THÁI HOANG THÔN THIÊN QUYẾT

 Bây giờ là giờ ăn cao điểm, hàng nghìn người Từ gia tập trung lại nơi đây. Vẫn là một cảnh tượng hoành tráng, được chia thành nhiều cấp độ. 

 Người đứng đầu các cấp bậc chấp sự được ngồi ở một khu vực riêng, tương đối yên tĩnh. 

 Các gia nhân ngồi dài ra đến ngoài cửa lớn, rất ồn ào. Nơi Liễu Thanh Dương dùng bữa nằm gần góc phòng, ở đó có một phòng riêng nhỏ, mở ra cho hắn sử dụng. 

 Sự xuất hiện của hắn, làm nhà ăn vốn rất ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh, mọi người đều cúi đầu ăn cơm, có người còn lộ ra ánh mắt giễu cợt. 

 Hắn không để ý đến những ánh mắt xung quanh, mà đi thẳng vào phòng riêng. Thường ngày đồ ăn đều được bày sẵn, nhưng hôm nay trên bàn không những không có đồ ăn, mà bàn ghế hắn thường ngồi ăn cũng đã bị dọn đi. 

 “Thằng rác rưởi này vẫn còn mặt mũi để đến ăn cơm sao, nếu là ta, ta đã sớm đâm đầu vào miếng đậu phụ chết rồi.” 

 Đám người truyền đến tiếng xì xào, tiếng không lớn, nhưng có thể truyền đến tai Liễu Thanh Dương. 

 “Là ai đã chuyển bàn ghế của ta đi?” 

 Sắc mặt Liễu Thanh Dương u ám, ánh mắt đảo qua một vòng, cuối cùng dừng ở trên mặt của chấp sự nhà ăn. Ông ta phải chịu trách nhiệm cho chuyện này, chắc chắn biết chuyện bàn ghế bị chuyển đi. 

 Chấp sự nhà ăn đã hơn bốn mươi tuổi, ở Từ gia hơn hai mươi năm. Bình thường mọi người đều gọi ông ta là Thiết Lực, trong mắt ông ta có một chút thâm độc. Ông ta rất ghét cái tên rể này, nhưng vì thân phận nên không thể không đứng lên. 

 “Gần đây nhà ăn không đủ bàn ghế sử dụng nên đành phải lấy ra dùng trước.” 

 Thiết Lực trả lời rất thô lỗ, khiến mọi người xung quanh bật cười. 

 “Không đủ dùng sao?” 

 Khóe miệng Liễu Thanh Dương lộ ra một tia lạnh lẽo, nhà ăn Từ gia đủ rộng lớn, xung quanh còn rất nhiều bàn ghế trống không có người dùng. Vậy mà lại động vào đồ của hắn, đúng thật là không để đứa con rể này vào mắt. 

 “Ngươi nói không sai, không đủ dùng.” Thiết Lực cười lạnh. 

 Qua ký ức, Liễu Thanh Dương tìm thấy rất nhiều hình ảnh hắn bị ức hiếp. Có một lần hắn tới dùng bữa, Thiết Lực này lại dọn đồ ăn thừa lên bàn, có một số món đã bốc mùi ôi thiu. 

 Loại chuyện này xảy ra không chỉ một lần, hắn phản kháng mấy lần, kết quả đều bị họ đánh cho thương tích đầy mình. 

 “Ngươi cho ta biết, là ai đã sai ngươi làm chuyện này?” 

 Một tia sát khí lạnh buốt phóng ra từ đôi mắt của Liễu Thanh Dương, Thiết Lực lảo đảo, bị ánh mắt của hắn dọa cho giật mình. 

 “Tên rác rưởi kia, cho ngươi ăn quá lãng phí đồ ăn. Lão tử thấy ngươi là khó chịu nên đã đập nát hết bàn ghế của ngươi làm củi đốt rồi, ngươi có thể làm gì được ta?” Nói xong, ông ta giơ tay lên định tát Liễu Thanh Dương. 

 Trong mắt mọi người, Liễu Thanh Dương chỉ là một thằng rác rưởi cảnh giới Hậu Thiên cấp một, ngay cả đầy tớ quét nhà cũng có thể ức hiếp hắn, bình thường hắn vẫn luôn bấm bụng chịu đựng. Vì nếu hắn đi nói với nhạc phụ chuyện mình ăn đồ ăn thừa thì càng khiến người khác xem thường hắn, hắn chỉ có thể im lặng chịu đựng. 

 “Phịch.” 

 Đột nhiên, không hề báo trước, Liễu Thanh Dương đá một cước vào bụng Thiết Lực, khiến ông ta bay ngược về phía sau, phun một ngụm máu tươi ra, đụng vào đám người phía sau, làm vỡ rất nhiều bàn ghế. 

 “Tên rác rưởi, ngươi dám đánh ta sao?” 

 Thiết Lực đứng dậy, cũng không bị tổn thương gì nhiều, ánh mắt ông ta hiện lên một tia hung ác. Ông ta cầm một chiếc ghế lên, đi đến gần Liễu Thanh Dương. 

 Đám đông tự động dịch sang một bên, chừa ra một khoảng không gian rộng lớn, không ai dám xen vào. 

 “Ngươi chỉ là một đầu bếp được Từ gia thuê về, lại không biết phân biệt tôn ti, đáng đánh.” 

 Thân thể hắn nghiêng về phía trước, hắn được Thối Thể Dịch nuôi dưỡng, sức mạnh cơ thể đã được tăng lên mấy lần, tuy chưa đột phá cảnh giới nhưng đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn, không lâu sau sẽ có thể đột phá lên cảnh giới Hậu Thiên tầng thứ năm. 

 Cả Từ gia này, ngoại trừ nhạc phụ ra, thật sự không có nhiều người xứng đáng được hắn tôn trọng. Nhiều năm qua, hắn đã bị những người này đánh đập, hôm nay hắn sẽ lấy lại tất cả. 

 Thực lực của Thiết Lực không kém, là Hậu Thiên tầng thứ bốn, sở hữu sức mạnh cường hãn, chiếc ghế trong tay ông ta đập về phía Liễu Thanh Dương. 

 “Là ngươi tự tìm cái chết!” 

 Chân đạp thất tinh, hắn tránh một đòn, lại đá ông ta một cước thật mạnh. Thân thể Thiết Lực lảo đảo, ngã xuống đất như một con chó, nằm trên bậc cửa, mặt đầy máu tươi. 

 Liễu Thanh Dương không muốn giết ông ta, chỉ muốn trừng trị ông ta thôi. 

 Trên mặt mọi người đều mang vẻ không thể tin tưởng được, từ khi nào tên rác rưởi này lại mạnh như vậy, ngay cả Thiết Lực cũng bị hắn đánh bại. 

 Thiết Lực khó khăn đứng dậy, vẻ mặt hung dữ, rút một con dao làm bếp được mài sắc đang đặt ở ngoài cửa ra. 

 “Thiết Lực, không được!” 

 Có người đứng lên ngăn cản. Đánh qua đánh lại cũng không sao, nhưng nếu thật sự làm chết người thì ai cũng không thể thoát khỏi liên lụy, nhất định sẽ bị gia chủ trừng phạt. 

 “Ta liều mạng với ngươi!” 

 Thiết Lực đã mất lý trí, tay cầm dao làm bếp chém vào mặt Liễu Thanh Dương, lưỡi dao phát ra tiếng rít, một đao này chứa đầy sự tức giận. Ông ta bị Liễu Thanh Dương làm cho bẽ mặt ở chỗ đông người, nên máu dồn lên não, giống như một con thú hung dữ. 

 “Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!” 

 Liễu Thanh Dương vốn không muốn giết ông ta, nhưng nếu như ông ta một lòng muốn chết, thì hắn buộc lòng phải thành toàn cho ông ta. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi