Chương 7:
Editor: Tâm Meoo 555
Khi Ôn Sở Sở theo người hầu của Tô phủ tiến vào trong Minh Nguyệt Hiên, Tô Trường Nhạc đã ngồi ở trên giường La Hán, khuôn mặt đầy vẻ tò mò, mở to đôi mắt nhìn nàng ta, đôi chân dưới lớp váy áo kia còn khẽ đung đưa.
Nàng lại giống như cái lúc vừa mới vào kinh, một nha đầu lỗ mãng không hiểu lễ nghi quy củ gì cả.
Ôn Sở Sở sửng sốt, vành mắt dần dần đỏ, nhưng tận đáy lòng lại không tự chủ được mà cảm thấy sảng khoái.
“Nhạc Nhạc,” Ôn Sở Sở đi đến trước mặt nàng, “Muội còn nhớ rõ ta chứ?”
Hôm nay nàng ta mang rất nhiều đồ tới, có xiêm y có trang sức, còn có rất nhiều dược liệu quý hiếm mà Ôn phụ tìm được, tất cả đều đưa hết cho Tô Trường Nhạc.
Ôn Sở Sở: “Thật xin lỗi, đều do ngày ấy con ngựa bỗng nhiên nổi điên mới có thể khiến muội trở thành như vậy, ta nhất định sẽ nghĩ cách tìm thần y tới chữa khỏi cho muội.”
Khuôn mặt nàng ta đầy vẻ áy náy, nhìn không có bất kì một sơ hở nào.
Tô Trường Nhạc nhìn nàng ta một hồi nhưng vẫn không nói lời nào, lúc sau lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Nương và cha đều đã nói cho ta nghe rồi, nhưng ta vẫn không tin tưởng chỉ sau một đêm mà chúng ta đều trưởng thành cả rồi.”
Khóe mắt nàng cong lên, cười nói: “Tỷ thật sự là Ôn Sở Sở sao? Tỷ trở nên thật xinh đẹp!”
Sắc mặt của Ôn Sở Sở khẽ ửng đỏ, ngượng ngùng cười một cái.
Nàng ta vốn có xuất thân danh môn vọng tộc, là một tiểu thư khuê các, tuy dung mạo không xuất sắc như Tô Trường Nhạc, nhưng nhã nhặn lịch sự dịu dàng, khí chất xuất chúng, trời sinh khóe miệng đã luôn cong lên, khi không cười cũng giống như là đang mỉm cười vậy, tràn ngập cảm giác thân thiết.
Tô Trường Nhạc chống cằm, đôi mắt phượng tinh xảo khẽ chớp, chậm rãi nói: “Có điều không đẹp bằng ta.”
Nụ cười bên môi Ôn Sở Sở hơi cứng lại.
Luôn thua trước Tô Trường Nhạc, đây vẫn luôn là cây kim chôn dưới đáy lòng nàng ta.
Tô Trường Nhạc chẳng qua chỉ là một nha đầu lỗ mãng lớn lên ở biên quan, dựa vào cái gì mà mới đến kinh thành đã khiến cho hai vị hoàng tử xuất sắc nhất của Đại Tề đều muốn tranh giành nàng, cuối cùng ngay cả cái danh xưng mỹ nhân đệ nhất kinh thành cũng thuộc về nàng, mà nàng ta vốn từ nhỏ đã được mọi người tung hô lại chỉ có thể làm nền cho Tô Trường Nhạc.
Ôn Sở Sở nhìn thấy Tô Trường Nhạc đang ngây ngô nhìn nàng ta, khóe môi lại cong lên lần nữa: “Nhạc Nhạc là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, đương nhiên là ta còn kém xa.”
“Thật vậy sao? Bây giờ ta là mỹ nhân đệ nhất kinh thành?” Tô Trường Nhạc hưng phấn nhìn nàng ta, “Ngày ấy ta tự soi gương đồng, phát hiện ta thật sự ngủ một giấc, vừa dậy đã trưởng thành, còn trở nên đẹp hơn nhiều so với trước kia.”
Ôn Sở Sở khẽ rủ mắt, trong đôi mắt còn xẹt qua ý khinh thường không hề tương xứng với khí chất dịu dàng của nàng ta.
Trước kia tuy rằng Tô Trường Nhạc có hơi lỗ mãng, nhưng chưa từng có dáng vẻ ngu ngốc như vậy, không biết lựa lời mà nói, hoàn toàn không hiểu nhân tình thế thái.
Nàng ta xác định Tô Trường Nhạc giống hệt như sự suy đoán của nàng ta, không đơn giản chỉ là quên hết mọi chuyện sau năm bảy tuổi, mà e rằng đầu óc cũng bị ngã hỏng luôn rồi.
Ôn Sở Sở quay đầu dặn dò nha hoàn lấy những xiêm y và trang sức đã chuẩn bị từ trước ra, kéo lấy tay nàng, thân mật mà vỗ nhẹ lên mu bàn tay của nàng: “Đây là những xiêm y và trang sức mà chúng ta đã cùng nhau mua ở tiệm vải Vĩnh Đức và Linh Lung Các, ta thấy muội quên không đến lấy, nên đã lấy giúp muội rồi mang đến đây.”
Tô Trường Nhạc nhìn những đồ vật đang đặt trên bàn, quả thực đều là kiểu dáng mới nhất của kinh thành, là những thứ mà trước kia nàng rất thích, hai người còn từng hẹn sẽ cùng mang chung một kiểu trang sức.
Nàng khẽ cúi đầu nhìn xuống đôi tay vẫn đang bị Ôn Sở Sở nắm lấy, nhớ tới trước kia hai người tốt với nhau biết mấy, nhớ tới kiếp trước, khi nàng bị nhốt ở thiên lao, những lời mà Ôn Sở Sở đã nói với nàng, đủ loại cảm xúc phẫn nộ, thất vọng và đau lòng lập tức nảy lên ở trong lòng.
Nàng bỗng nhiên rất muốn hỏi Ôn Sở Sở, hỏi nàng ta vì sao lại lừa nàng như vậy, chỉ vì một tên Thẩm Quý Thanh, có xứng đáng không? Trước kia nàng cũng từng hỏi Ôn Sở Sở có thích Thẩm Quý Thanh hay không, nàng ta rõ ràng đã nói người nàng ta thích là Thái Tử, biểu ca Thẩm Tinh Lan của nàng ta.
Nhưng Tô Trường Nhạc lại rất rõ ràng, hỏi những điều này cũng không có ý nghĩa gì cả, bất kể như thế nào, nàng và Ôn Sở Sở đều không thể trở lại như trước kia được nữa. Nếu bọn họ muốn giả vờ lừa dối nàng như vậy, thì nàng cũng không cần phải đối xử chân thành, thật lòng thật dạ với bọn họ.
Ôn Sở Sở thấy vành mắt nàng bỗng nhiên đỏ lên, có vẻ như rất khó chịu, không kìm được sự kinh ngạc mà nhìn nàng: “Muội làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Tô Trường Nhạc sờ những món đồ trang sức ở trước mắt, tiếp theo ôm xiêm y vào trong lòng ngực, nàng cúi đầu, tươi cười thẹn thùng: “Trước kia ta vẫn luôn không tin tỷ là bạn tốt nhất của ta, hôm nay ta thấy tỷ mang những món đồ này đến cho ta, ta bỗng nhiên cảm thấy trước kia bản thân mình quá xấu xa rồi, lại có thể không tin lời tỷ.”
Ôn Sở Sở nghe thấy những lời nói của nàng, nghĩ đến Khánh Công yến diễn ra vào hai ngày sau, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác làm điều sai trái.
“Ta…… Thực ra ta còn có một việc muốn nói với muội.”
Tô Trường Nhạc ngẩng đầu nhìn nàng ta.
Đôi mắt của nàng vừa đơn thuần lại sạch sẽ, ánh mắt trong suốt, Ôn Sở Sở nhìn vào đôi mắt đầy sự tin tưởng kia, theo bản năng mà đưa ánh mắt nhìn sang chỗ khác, bỗng nhiên không nói được chữ nào nữa.
Không được, nàng không thể nói, nàng đã sớm hạ quyết tâm, há có thể để mọi chuyện đổ bể trong thời điểm cuối cùng được, nếu nàng ta đồng cảm với Tô Trường Nhạc, nàng ta cũng chỉ có thể làm trắc phi của Thẩm Quý Thanh, cả đời này chỉ có thể làm vật làm nền cho Tô Trường Nhạc, bị nàng dẫm đạp dưới chân, vĩnh viễn không có ngày ngoắc đầu dậy được.
Ôn Sở Sở cắn môi, như muốn nuốt tất cả những lời sắp nói xuống.
Tô Trường Nhạc thấy nàng ta vẫn không nói tiếp, bèn cảm thấy kỳ quái: “Tỷ muốn nói gì, tại sao đang nói được một nửa lại không nói tiếp nữa?”
Ôn Sở Sở cười đáp: “Hôm diễn ra Khánh Công Yến ấy, vừa đúng là sinh thần của Tứ hoàng tử, trước kia Nhạc Nhạc có thêu một chiếc túi tiền tặng cho Tứ hoàng tử, ngày ấy nhớ phải mang nó theo.”
Tô Trường Nhạc biết đây không phải là điều mà Ôn Sở Sở muốn nói, có điều nàng cũng không muốn truy hỏi, ngược lại, nhờ có sự nhắc nhở của Ôn Sở Sở, nàng mới nhớ tới kiếp trước quả thực là nàng có thêu cái túi tiền cho Thẩm Quý Thanh.
Lúc trước nàng học nữ công nữ hồng là vì hắn ta.
Tô Trường Nhạc đã quên nàng để túi tiền ở đâu, sau khi Ôn Sở Sở rời đi, nàng đuổi hết nha hoàn hầu hạ bên người ra khỏi phòng, phải mất một lúc mới tìm thấy túi tiền.
Ở bên dưới túi tiền còn có một bức thư.
Đó là bức thư mà nàng viết cho Thẩm Quý Thanh, tuy rằng hai người không bao lâu nữa sẽ thành thân, nhưng nàng vẫn thích gửi thư qua lại với hắn.
Nhìn những câu chữ cẩn thận pha lẫn chút ngượng ngùng, lại tràn đầy tình cảm ở trong bức thư kia, lại nhìn những nét bút giống hệt như của Thẩm Quý Thanh, Tô Trường Nhạc cười chế nhạo.
Đúng vậy, chữ của nàng cũng do tự tay hắn ta dạy viết.
Bỗng có âm thanh có cơn gió mùa thu khẽ lướt qua song cửa sổ, Minh Nguyệt Hiên, ở trong sương phòng, tiểu cô nương cúi đầu, không nhanh không chậm mà xé đi bức thư tràn đầy tình cảm ở trong tay, lại cắt nát chiếc túi tiền một cách ung dung tao nhã.
※
Hoàng Thành
Thái Tử chiến thắng trở về, Tuyên Đế vui mừng khôn xiết, liên tiếp mấy ngày đều ngủ lại trong Phượng Nghi Cung.
“Nghe nói thiệp mời Khánh Công Yến của Thái Tử đã được phát tới phủ Thừa tướng rồi.” Khi Tuyên Đế đến Phượng Nghi Cung, Lâm hoàng hậu đang ngồi ở trên giường La Hán, cúi đầu thêu áo ngủ cho Hoàng đế.
Lâm hoàng hậu đặt áo ngủ xuống, hờn dỗi mà nhìn Tuyên Đế một cái: “Hôm ấy cũng là sinh thần của Tứ hoàng tử, Hoàng Thượng đã quên nhưng thần thiếp làm sao quên được, gửi thiệp mời đến phủ Thừa tướng, còn không phải vì nhi tử của chúng ta hay sao.”
Tuyên Đế đúng là đã quên mất.
Tuyên Đế nở nụ cười, ngồi vào bên cạnh Lâm hoàng hậu, một tay ôm người vào trong ngực.
Lâm hoàng hậu bảo dưỡng hợp lý, tuy năm nay đã gần 40 tuổi, dung mạo cũng không kém gì năm đó, da thịt trắng nõn, vẫn còn thướt tha yêu kiều. Khi bị Tuyên Đế ôm vào trong ngực, khuôn mặt thanh tú đỏ lên, hàng mi dài khẽ buông xuống, thẹn thùng như gãi vào trong lòng người khác.
Tuyên Đế thích nhất là dáng vẻ ngượng ngùng của Lâm hoàng hậu, cúi đầu nhẹ hôn một cái, mới nói tiếp: “Đúng là trẫm không phải, vẫn là Hoàng Hậu suy nghĩ chu toàn.”
“Chỉ là, khi Tô Trường Nhạc ngã ngựa thì đã bị đụng vào đầu, nghe nói hành vi cử chỉ còn không bằng đứa trẻ bảy tuổi, để Tô Trường Nhạc tham dự yến tiệc thì e là không ổn.”
Nụ cười trên mặt Tuyên Đế hơi nhạt đi, “Vẫn đừng nên để Tô Trường Nhạc đến.”
Lâm hoàng hậu dựa vào trong lồng ngực của Tuyên Đế, nhẹ giọng nói: “Sau này nàng ta sẽ là Tấn Vương phi, còn phải quản lý toàn bộ vương phủ, nếu còn không tham gia cả một yến tiệc nho nhỏ, những ngày tháng sau phải làm sao chứ.”
“Nàng ta đã như thế thì làm sao có thể quản lý được Vương phủ,” Tuyên Đế cười khẽ, lắc đầu thở dài, “Đáng tiếc.”
“Trẫm vẫn nên tìm cho lão tứ một chính phi xứng vai xứng vế……”
Lời của Tuyên Đế còn chưa nói hết, môi đã bị Lâm hoàng hậu ngăn lại: “Hoàng Thượng.”
Mỹ nhân mị nhãn như tơ*, lời nói ngọt ngào như mật, lời nói được một nửa bỗng bị cắt ngang, ánh mắt của Đế vương trở nên sâu hơn.
Mị nhãn như tơ*: miêu tả đôi mắt của người phụ nữ, giống như một tấm lưới tình, mê hoặc lòng người
“Thần thiếp biết Hoàng Thượng luôn yêu thương Quý Thanh, nhưng Quý Thanh vẫn luôn thích Nhạc Nhi, hơn nữa, nếu Nhạc Nhi vừa xảy ra chuyện, Quý Thanh đã giải trừ hôn ước với nàng, lẽ nào lại biến hắn liền trở thành kẻ bạc tình.”
Tuyên Đế do dự một lát, gật đầu nói: “Thôi, đợi đến hôm yến tiệc, trẫm phải xem tình huống của nàng ta như thế nào đã.”
Ở bên phía Phượng Nghi Cung, đế hậu vẫn đang ngọt ngào tình tứ, thì Thẩm Quý Thanh ở trong Tấn vương phủ lại bị ác mộng vây hãm, làm thế nào cũng không tỉnh.
Giấc mộng này quá chân thực, chân thực đến mức hắn cảm thấy bản thân mình đã từng trải qua.
Trong mộng hắn vẫn giả vờ có tình ý với Tô Trường Nhạc, hắn vẫn không thích Tô Trường Nhạc như lúc trước, từ đầu đến cuối, hắn chỉ muốn lợi dụng nàng, chỉ hưởng thụ cảm giác được nàng say mê lưu luyến.
Trong mộng Tô Trường Nhạc không bị mất kí ức, vẫn giống như trước đây, bị hắn dỗ đến mức xoay lòng vòng, vô cùng ngu ngốc.
Người mà Thẩm Tinh Lan luôn nghĩ đến, thì trong đầu trong mắt nàng lại chỉ có một mình hắn ta, cảm giác kia thực sự tuyệt đến không nói thành lời.
Kế hoạch trên Khánh Công Yến diễn ra vô cùng thuận lợi, nhưng mà khi hắn thật sự tự tay đưa Tô Trường Nhạc đến bên giường của Thẩm Tinh Lan, khi nàng thật sự trở thành người của Thẩm Tinh Lan, ở trong mộng, hắn lại có cảm giác phẫn nộ khi thấy vật thuộc sở hữu của hắn bị cướp đi, giống như có một cái gì đó tắc lại ở trong lòng hắn, khó chịu muốn chết, thậm chí còn cảm thấy hối hận.
Hối hận? Hắn không thích nha đầu ngu ngốc kia, sao lại có thể hối hận được.
Thẩm Quý Thanh cảm thấy giấc mộng này hoang đường đến nực cười, nhưng hắn làm như thế nào cũng không thoát ra được, suốt một đêm, hắn đều giãy giụa ở trong mộng, sự đau khổ và hối hận trong giấc mộng giống như sợi dây quấn quanh, lan đến khắp toàn thân hắn, ngấm vào trong da thịt, đau đến mức toàn thân hắn đều run rẩy.
Hôm sau.
Như muốn xác thực những việc xảy ra trong mộng đều là giả, khi dùng xong bữa sáng, Thẩm Quý Thanh bèn gấp gáp không chờ nổi mà đến phủ Thừa tướng tìm Tô Trường Nhạc.
Hắn muốn nhìn một chút, khi nhìn thấy nàng, xem có cảm giác giống như trong mộng hay không.
Trong mộng, tiểu cô nương bị hắn tính toán theo đúng kế hoạch, bị Thẩm Tinh Lan cướp đi trinh tiết trước khi thành thân, nàng khóc lóc vô cùng đau khổ, bi thảm đến mức lòng hắn nảy sinh một cảm giác tội lỗi, khiến cho hắn lần đầu cảm nhận được như thế nào là áy náy, như thế nào là đau lòng, như thế nào…… là không nỡ.
Thẩm Quý Thanh không tin việc mà hắn chờ đợi đã lâu, sau khi trở thành sự thật, điều đầu tiên hắn cảm nhận được không phải là sự vui sướng, mà là sự phẫn nộ và hối hận.
Hắn đứng ở đại sảnh chờ Tô Trường Nhạc, lại thấy quản gia đi vào bẩm báo, vẻ mặt khó xử trả lời: “Vương gia, cô nương, cô nương nói nàng không muốn gặp ngài.”
Đây là lần đầu tiên mà cô nương từ chối không gặp Vương gia. Quản gia bất an mà liếc nhìn Tứ hoàng tử một cái, thấy sắc mặt hắn vẫn phơi phơi gió xuân giống như cũ, hơi cười, lúc này quản gia mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Quý Thanh cầm lấy ly trà, ngón tay chợt siết chặt, đốt ngón tay hơi trắng bệch.
Một lúc lâu sau, hắn thong thả ung dung buông ly trà xuống, ôn hòa cười nhẹ: “Không sao, Nhạc Nhạc không muốn thấy bản vương, thế thì bản vương đi gặp nàng vậy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Tinh Lan: Xem ra đôi mắt cũng muốn bị móc đi.
Thẩm Quý Thanh: Ta còn chưa có nhìn thấy người mà.
Thẩm Tinh Lan: Nghĩ cũng không được, Niếp Niếp của cô, chỉ có cô mới có thể nghĩ, mới có thể nhìn.
Thẩm Quý Thanh:……
Editor: Tuần này đã đăng 4 chương rồi, cuối tuần sẽ không ra chương nữa. Đến tuần sau nghỉ tết, mấy chương sau cũng không dài lắm, mình sẽ cố đăng đến chương 20 vào trước Tết. Mọi người nghĩ nên để dịch hết 13 chương kia rồi đăng luôn hay đăng từng chương một nhỉ hihiii?