THÁI HOANG THÔN THIÊN QUYẾT

Lực sát thương của ngôn ngữ không hề kém nguyên khí.

Có thể phá hủy tâm trí của một người, phá hủy cả những thứ to lớn.

Giết người tru tâm chính là như thế.

“Đừng đồng ý!”

Từ Hàm Yên cắn chặt môi, giọng rất nhỏ, chỉ có hai người họ mới có thể nghe được, trong đôi mắt xinh đẹp toàn là lo lắng, khiến lòng Liễu Thanh Dương hơi rung động.

“Liễu công tử, suy tính thế nào rồi? Chỉ cần ngươi thừa nhận ngươi sợ trước mặt mọi người, ta nhất định sẽ không ép buộc.”

Vạn Trác Nhiên mở cây quạt trong tay ra, sâu trong con mắt lóe lên sát cơ ác liệt.

“Vạn Trác Nhiên, có thể phải khiến yên thất vọng rồi.”

Trên mặt Từ Hàm Yên đầy lo âu, muốn hắn đổi ý, nên có chừng mực.

Nhưng hắn đường đường là tiên đế, chưa bao giờ quan tâm người khác nói gì về mình, hắn chỉ không muốn Từ Hàm Yên lo lắng vì hắn mà thôi.

“Chỉ cần ngươi bằng lòng tham gia cuộc thi thuần thú, ta bằng lòng lấy thêm một trăm linh thạch để đánh cược với ngươi. Ngươi có thể kiên trì qua một chén trà, một trăm linh thạch đó là của ngươi.”

Tiết Ngọc nãy giờ không nói gì chợt đứng lên, đổ hết mọi thứ trong túi đựng đồ ra, ngoài một lượng lớn linh thạch thì còn có linh khí, giá trị rất cao.

Phẩm cấp của linh thạch này còn cao hơn linh thạch vừa rồi rất nhiều, khiến vô số người hâm mộ.

Một trăm linh thạch trị giá mười triệu tiền vàng, không ai có thể từ chối, chỉ cần kiên trì qua một chén trà là lấy được.

Liễu Thanh Dương đang muốn mang Từ Hàm Yên rời đi đột nhiên dừng chân lại. Một trăm linh thạch, đúng là quá điên cuồng.

“Có hứng thú đánh cược với nhau không? Ngươi không đồng ý, ngày mai ta lập tức sai người diệt trừ Từ gia. Cái Bách Lý Thanh lão sư quan tâm là thiên phú của Từ cô nương, không phải là Từ gia. Ngươi cứ nghĩ đi, số mệnh của Từ gia do ngươi quyết định đấy.”

Sự uy hiếp lạnh băng không mang theo chút tình cảm nào. Đối với hắn ta, diệt trừ Từ gia là chuyện dễ như trở bàn tay, dù Bách Lý Thanh trách tội thì đã sao chứ, chẳng lẽ lại cắt đứt liên hệ, đối nghịch với Tiết gia sao?

Từ Hàm Yên nắm chặt tay, cơ thể run lên vì tức giận. Trước mặt nhiều người như vậy, hắn ta lại tuyên bố muốn tiêu diệt Từ gia. Tùng Lăng cũng muốn nói nhưng lại bị đệ tử Tùng gia cưỡng ép mang đi. Một Bách Yêu hội nho nhỏ lại xảy ra chuyện thế này, không ai ngờ được.

Liễu Thanh Dương híp mắt lại thành khe hở nhỏ, nhìn chằm chằm Tiết Ngọc. Một canh giờ trước, giữa hai người họ đã không chết không thôi.

“Được lắm, ngươi thành công k1ch thích ta rồi, ta đồng ý điều kiện của ngươi. Nhưng ngươi không biết, chuyện hôm nay cũng đã khiến Tiết gia vướng phải tai họa vô cùng tận. Trong vòng một năm, không diệt được Tiết gia, ta sẽ tự vẫn.”

Hắn thề trước mặt mọi người rằng sẽ diệt Tiết gia trong vòng một năm, vô cùng ngang ngược. Trong mắt Từ Hàm Yên toát ra sự hoảng sợ.

Trong mắt Tiết Ngọc lóe lên sát ý kinh khủng, muốn xông lên chém chết Liễu Thanh Dương ngay lập tức. Dám nói chuyện với hắn ta như thế, nếu là người khác, đã thành một cái xác từ lâu rồi.

Từ Hàm Yên là đệ tử của Bách Lý Thanh, hắn còn nể nang đôi chút.

Không ai tin lời thề của Liễu Thanh Dương, xem như chuyện tiếu lâm. Công khai khiêu khích Tiết gia, đúng là tự tìm chỗ chết.

Liễu Thanh Dương đi lên lôi đài, để lại một bóng lưng. Từ Hàm Yên nén nước mắt, vì giữ lại Từ gia, hắn mới đồng ý đấu với Tiết Ngọc.

“Tiết huynh yên tâm, ta đã sắp xếp xong tất cả mọi chuyện rồi, chỉ cần hắn ta bước lên lôi đài thì sẽ chết không chỗ chôn.”

Vạn Trác Nhiên không ngờ Tiết Ngọc sẽ mang một trăm linh thạch ra ép Liễu Thanh Dương đồng ý.

Hơn mười ngàn ánh mắt tập trung nhìn theo bóng lưng Liễu Thanh Dương đang đi xuống thang dây từng bước một.

Tịch mịch! Tang thương!

Còn có khí thế cao hơn cả trời. Lúc này đây, bọn họ có một ảo giác, đây là tên phế vật trong truyền thuyết đó sao?

Qua ba trận đấu thú, trên lôi đài vương đầy thịt vụn, còn có mùi máu tanh gay mũi. Người thường đi lên, e là hai chân sẽ nhữn ra, nhưng Liễu Thanh Dương vẫn ung dung đi tới giữa lôi đài.

Vạn người cùng xeml

Hưng phấn, giễu cợt, gào thét...

Biểu cảm của mỗi một người đều thể hiện rất tỉnh tế.

“Mời yêu thú ra sân!”

Lão giả chủ trì ra lệnh, hàng rào mở ra, thuần thú sư đuổi một con yêu thú khổng lồ, thân cao ba thước ra. Mỗi bước đi của nó đều phát ra tiếng rầm rầm, như động đất.

“Đây là... Đây là Cuồng Diễm Địa Liệt Hổ.”

Cả đấu thú tràng đều xôn xao lên. Con yêu thú được thả ra đã lật đổ suy nghĩ của họ. Con yêu thú mạnh như thế, e là phải có linh lực của cảnh giới Thiên Tiên mới có thể chống lại.

Lúc nó xuất hiện đã phát ra tiếng gầm kh ủng bố khiến người ta hít thở khó khăn, khiến đám võ giả cấp thấp chảy máu ở thất khiếu.

Khí thế mạnh mẽ cuốn tới trong khi nó còn chưa tới. Máu tươi k1ch thích thú tính của nó, nó mạnh mẽ xông lên lôi đài.

“Cuồng Diễm Địa Liệt Hổ, yêu thú cấp một tâng thứ năm, tuy vóc dáng khổng lồ nhưng sức chiến đấu bình thường. Liễu công tử, ngươi phải cẩn thận đấy.”

Lão giả chủ trì cầm loa phóng thanh, truyền tới mỗi một góc của đấu thú tràng. Yêu thú cấp một tầng thứ năm cũng không quá cao, tương đương với cảnh giới Hậu Thiên tầng thứ năm hoặc thứ sáu của con người.

Nếu là người bình thường thì vẫn đấu được, nhưng Liễu Thanh Dương lại nổi tiếng là tên phế vật, tu vi rác rưởi.

Cuồng Diễm Địa Liệt Hổ lên lôi đài, miệng phun ra một làn sương trắng. Nó đã đói mấy ngày rồi, yêu khí trong mắt ngưng tụ lại rõ ràng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi