói tới lén đưa đồ vào cung, Tỉnh Đế càng lúc càng mạnh rồi".
"Là ngươi tẩm bổ cho hắn tốt a..."

Lời này quá mỉa mai đi? nhưng nếu không tẩm bổ cho hắn, đợi lớn tuổi hồ đồ, hắn sợ Tiểu Ngũ muốn cướp đi Đế Vị liền tìm cách diệt trừ thì hại nhiều hơn lợi đâu, trước kia phim ảnh thường chiếu như vậy không phải sao? Hoàng gia phụ tử tình cảm sâu nặng đến đâu, cũng không bằng quyền lực của một Đế Vương.

"Ta đi đây, vài ngày nữa sẽ vội lên, không có thời gian tìm ngươi, nếu có thứ gì tốt trước mua giúp ta, nhớ bán luôn đống trâm cày gổ kia đi, thứ đó đối với ta mà nói không có gì giá trị".

"Tốt, ngươi phải cẩn thận, ta không muốn cả đời chỉ là một tên bán đồ cho Thương Thành a, theo ta biết thì có vài tên hệ thống cung đấu vừa bị mạt sát, ngươi thông minh điểm a...".

"Biết rồi, ta đi đây" sao hắn lại phiền hơn nàng rồi, chắc là bị mấy cái hệ thống kia làm hắn ám ảnh đi.
Kinh Thành náo nhiệt lên, người dân mua bán tấp nập, quả thật kiếm lời không ít, nhưng nhiều nhất là lời đồn về hai vị mỹ nhân của Phù Quốc, nghe nói vị Trưởng Công Chúa kia là một vị băng sơn mỹ nhân, không cười đã câu hồn đoạt phách, nếu như cười lên thì không biết có bao nhiêu nam nhân mù đôi mắt đâu.

Phượng Tê Cung náo nhiệt không kém "nghe nói tân nhân nhóm, Thường Mỹ Nhân đã là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, Lữ tài tử là giang nam mỹ nhân, không biết có bằng vị băng sơn mỹ nhân kia không?"

"Tần thiếp chỉ là tầm thường người, sao có thể sánh bằng công chúa của một nước đâu" Thường Mỹ Nhân từ nhỏ được cưng chiều, tư sắc hơn người còn được người khác nịnh bợ, ánh mắt cao hơn đỉnh đầu không nói, còn học bộ dạng băng sơn, muốn hấp dẫn Tỉnh Đế ánh mắt, không nghỉ tới còn chưa thị tẩm, lại có thêm cái khác có địa vị cao băng sơn mỹ nhân.
"Nói cũng đúng, bổn cung thật muốn xem băng sơn mỹ nhân là cái gì dạng, bất quá chỉ cần Hoàng Thượng thích là được rồi".

"Tỉnh Phi nói đúng, phi tần hậu cung phải hầu hạ tốt Hoàng Thượng, kéo dài con nói giỏi mới phải lẽ" Phùng Phi lời nói không khác gì nhát dao trí mạng, ngay cả thị tẩm còn chưa có, thì lấy gì ra kéo dài con nối dõi, còn không phải mỉa mai tân nhân không được lòng Hoàng Thượng sao?

"Được rồi, hôm sau bổn cung ở Ngự Hoa viên tổ chức ngắm hoa yến, đoán tiếp sứ thần vài vị nữ quyến, các ngươi đừng để người ngoài chê cười, nếu ai dám làm chuyện gì xấu mặt Hoàng gia, đừng trách bổn cung nặng tay tiển các ngươi đi Tỉnh Vô Cung".

"Thần thiếp, tần thiếp không dám".

Trên đường Trở về Bích Tiêu Cung, đi ngang qua Ngự Hoa Viên Ân Niệm Yên cảm thán "cảnh sắc mùa hè không tồi, muôn hoa đua nở, hôm sau càng là cảnh đẹp ý vui".
"Đúng vậy, mùa nào đều có hoa nỡ mùa đó, riêng hậu cung quanh năm trăm hoa đua nỡ, muội cảm thấy may mắn có nữ nhi làm bạn, như vậy đủ rồi".

"Ai... Hinh tỷ tỷ còn có Lục công chúa làm bạn, muội ngày đêm cầu khẩn đều không được, có đứa nhỏ bầu bạn sớm hôm, xem như tuổi già có dựa vào" Hoàng Tiểu Nghi được sủng hạnh vài lần nhưng cuối cùng vẫn không động tỉnh gì, hiện tại tân nhân vào cung, nàng càng không có cơ hội.

"Số phận có thì sớm muộn gì đều có, nếu không có cho dù muội không từ thủ đoạn cũng bằng không, chi bằng an phận còn được Hoàng Thượng nhìn với con mắt khác" Ân Niệm Yên biết Tỉnh Đế bắt đầu cho phi tần dùng tránh tử canh, ngày sau ai có thai chính là được Tỉnh Đế đồng ý.

"Tần thiếp hiểu rõ cái này lý, chỉ là có đôi lúc cảm thấy chua sót thôi, hôm trước muội nhìn Dung Phi lạnh nhạt với nữ nhi của mình, hỏi lại mới biết, lúc sinh Tứ công chúa, Dung Phi khó sinh nên khó có thể có thai được nữa, nàng ta cũng từ đó không muốn nhìn đến nữ nhi của mình, gập mặt thì không dứt lời trách mắng, nghe nói còn vung tay đánh, thật không xứng làm mẫu phi người".
"Hoàng Tiểu Nghi, bổn cung vẫn câu nói cũ, là của muội nhất định sẽ trở về bên cạnh muội thôi, Hỷ Hòa Cung bên kia hai người các ngươi tốt nhất đừng đi gần, trách dẫn hỏa thượng thân" Ân Niệm Yên quản cung phi nhóm làm sao không biết Dung Phi cùng Tần Tiệp Dư việc làm, bất quá nàng mắt nhắm mắt mở mặc kệ thôi, tự bọn họ giải quyết ân hoán riêng tư đi.

"Muội nhớ kỷ đâu, chúng ta nên trở về đi, nắng càng lúc càng độc rồi" Hinh Tiệp Dư an phận nhưng không ngu ngốc, nghe theo lời Hoàng Quý Phi nhất định không sai.

Trở lại Bích Tiêu Cung, Đại Hoàng Tử vừa lúc trở về "Mẫu Phi kim an".

"Ân, trở lại rồi, hôm nay đọc sách thế nào? còn có đi đôi giầy thoải mái sao?" Chân của đại hoàng Tử đã thẳng như người thường, nhưng chân ngắn chân dài là không thay đổi được, nàng gọi Tử Họa may một đôi giầy có đế cao hơn chiếc còn lại, đeo vào đi bộ không khác gì người thường, nhưng lần đầu có chút không quen là không tránh khỏi.
"Hiện tại đã quen, thoải mái cùng tự tin hơn trước nhiều, mang thêm vài lần nhất định không bỏ được, sáng nay Trần Sở cùng Thường Dực nhìn Nhi thần cả ngày đâu, hai người bọn họ còn không tin tưởng được".

"Như vậy khá tốt, tranh thủ lúc đệ đệ ngươi còn chưa tỉnh dậy, đi tắm trước đi, chút nữa có ngươi mệt" Tiểu Ngũ cả ngày muốn hắn Đại ca ôm, đọc sách cho nghe, còn muốn ra ngoài chơi, thật là dã hài tử a.

"Nhi tử trước về phòng, lát sau đến cùng đệ đệ chơi".

Bạch Thược đợi Đại Hoàng Tử đi, nàng bước và báo lại "Chủ tử, Phù Quốc Thái Tử bệnh tình lúc tốt lúc xấu, nghe nói Nhàn Thân Vương của Phù Quốc đang trên đường đến, có thể Phù Quốc Hoàng Đế sợ Thái Tử làm tổn hại hai nước giao tình đi".

"Như vậy khá tốt, hắn bệnh từ lúc còn ở Phù Quốc địa phận, cho dù có thế nào thì cũng không liên quan gì Đại Hưng của chúng ta, còn vị Nhàn Thân Vương đợi nhìn thấy mới biết được, lời đồn không đáng tin".
"Đúng vậy...."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi