THÁI TỬ CỐ CHẤP YÊU THẦM TA

Chương 12:

Editor: Tâm Meoo 555

Tiếng hít thở cũng theo nhiệt độ ở trên người mà trở nên dồn dập.

Thiếu nữ đang nằm ở trên giường, mắt phượng khép hờ, hai má tuyết trắng ửng hồng, làn môi mềm mại đỏ tươi khẽ cắn, giống như đang kiềm chế điều gì đó, đuôi mắt đào hoa dần dần mờ mịt, giống như một đóa hoa đang nở rộ, tươi đẹp ướŧ áŧ, cám dỗ người khác đến hái.

Tô Trường Nhạc hết sức vất vả mới có thể ngồi dậy, tầm mắt mơ hồ không rõ ràng, bỗng nhiên lọt vào trong mắt nàng là một bóng dáng mặc đồ màu vàng.

Y phục của người mới tiến vào rất quen thuộc, đai ngọc nạm vàng có hoa văn thác vân long văn, áo mãng bào có hình bốn móng vuốt.

Dung mạo vô song, độc nhất vô nhị.

Đầu nàng như muốn nổ tung, trong lòng chợt cảm thấy hoảng loạn, người nọ cũng đã thất tha thất thểu bị người khác đẩy vào trong phòng.


Bước đi của bóng dáng cao lớn kia loạng choạng, sau đó ngã nhào vào phía trước giường, mang theo mùi rượu nồng nặc và hơi thở nóng bỏng tiến về phía nàng, đồng thời cánh cửa bị cơn gió mạnh thổi qua.

Trong phòng bỗng chỉ còn một mảnh tối tăm, cửa phòng cùng lúc bị người khác đóng sầm lại.



Tô Trường Nhạc đột nhiên giật mình, trong nháy mắt đã trở lại hiện thực từ trong hồi ức.

Lồng ngực nàng nhanh chóng phập phồng, hai tai vang lên tiếng vù vù, nhìn xung quanh bốn phía, thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Hiện giờ nàng đi theo phía sau lưng mẫu thân, yến hội vẫn còn chưa được bắt đầu, đó chỉ là kí ức kiếp trước của nàng, kiếp này nàng đương nhiên sẽ không giẫm lên vết xe đổ.

Tô Trường Nhạc theo Tô mẫu đi vào trong điện, thấy vài quý nữ mang vẻ mặt thẹn thùng, che miệng cười trộm, đôi khi ánh mắt của bọn họ lại nhìn về một phía, xấu hổ ngượng ngùng.


Nhìn theo ánh mắt của các nàng ta, chỉ thấy ngọc quan diện y phục đen, thiếu niên tùy tiện anh tuấn đang đứng bên cạnh Thất hoàng tử và Ôn đại công tử, đang nói về chuyện gì đó.

Khóe môi Tô Trường Nhạc không tự chủ được, hơi cong lên.

Ngày xưa những kiểu yến hội như vậy, Thẩm Tinh Lan thường đợi đến lúc cuối cùng mới xuất hiện, hôm nay lại tới sớm như vậy, còn trêu chọc tâm hồn của không ít quý nữ.

Nàng nhớ tới tiếng đá đập của đêm hôm qua.

Thẩm Tinh Lan sẽ không phải là thức trắng đêm đấy chứ, nàng không thèm để ý, hắn lại tới suối nước nóng của hành cung từ sớm để đợi nàng?

Như muốn xác minh những suy đoán ở trong lòng, thiếu niên vốn đang mất hứng, sau khi phát hiện ra bóng dáng của nàng, hai mắt chợt sáng ngời, lập tức làm mặt quỷ về phía nàng, làm như đang hỏi nàng tại sao đêm hôm qua lại không mở cửa sổ.


Quỷ ấu trĩ.

Tô Trường Nhạc cúi đầu, làm bộ như nàng không hề hiểu ý của hắn, đi theo Tô mẫu tiến vào trong điện .

Thẩm Tinh Lan thấy nàng cố tình lảng tránh hắn, trong phút chốc, ánh mắt hắn tối lại.

……

Bên người Tô Trường Nhạc vẫn luôn có hai nha hoàn đi theo, một người tên Bình Nhi, một người gọi là Tứ Hỉ.

Tứ Hỉ là đầy tớ ở trong phủ Thừa tướng, từ nhỏ đã đi theo hầu hạ bên người nàng, Bình Nhi lại được Lâm hoàng hậu ban đến hầu hạ khi nàng mới vừa vào kinh năm bảy tuổi.

Sau khi ngồi vào đúng vị trí, nàng thờ ơ quét mắt qua người Bình Nhi, người đã rót thêm trà cho nàng.

Hiện tại nghĩ lại, kiếp trước người đã động tay vào trong ở nước trà, hẳn là Bình Nhi.

Khi nàng vừa mới vào kinh thì đã được đế hậu coi trọng, tất cả mọi người đều nói nàng có phúc, nhưng ai có thể nghĩ đến, đây hoàn toàn không phải là may mắn, mà là một mưu đồ đươc tính toán trăm phương ngàn kế.
Đế hậu tiến vào điện, yến hội bắt đầu, trong điện vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, cung nữ qua lại không ngớt, Tô Trường Nhạc lại chưa từng động đũa.

Tô mẫu cảm thấy kỳ quái: “Nhạc Nhạc sao thế, sao lại không ăn chút gì?”

Tô Trường Nhạc nào dám ăn, càng không dám đụng vào nước trà.

“Không đói bụng.” Ngón tay nàng đang đặt ở trên đùi hơi cuộn tròn lại, khẽ lắc đầu, chỉ về phía những vũ cơ đang nhảy múa trong yến hội, mi mắt khẽ cong lên: “Các nàng thật xinh đẹp.”

Nàng nhìn không chớp mắt, trên mặt toàn là sự kinh ngạc, như chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng long trọng như thế này.

Nhưng Tô Trường Nhạc chưa thấy qua điều gì chứ? Từ nhỏ nàng đã nhận được sự yêu thích của đế hậu, cũng không biết đã tham gia bao nhiêu lần cung yến, nghĩ vậy, đáy mắt Tô mẫu hiện lên một vẻ bi thương, cũng không miễn cưỡng nữa.
Nam nữ phân chỗ ngồi, Thẩm Tinh Lan ngồi ở phía dưới bên tay phải của Tuyên Đế, Tô Trường Nhạc lại ngồi ở phía bên tay trái của Hoàng Hậu, bên cạnh nàng còn có Ôn phu nhân và Ôn Sở Sở, cùng ngồi chung ghế thứ năm với Tô mẫu.

Vị trí của Thẩm Tinh Lan thực ra ở cái góc nghiêng với nàng.

Ánh mắt của Tô Trường Nhạc đang dừng trên người vũ cơ, lặng lẽ di chuyển về phía Thẩm Tinh Lan, chỉ thấy Tuyên Đế và Thái Tử đang nói cười vui vẻ, không biết đang nói về cái gì.

Tuyên Đế: “Hiện giờ tuổi của Thái Tử cũng không còn nhỏ nữa, cũng đã tới lúc nên nạp thái tử phi rồi, hôm nay có không ít quý nữ danh gia vọng tộc trong kinh thành tới dự yến tiệc, nếu như nhìn trúng quý nữ nhà ai, thì hãy nói thẳng ra với phụ hoàng, phụ hoàng sẽ chỉ hôn cho con.”

Thẩm Tinh Lan cúi đầu cười, khi ngước mắt nhìn xung quanh bốn phía, đúng lúc đụng phải ánh mắt của Tô Trường Nhạc đang nhìn trộm hắn.
Tô Trường Nhạc: “……”

Quả nhiên không thể làm chuyện xấu được mà.

Bên tai nàng khẽ nóng lên, dời mắt đi như không có việc gì, tiếp tục nhìn vũ cơ nhảy múa, ý cười trong mắt Thẩm Tinh Lan lại không che giấu được.

Tuyên Đế nhìn nhi tử vốn không hề có hứng thú gì bỗng nhiên lại cong khóe môi cười, cũng không nhịn được mà bật cười hỏi: “Đã nhìn trúng ai rồi?”

Thẩm Tinh Lan thu hồi ánh mắt, lắc đầu: “Nhi thần đã có người trong lòng, chỉ là không thể nói ra người đó là ai.”

Tuyên Đế nghe thấy Thái Tử nói đã có người mà hắn thích, lập tức bừng lên hứng thú, nhướng mày cười nói: “Tại sao không thể nói?”

Thẩm Tinh Lan mím môi không nói.

Ý cười trên mặt Tuyên Đế càng tăng lên: “Rốt cuộc là cô nương nhà ai yêu cầu con phải giấu diếm như vậy?”

Thẩm Tinh Lan cúi đầu uống một chén rượu, vẫn không nói lời nào.
Tuyên Đế liếc nhìn nhi tử một cái đầy ý tứ, cũng không nhiều lời nữa, ngược lại Lâm hoàng hậu bên cạnh bỗng nhiên sát lại gần, ghé sát vào tai Tuyên Đế nhỏ nhẹ nói gì đó.

“Ôn Nhị?” Sau khi Tuyên Đế nghe xong bỗng nhăn mày lại, khẽ hừ một tiếng, cố gắng thấp giọng nói: “Trẫm muốn để cho Ôn Nhị làm chính phi của lão tứ, dù gì nàng ta và Trường Nhạc cũng có tình tỷ muội, nếu làm chính phi của lão tứ, nhất định có thể ở chung hòa thuận với Trường Nhạc, như vậy cũng có thể cho Tô gia một lời giải thích thỏa đáng.”

Thẩm Tinh Lan nắm chặt lấy chén rượu trong tay, khi nghe thấy lời nói của Tuyên Đế, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, uống một hơi cạn sạch chén rượu.

Khóe mắt lại lần nữa liếc về phía Tô Trường Nhạc, thấy nàng không hề đụng vào chén đũa, khóe miệng hơi cong lên.
Ngay tại lúc hắn muốn thu hồi ánh mắt, lại thấy nha hoàn bên người Tô Trường Nhạc sẩy tay đổ hết chén rượu lên người nàng.

Sắc mặt Thẩm Tinh Lan lập tức đen lại, ánh mắt trong chớp mắt xuất hiện sự hung ác, tiếp theo quét ánh mắt về phía Thẩm Quý Thanh đang ngồi bên tay trái.

Thẩm Quý Thanh ôn hòa như ngọc, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nho nhã như cũ, chỉ là động tác uống rượu lại dường như chưa từng dừng lại.

Từ sau khi Tô Trường Nhạc đi vào hành cung thì không thèm liếc mắt nhìn hắn ta một cái nào, mới vừa rồi, thậm chí nàng còn nhìn trộm Thẩm Tinh Lan, không cẩn thận đối mặt với ánh mắt Thẩm Tinh Lan, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn còn nổi lên một áng hồng xấu hổ ngượng ngùng.

Trong lòng Thẩm Quý Thanh lại dâng trào một cảm giác ghen tỵ không rõ lý do, sự ghen tuông trực tiếp xộc lên đầu hắn.
Trên mu bàn tay lại xuất hiện gân xanh, chén rượu trong tay hắn cạn dần, từng chén từng chén một, sự u ám trong đôi mắt hắn mãi không thể biến mất.

“Xin lỗi cô nương, nô tỳ không phải cố ý, xin cô nương hãy rộng lượng tha thứ cho nô tỳ.” Vẻ mặt Bình Nhi đầy sự sợ hãi, quỳ gối xuống đất, dập đầu cầu xin tha thứ.

Ý cười trên mặt Tô Trường Nhạc dần dần nhạt đi, ấn đường nhíu lại.

Nàng không nghĩ tới bản thân chỉ mới lơ đãng một chút, đã khiến cho Bình Nhi rảnh rỗi có thời gian ra tay.

Đáng lẽ ra nàng không nên phân tâm nhìn Thẩm Tinh Lan.

Tô mẫu nhíu mày, liếc nhìn Bình Nhi một cái: “Sao lại lỗ mãng hấp tấp như vậy?”

Tứ Hỉ vội vàng cầm khăn, cúi đầu chà lau trên người Tô Trường Nhạc, lau được một lúc thì lắc đầu nói với Tô mẫu: “Phu nhân, thứ dính trên người cô nương là rượu, sợ rằng khó mà lau sạch.”
“Nhạc Nhi lại không uống rượu, sao lại gọi thêm rượu lên?” Tô mẫu vừa tới gần nữ nhi đã ngửi thấy được mùi rượu.

Hôm nay Tô Trường Nhạc mặc một bộ y phục bằng chỉ bạc giảo châu sa trắng như tuyết, vị trí mà rượu đổ lên người lại ngay giữa ngực nàng, không khỏi cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng.

Tô mẫu thấy sau khi y phục bị rượu đổ lên thì đã nhìn thấy khá rõ ràng, da thịt trước ngực hồng nhạt của thiếu nữ như ẩn như hiện, sắc mặt lập tức khó coi: “Như vậy không được, Nhạc Nhi đi theo ta, ta sẽ đưa con đi thay một bộ xiêm y mới.”

Tô Trường Nhạc liếc Bình Nhi một cái, ánh mắt xuất hiện sự lạnh lẽo, lắc đầu: “Nương, con không cần thay y phục, đợi khi về phủ rồi thay cũng được.”

Bình Nhi quỳ gối dập đầu liên tục, Tô mẫu lại đứng lên, rất nhanh đã có người chú ý tới tiếng động bên này.
Tô Thiên Dương thấy sắc mặt của mẫu thân khó coi, lập tức lại dò hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

“Không thể làm liều, hiện tại hãy theo nương đi thay y phục.” Tô mẫu thấp giọng trách mắng nàng.

Tô Thiên Dương nhìn ra chuyện đang xảy ra, khẽ biến sắc, lập tức quay người lại, không tiếp tục nhìn nữa, bảo Tứ Hỉ đi lấy áo choàng tới đây.

Tô mẫu nhận chiếc áo choàng rồi phủ lên người nữ nhi: “Nhạc Nhạc ngoan, nghe lời, mau chóng theo nương đi đổi một bộ xiêm y mới.”

Ngay tại lúc hai người chuẩn bị rời khỏi yến tiệc, lại nhìn thấy Lương cô cô bên cạnh Hoàng Hậu đi tới, gương mặt Lương cô cô tươi cười dịu dàng, gọi Tô mẫu lại.

Tô Trường Nhạc vẫn luôn cảm thấy không yên, ấn đường nhíu lại, đôi tay đang đặt ở trong áo choàng nắm chặt lại một cách bất an.
“Nô tỳ gặp qua Thừa tướng phu nhân, gặp qua Tô Tiểu tướng quân, Tô đại cô nương.” Lương cô cô khụy gối hành lễ, “Hoàng hậu nương nương có chuyện quan trọng muốn trao đổi với Tô phu nhân, nên đã bảo nô tỳ lại đây mời Tô phu nhân qua đó một chuyến.”

Sắt mặt Tô mẫu khẽ biến.

Tô Thiên Dương nhíu chặt mày lại: “Nếu không thì để ta đưa muội muội đi thay y phục.”

Tô mẫu thấp giọng nhẹ mắng: “Càn quấy.”

“Trước tiên Nhạc Nhi đứng ở nơi này đợi nương, đợi nương gặp Hoàng hậu nương nương xong rồi sẽ đưa con đi thay y phục.”

Tô Trường Nhạc nghe vậy nhẹ nhàng thở ra.

Nàng ước gì có thể đợi ở chỗ này, không đi đâu hết, đứng đợi ở chỗ có nhiều người mới an toàn.

Ngay tại lúc nàng muốn ngồi xuống, Ôn Sở Sở lại đứng dậy nhích đến gần.

Ôn Sở Sở cười: “Nếu không thì ta và Nhạc Nhạc cùng đi.”
Tô Trường Nhạc bỗng nhiên siết chặt ngón tay.

Tô mẫu đang muốn mở miệng từ chối, Lương cô cô lại cười nói: “Như vậy thì nô tỳ sẽ dẫn người lại đây đưa hai vị cô nương đi thay y phục trước.”

Lương cô cô lại tiếp tục cười nói: “Còn mời Tô phu nhân đừng để Hoàng hậu nương nương đợi lâu, mau chóng theo nô tỳ qua đó.”

Tô mẫu do dự một lát, Tô Trường Nhạc lại muốn ngồi lại trong yến tiệc, tùy hứng mà hừ một tiếng: “Ta không đi, ta muốn ngồi ở chỗ này đợi nương trở về.”

Ôn Sở Sở cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, dịu dàng cười hỏi: “Nhạc Nhạc làm sao vậy, muội mặc áo choàng ở trong điện sẽ nóng đấy, muội xem, trên mặt muội toàn là mồ hôi.”

Tô mẫu còn muốn nói điều gì, Lương cô cô bỗng thu lại vẻ tươi cười trên mặt, nghiêm mặt nói: “Tô phu nhân, mời.”
Tô mẫu không còn cách nào, chỉ có thể đi theo Lương cô cô.

Ôn Sở Sở dựa vào sát bên tai nàng, tiếp tục nhẹ giọng khuyên nhủ: “Hiện giờ Nhạc Nhạc đang ngồi ở vị trí cao như vậy, nhất định không thể quá mức rêu rao, tránh để cho những quý nữ danh gia vọng tộc đó chê cười.”

Ôn Sở Sở ngược lại còn rất hiểu tính nết của nàng, năm nàng bảy tuổi mới tới kinh thành, quả thực ghét nhất việc trở thành trò cười cho người khác xem.

Hai tay Tô Trường Nhạc siết chặt thành quyền, trên mặt mang đầy vẻ khó xử, ngay lúc nàng muốn mở miệng cự tuyệt, tiếp tục giả vờ tùy hứng, thì Lương cô cô vốn đã rời đi lại quay trở về.

Lương cô cô: “Nương nương nói, Bình Nhi là nha hoàn mà lúc trước nương nương đã thưởng cho cô nương, hiện giờ Bình Nhi lại vụng về như vậy, sau khi nương nương biết được, trong lòng cảm thấy rất áy náy, đặc biệt bảo nô tỳ chuẩn bị cho cô nương một bộ y phục mới, bảo nô tỳ lại đây dẫn cô nương đến thiên điện để thay y phục.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi