THÁI TỬ CỐ CHẤP YÊU THẦM TA

Chương 21

Editor: Tâm Meoo 555

Khi Tô Trường Nhạc đi vào đại sảnh của phủ Thừa tướng, Tô mẫu và Tô phụ cũng đang có mặt ở đó.

Tô mẫu nhìn thấy nữ nhi đã trở về, cười mỉm đứng dậy, đang muốn mở miệng hỏi hôm nay nàng chơi có vui hay không, thì bỗng thấy bóng dáng Thẩm Tinh Lan đang đi theo phía sau.

Tô mẫu ngẩn ra, nụ cười trên mặt phai nhạt đi, đồng thời cùng với Tô Trạch đứng dậy hành lễ: "Thần / thần phụ gặp qua Thái tử điện hạ."

Ánh mắt Tô Trạch quét qua người nữ nhi và Thái Tử.

Không nói đến việc Thẩm Tinh Lan dám nói Tô Trường Nhạc là người trong lòng hắn ở trước mặt Tuyên Đế, cho dù ngày hôm ấy Thẩm Tinh Lan không nói, chỉ qua việc sau yến tiệc, cứ hai ba ngày hắn lại chạy đến phủ Thừa tướng, dù kẻ ngốc cũng biết hắn đến để làm gì.


Tô Trạch vốn có suy nghĩ nuôi khuê nữ cả đời, nhưng từ ngày ấy nghe thấy Thái Tử nhân lúc nữ nhi hôn mê, giở trò cợt nhả với khuê nữ, cơn tức giận ở trong lòng kia khó mà kìm lại được.

Nữ nhi của Tô Trạch sao có thể vô cớ chịu thiệt thòi!

Tô Trạch tức giận trong một khoảng thời gian dài, thấy rõ ràng Thái Tử đã bị Tuyên Đế cự tuyệt, lại vẫn là chưa từ bỏ ý định chạy tới chạy lui đến phủ Thừa tướng, trong lòng đã sớm có chủ ý.

Cho dù hiện giờ nữ nhi chỉ mang tâm trí lúc bảy tuổi, nếu Thái Tử cũng đã sờ soạng, cũng đã hôn, thì chắn chắn hắn phải gánh vác trách nhiệm!

Tô Trường Nhạc cũng không biết trong lòng cha nàng tột có suy nghĩ gì, chỉ nhìn thấy vẻ mặt phụ thân thản nhiên, đi nhanh đến trước mặt nàng và Thẩm Tinh Lan.

Tô Trạch: "Không biết vì cớ gì hôm nay Thái Tử đến phủ Thừa tướng phủ?"


"Nhạc Nhạc tới đây, chúng ta đi đến hậu viện, con nói chuyện với nương, hôm nay con và Thiên Dương ra ngoài đã đi đến nơi nào?" Mặt mày Tô mẫu dịu dàng cười hỏi Tô Trường Nhạc, thân mật ôm lấy vai nàng, lặng lẽ dẫn nàng rời đi.

Thẩm Tinh Lan thấy Tô Trường Nhạc lại bị dẫn đi, đôi mắt đen kịt kia lại trở nên u ám hơn.

Hắn không muốn đợi nữa.

"Cô có một chuyện muốn bàn bạc với Thừa tướng." Thẩm Tinh Lan thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng vào Tô Trạch.

Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng Tô Trường Nhạc sắp đi theo Tô mẫu rời khỏi đại sảnh lại nghe vô cùng rõ ràng.

Sau một lúc lâu, nàng nghĩ đến điều gì đó, bỗng dưng quay đầu nhìn hắn một cái.

Thẩm Tinh Lan cũng giống như có cảm giác đó, giương mắt nhìn về phía nàng.

Thiếu niên vốn mang vẻ mặt hơi lạnh lùng nghiêm túc, khi đối diện với ánh mắt nàng chợt trở nên mềm mại, đôi mắt đào hoa nhìn nàng đều chứa ý cười.


Ý cười trong mắt hắn sáng rực, dịu dàng như muốn hòa tan người khác, không hề có ý bỡn cợt hay khiêu khích như trong trí nhớ của nàng.

Khuôn mặt hắn đã bớt đi vào phần ngây thơ, tuy rằng vẫn tỏa ra khí chất kiêu ngạo cao quý như cũ, nhưng đã thêm vài phần trưởng thành trầm ổn mà kiếp này nàng chưa từng thấy.

Trái tim Tô Trường Nhạc khẽ run lên, bỗng nhiên phát hiện bản thân không có cách nào nhìn thẳng vào một Thẩm Tinh Lan như vậy.

Nàng không phát hiện lỗ tai chính mình đã chậm rãi nhiễm màu hồng nhạt, vẫn ra vẻ bình tĩnh quay đầu đi, theo mẫu thân trở về hậu viện.

Thẩm Tinh Lan lại nhìn thấy được vành tai ửng hồng của nàng, ý cười trong mắt hắn lại càng rõ rệt hơn.

Tô Trạch nhìn thấy Thái Tử dám liếc mắt đưa tình với nữ nhi, cơn khó chịu đã nhiều ngày đè nén ở đáy lòng kia, lại một lần nữa bùng lên, ngoài mặt cười nhưng trong không cười nói: "Mời Điện hạ theo thần vào trong."
Ở một chỗ khác, Tô Trường Nhạc đã đi theo Tô mẫu trở về Minh Nguyệt Hiên.

Tô mẫu thấy Tứ Hỉ ôm hai túi kẹo lớn, dở khóc dở cười hỏi nữ nhi: "Con bảo Thiên Dương dẫn con đi Bách Cẩm Đường để mua?"

Tô Trường Nhạc lắc đầu cười: "Là Thái Tử mua cho con."

Tô mẫu thấy nữ nhi nhận lấy kẹo hồ lô mà Tứ Hỉ đưa, ăn đến mức mặt mày hớn hở, bỗng nhiên không nói gì nữa.

Đợi đến khi Tô Trường Nhạc ăn xong một chuỗi kẹo hồ lô, thấy nàng dặn dò Tứ Hỉ đến tìm Tô Thiên Dương, mang Tiểu Bạch trở về phòng, Tô mẫu mới nói tiếp: "Mới vừa rồi Thiên Dương đã dẫn con đi gặp Thái Tử?"

Tô Trường Nhạc tựa như đứa trẻ làm điều sai trái, chột dạ liếc mẫu thân một cái, rủ mắt cúi đầu, lông mi dài buông xuống, tiếng nói "vâng" khe khẽ vang lên.

Khi hai người đang nói chuyện ở trong phòng, bên ngoài bỗng xuất hiện một đợt tuyết rơi.
Lúc Tứ Hỉ đưa Tiểu Bạch trở về, đứng run rẩy ở trước cửa, vỗ nhẹ bông tuyết ở trên người, đợi khi hết cơn lạnh mới đi vào bên trong.

Bên ngoài lạnh lẽo, chóp mũi Tứ Hỉ ửng đỏ, nàng ta không để ý tới không khí hơi kì lạ ở trong phòng, vừa đi vừa cười: "Phu nhân, cô nương, bên ngoài có tuyết rơi, đợt tuyết đầu mùa năm nay đến thật sớm, may mắn chúng ta đã trở lại phủ rồi."

Nói xong, muốn đặt chiếc lồng sắt đựng Tiểu Bạch ở trên bàn trà như ngày thường.

Tô mẫu lại đăm chiêu nhìn lồng sắt trên tay Tứ Hỉ, nói với nàng ta: "Đưa lồng sắt lại đây."

Tô Trường Nhạc bỗng căng thẳng, nói: "Cũng chỉ là một con anh vũ thôi, không có gì đẹp cả."

Tô mẫu cười như không cười liếc nhìn nữ nhi một cái, động tác nhanh nhẹn, vừa mới xốc miếng vải đen trên chiếc lồng sắt ra, đã nghe thấy Tiểu Bạch lại bắt đầu kêu không ngừng: "Thái Tử ca ca, Thái Tử ca ca, Thái Tử ca ca......"
Tô mẫu ngẩn người, trừng mắt nhìn nữ nhi, tiếp theo lại nhìn hai túi điểm tâm ở trên bàn kia, nhớ tới dáng vẻ tươi cười như hoa của nữ nhi mới khi trở về, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*, lặng lẽ thở dài.

Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*: yêu cầu nghiêm khắc với người khác, với mong muốn họ sẽ tốt hơn.

"Niếp Niếp thích Thái Tử ca ca của con đến như vậy? Còn dạy anh vũ kêu Thái Tử ca ca."

Lời nói của Tô mẫu còn chưa dứt, Tiểu Bạch ở bên lồng sắt đã nhanh chóng học được từ mới: "Niếp Niếp thích Thái Tử ca ca, Niếp Niếp thích Thái Tử ca ca, Niếp Niếp thích Thái Tử ca ca......"

Tô Trường Nhạc: "......"

Trước kia bất kể nàng dùng cách gì, Tiểu Bạch sống chết cũng không chịu học từ khác, sao hiện giờ bỗng nhiên lại kêu lên như thế!

Anh vũ mà Thẩm Tinh Lan nuôi quả nhiên giống hệt như con người hắn, khiến cho người khác không thể hiểu được!
Tô mẫu nghe thấy tiếng kêu của anh vũ, ánh mắt lần thứ hai lại trở nên vi diệu.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Trường Nhạc chậm rãi đỏ lên, lắc đầu xua tay: "Không phải, những lời Tiểu Bạch nói không phải do con dạy nó."

Tô mẫu khẽ kéo dài tiếng "ồ", hiển nhiên không hề tin lời nữ nhi nói, lời nói sâu xa đầy ẩn ý: "Ngay cả nhũ danh của anh vũ cũng đã đặt rồi."

Ngay tại lúc Tô Trường Nhạc khóc không ra nước mắt, khi muốn mở miệng giải thích, quản sự phủ Thừa tướng, Tề ma ma đã tiến vào bẩm báo: "Tứ hoàng tử mang một con tiểu tuyết hồ đến đây, nói muốn đưa cho cô nương."

Sau khi Tô Trường Nhạc nghe thấy lời Tề ma ma nói, vẻ mặt trở nên không vui.

Tô mẫu nghe thấy, sắc mặt cũng thay đổi.

Nữ nhi đã sớm giải trừ hôn ước với Thẩm Quý Thanh, hiện giờ hắn ta lại sai người tặng đồ tới đây, hắn ta có ý gì? Chẳng lẽ hắn vẫn còn vọng tưởng muốn cưới nữ nhi làm trắc phi?
Tô mẫu lạnh nhạt trả lời: "Để cho gã sai vặt Tấn Vương phủ mang trở về, nói phủ Thừa tướng không thích hợp nuôi tuyết hồ."

Tô Trường Nhạc vẫn luôn yêu thích động vật nhỏ lông xù, Thẩm Quý Thanh cũng coi như rất hiểu rõ nàng, nếu như nàng thật sự không nhớ rõ mọi chuyện sau năm bảy tuổi, thì chắc chắn sẽ vui vẻ nhận lấy.

Vẻ mặt Tề ma ma đầy khó xử: "Không phải gã sai vặt của Tấn Vương phủ, mà là Tứ hoàng tử tự mình đưa tới, hiện giờ Tứ hoàng tử đang chờ ở đại sảnh, nói muốn tự tay đưa tiểu tuyết hồ cho cô nương."

Tô mẫu đương nhiên sẽ không để cho nữ nhi đi gặp Thẩm Quý Thanh, nhưng hiện giờ Thẩm Quý Thanh đã tự mình tới cửa tặng lễ, cũng thật sự không tiện trực tiếp trả về ngay trước mặt hắn.

"Vậy thì nói cô nương đã nghỉ ngơi, ngươi thay nàng nhận lấy tiểu tuyết hồ."
Tề ma ma gật đầu lui xuống.

"Nương, con không muốn nuôi đâu." Sau khi Tề ma ma rời đi, Tô Trường Nhạc lập tức lên tiếng.

Nàng cũng không rõ cuối cùng thì Thẩm Quý Thanh muốn làm cái gì, chẳng lẽ hôm nay ở Quảng Hiền Hiên, hắn ta nhìn thấy Thẩm Tinh Lan đưa anh vũ cho nàng, nên hắn ta mới đưa tuyết hồ tới?

Tô mẫu bất đắc dĩ: "Để cho hạ nhân nuôi là được."

Tô Trường Nhạc cũng không muốn để cho hạ nhân nuôi.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước Ôn Sở Sở vô cùng thích tuyết hồ, thậm chí Ôn Sở Sở còn đã từng ôm con tuyết hồ này, đến diễu võ dương oai trước mặt nàng, lúc ấy nàng đã trở thành thái tử phi rồi, vẻ mặt nàng ta e lệ thẹn thùng ám chỉ rằng Thẩm Quý Thanh vô cùng yêu thương nàng ta.

Nghĩ đến điều này, trong lòng Tô Trường Nhạc khẽ cười, nói như không hề để ý: "Nếu không thì...... ngày mai đưa con tiểu tuyết hồ này đến Ôn phủ."
Nếu Ôn Sở Sở thích tuyết hồ như vậy, thì đương nhiên nàng muốn đưa con tiểu tuyết hồ đến cho nàng ta.

"Cái gì?"

"Không phải nương nói Sở Sở đã được định thân với Tứ hoàng tử hay sao? Tiểu tuyết hồ vốn dĩ là của Tứ hoàng tử, chi bằng tặng lại cho Sở Sở."

Ngay từ đầu Tô mẫu không đồng ý, nhưng không chịu nổi việc nữ nhi lại làm nũng, hơn nữa Tô phụ nghe được việc này, nhớ tới những lời Thẩm Tinh Lan nói ở trong thư phòng, cũng cảm thấy không ổn, lúc này Tô mẫu mới gật đầu đồng ý.

Hôm sau.

Khi Ôn Sở Sở nhận được tiểu tuyết hồ mà Tô phủ đưa tới, quả thực tức giận sắp nổ tung.

Nàng ta nhận ra con tuyết hồ này, khi con tiểu tuyết hồ này mới sinh ra, nàng ta còn nói giỡn với Thẩm Quý Thanh, rằng nàng ta rất thích tuyết hồ, đáng tiếc Thẩm Quý Thanh lại như không hiểu, chưa từng nghĩ tới việc đưa tuyết hồ cho nàng ta.
Từ sau khi xảy ra chuyện với Thẩm Quý Thanh ở yến tiệc ngày hôm đó, cuối cùng tuy rằng nàng ta đã được định hôn với Thẩm Quý Thanh, sau vài ngày nữa sẽ gả vào Tấn Vương phủ, nhưng từ sau ngày ấy, Thẩm Quý Thanh lại không hề chủ động tới tìm nàng ta.

Hắn chẳng hề quan tâm, lại còn lạnh nhạt với nàng ta nửa tháng, hiện tại lại đưa con tuyết hồ mà nàng ta vô cùng thích cho Tô Trường Nhạc, người đã giải trừ hôn ước với hắn.

Điều này cũng không có thể cho qua, thì ngày hôm sau Tô Trường Nhạc lại đưa đồ vật mà Thẩm Quý Thanh tặng, đưa đến cho Ôn phủ.

Nếu không phải Tô Trường Nhạc đã sớm trở thành kẻ ngốc, Ôn Sở Sở đã cho rằng Tô Trường Nhạc cố ý chọc tức nàng ta.

Ôn Sở Sở vốn cho rằng chuyện này đã đủ tức giận, không nghĩ tới mấy ngày sau, nàng ta vốn cho rằng đời này Tô Trường Nhạc chỉ có thể vĩnh viễn ở tại khuê phòng, thì Tô Trường Nhạc lại nhận được thánh chỉ tứ hôn khiến cả kinh thành kinh ngạc.
Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Tinh Lan: Tiểu Bạch làm được mà :v

Tô Trường Nhạc:!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi