THÁI TỬ KHÔNG THÍCH BIẾN THÁI


Hoàng hậu không đưa Sử Hồng đi đâu xa.

Hai người ngồi uống trà ở một đình viện cách đó không xa.

Hoàng hậu đối xử với hắn rất chú đáo, dịu dàng, suốt một lúc lâu chỉ ngồi uống trà, hỏi mấy câu xã giao nhưng vẫn khiến hắn căng thẳng cực độ.

Hắn có cảm giác giống mình đang ngồi trước bàn giáo viên chuẩn bị nghe kiểm điểm vậy.
“Thế tử sao có vẻ sợ bổn cung như vậy? Trước kia ngươi luôn nói rất thích trò chuyện với bổn cung mà.”
Sử Hồng hơi cúi mặt, cố gắng kìm chế cảm xúc căng thẳng của bản thân.

Nữ nhân này nhìn bên ngoài có vẻ dịu dàng, ấm áp nhưng bên trong lại thể hiện rõ khí chất vương giả cùng uy nghi của một người đứng đầu hậu cung.

Chỉ nhìn thôi hắn cũng đã thấy hãi lắm rồi, làm sao mà nguyên chủ có thích bà ấy được.
“Không phải ạ.

Chỉ là đột nhiên hoàng hậu nương nương lại đề nghị nói chuyện nên có chút căng thẳng.”
“Không cần phải căng thẳng.

Chúng ta chỉ nói chuyện bình thường mà thôi.

Bổn cung nghe nói vừa rồi ngươi và Tinh Húc cùng nhau đến Thiên Ân xử lý hạn hán kéo dài.

Bổn cung cảm thấy rất vui.

Trên đường đi Tinh Húc có chăm sóc tốt cho thế tử không?”
Cái gì mà chăm sóc.

Hắn chẳng phải nữ nhân.

Ngược lại trên đường còn bị hắn ta chọc tức bao nhiêu lần.

Nhưng hắn dĩ nhiên sẽ không nói điều này ra.
“Hoàng hậu nói đùa rồi.

Vi thần nhận nhiệm vụ đi theo hỗ trợ thái tử điện hạ, sao có thể để điện hạ chăm sóc chứ.”
“Vậy sao? Thế thì tốt.

Bổn cung nghe nói đây là lần đầu tiên ngươi rời khỏi nhà lâu như vậy Khang vương rất lo lắng, cứ theo cả đội ảnh vệ đi theo để bảo vệ cho ngươi.

Cho nên có ngươi đi cùng bổn cung rất an tâm.

Người của Khang vương hẳn nhiên cũng sẽ bảo vệ cho con của ta.

Đúng không?”
Rõ ràng hoàng hậu đang nói kháy hắn quá yếu đuối nhưng hắn lại không thể nổi giận được.

Dù sao thì bà ấy nói cũng không sai.

Cha hắn thực sự đã cứ một đội ảnh vệ theo để bảo vệ hắn.
“Bổn cung nghe Khang vương khen ngươi dạo gần đây đã biết suy nghĩ hơn, trưởng thành hơn.


Bổn cung cũng thấy vui lây.

Hôm nay gặp ngươi bổn cung có vài chuyện muốn hỏi ý kiến của ngươi.”
“Vi thần không dám để nương nương hỏi ý kiến.

Người có gì muốn nói thì cứ nói đi ạ.” Sử Hồng chỉ cầu mong cuộc nói chuyện này mau kết thúc.

Ngồi thêm lúc nữa chắc hắn căng thẳng muốn điên luôn mất.
“Tinh Húc sang mấy tháng nữa là tròn hai mốt tuổi.

Ở tuổi của nó rất nhiều người đã có con, bổn cung lẽ ra đã phải có cháu bế rồi mới đúng.

Bổn cung biết ngươi có tình cảm sâu đậm với Húc nhi.

Bổn cung cũng rất yêu quý ngươi, cũng mong có một ngày ngươi sẽ trở thành con dâu của bổn cung.

Nhưng mà Sử Hồng, hai người các ngươi không thể có con.

Ngươi xem, liệu có thể để cho Húc nhi sinh cho ta một đứa cháu được không? Sau đó ta sẽ để ngươi và Húc nhi thành thân.

Ngươi sẽ là thê tử duy nhất của Húc nhi.

Nhưng mong ngươi hãy giúp bổn cung hoàn thành tâm nguyện nhỏ nhoi này.”
Hoàng hậu vừa nói nước mắt vừa rơi lã chã.

Bà lấy khăn tay thấm nước mắt mà thổn thức.

Người ngoài nhìn vào rất dễ suy nghĩ rằng hắn đang ức hiếp hoàng hậu.

Vậy thì tội hắn đúng là đáng muôn chết.

Sử Hồng nhìn một màn này mà bủn rủn hết cả tay chân.

Người đàn bà này đúng là quá đáng sợ.

Nói nãy giờ hoá ra là đang cầu xin hắn để cho Tinh Húc “hồng hạnh vượt tường” có con với người khác.
“Hoàng hậu nương nương, xin người đừng làm như vậy.

Vi thần có nói là không để cho thái tử thành thân đâu.

Thái tử thích ai thì cứ cưới người đó, vi thần sẽ không ngăn cản.”
Hoàng hậu kinh ngạc ngẩng đầu.
“Ngươi nói thật sao? Ngươi không ngăn cản Húc nhi thành thân nữa?”
Sử Hồng đứng dậy, kính cẩn cúi người nói:
“Thật sự thưa nương nương.

Người cũng đã nói rồi, vi thần biết suy nghĩ hơn, trưởng thành hơn.

Vi thần tự mình hiểu ra rằng thái tử cần phải có con nối dõi, vi thần không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà làm hại đến việc duy trì nòi giống của điện hạ.

Vi thần vô cùng mong thái tử nhanh nhanh thành thân và sinh hài tử.”

Hắn đang nói ra tiếng lòng của mình.

Tinh Húc phải nhanh thành thân thì hắn mới có cơ hội “tẩy trắng” dần dần tiếng xấu của nguyên chủ được.
Hoàng hậu vô cùng vui mừng, đột ngột nắm chặt lấy tay hắn.
“Sử Hồng, cảm ơn ngươi.

Ta hứa với ngươi Tinh Húc dù có thành thân với ai cũng chỉ có mình ngươi là Thái tử phi thôi.”
“Chuyện...!chuyện đó để nói sau đi, nương nương.”
“Ngươi đến thăm Tử Lâm đi.

Chắc hẳn là nó dậy rồi.

Nhắn với thằng bé là bổn cung có việc, ngày mai sẽ đến thăm nó.”
Nói rồi hoàng hậu rời đi ngay.

Nhìn có vẻ rất vội.

Nghĩ bằng đầu gối Sử Hồng cũng đoán được hoàng hậu vội vàng đi chuẩn bị xem mắt cho Tinh Húc rồi.

Sử Hồng bỗng nhiên thần người.

Không hiểu sao làm xong chuyện này hắn lại không cảm thấy thoải mái như hắn nghĩ, cứ cảm thấy trong lòng nặng trịch, lại khó chịu.

Hắn nghĩ có lẽ là cảm xúc của nguyên chủ đã ảnh hưởng đến hắn cũng nên.

Dù sao nguyên chủ cũng đã yêu đơn phương Tinh Húc thời gian lâu như vậy, biết người ta sắp thành thân nên buồn cũng phải thôi.

Hắn có thể giúp nguyên chủ hoàn thành những tâm nguyện khác, chỉ riêng chuyện làm thái tử phi là không thể.

Hắn không thích nam nhân.
...***...
Cùng buổi tối hôm đó hoàng hậu đột ngột đến thăm Tinh Húc.

Nhìn một tờ danh sách tên các vị tiểu thư dài dằng dặc mà mẫu hậu đặt lên bàn mình, Tinh Húc ngơ ngác hỏi:
“Cái này là sao ạ?”
“Sáng nay mẫu hậu đã gặp Sử Hồng.

Con biết thằng nhóc đã nói gì không? Nó đồng ý để con thành thân rồi, miễn sao ngôi vị Thái tử phi vẫn là của nó.

Đây là một điều may mắn.

Chúng ta phải tận dụng để con thành thân ngay trước khi nó đổi ý.”
Tinh Húc ngẩn người.

Sử Hồng đồng ý rồi? Hắn nghĩ lại từ sau khi hắn ám sát Sử Hồng tại phủ không thành hình như y cũng không còn có tình cảm với hắn như trước nữa.

Thời gian gần đây còn rất hay gây hấn với hắn, sẵn sàng đánh tay đôi không chút khoan nhượng.

Lúc đó hắn còn bán tín bán nghi nhưng xem ra là thật rồi.


Chỉ có điều sau khi nghe tin này hắn dường như không quá hài lòng.

Đây vốn là chuyện mà ngày trước hắn mong muốn nhất vậy mà sau khi đạt được rồi không hiểu sao lại cảm thấy rất bình thường.
“Ta đã lựa chọn rất kỹ càng rồi.

Đây đều là những vị tiểu thư xinh đẹp, tài năng có tiếng trong kinh thành.

Ta đã gửi thư mời tất cả đến dự buổi ngắm hoa ở Vườn Thượng Uyển vào ngày mai.

Con hãy nhanh chóng chọn lấy một người rồi tổ chức thành thân luôn.”
“Đợi đã, mẫu hậu.

Chuyện thành thân là chuyện quan trọng, phải từ từ chứ.

Sao mẫu hậu lại vội vàng như vậy?”
“Ta vội vàng còn không phải vì sợ Sử Hồng đổi ý sao? Trước kia lúc Sử Hồng bị buộc phải rời khỏi kinh thành nửa năm, chính con từng nói với ta là muốn nhân lúc hắn không có mặt thành thân trước để hắn không kịp trở tay mà.”
Tinh Húc giật mình.

Đúng là trước kia hắn từng có suy nghĩ như thế, nhưng mà hiện tại...
“Mẫu hậu, người cũng đã biết vừa rồi con và Sử Hồng đã cùng nhau đi Thiên Ân.

Hắn đối với con bây giờ đã chẳng còn mấy hứng thú nữa rồi nên mới dễ dàng đồng ý cho con thành thân.

Nếu hắn đã đồng ý rồi thì không cần phải vội vàng như vậy nữa.

Đối với con chuyện thành thân hay cưới ai là chuyện quan trọng.

Ít ra người con cưới về cũng phải là người con thực sự thích.”
“Được rồi.

Tuỳ con.

Nghe con nói Sử Hồng đã không còn hứng thú với con nữa ta rất vui nhưng vẫn nên nhanh chóng thành thân tránh đêm dài lắm mộng.

Ngày mai tiệc trà ngắm hoa con nhất định phải đến đấy.”
“Vâng.

Mẫu hậu về nghỉ ngơi đi.”
Hoàng hậu đi rồi Tinh Húc mới thở dài một hơi.

Hắn nhìn tờ danh sách trên bàn.

Muốn trốn quá.
...***...
Ở trên thế giới này thuật sĩ có số lượng rất ít.

Tính ra hiện tại chỉ có mấy chục người có năng lực thông thiên này.

Mỗi quốc gia thường sẽ có một hoặc hai thuật sĩ.

Những nước có thuật sĩ đều là những nước lớn, xung quanh có đến gần chục những nước chư hầu khác.

Đại Vũ quốc là một nơi như thế.

Chính hoàng đế của Đại Vũ quốc, Yến Thâm là người đã gửi yêu cầu đến Nhật Nguyệt Lâu muốn lấy mạng thái tử Đường Tinh Húc của Vĩnh Hy quốc.
Quốc gia của hắn sở hữu một thuật sĩ, và đó là một trong những nữ thuật sĩ hiếm hoi của thế giới, Lăng Tuyết.

Yến Thâm thích Lăng Tuyết nhưng nàng lại phải lòng Đường Tinh Húc.


Nàng ấy biết rõ với thân phận đặc biệt của cả hai đến với nhau là việc rất khó, huống chi Tinh Húc cũng không có tình cảm với nàng.

Lăng Tuyết nguyện cống hiến cả cuộc đời của mình cho Đại Vũ, không màng cuộc sống cá nhân.
Yến Thâm ghét điều đó, càng thêm hận Tinh Húc vì đã khiến Lăng Tuyết của hắn đau khổ.

Hắn nghĩ chỉ cần Tinh Húc không còn tồn tại thì Lăng Tuyết nhất định sẽ nhìn đến hắn, người vẫn luôn một lòng theo đuổi nàng bao năm nay.

Nhưng Đường Tinh Húc là thuật sĩ, sát thủ thông thường không thể giết được y.

Nên hắn đã bỏ ra một số tiền rất lớn để thuê Nhật Nguyệt Lâu xử lý Đường Tinh Húc.

Rốt cuộc sau một thời gian không thấy thông tin gì hắn lại nhận được thư từ chối cùng toàn bộ số tiền mà hắn đã bỏ ra thuê.

Yến Thâm tức đến điên người, lật bàn hất toàn bộ đồ vật trên bàn xuống đất.
“Bệ hạ, có chuyện gì vậy?”
Nhìn thấy người đó đi vào Yến Thâm lập tức thay đổi thái độ.
“Tuyết nhi, sao nàng đến mà không báo trước vậy? Không có chuyện gì đâu.

Vì công việc không được thuận lợi nên ta mới phát tiết đôi chút.”
Lăng Tuyết nhìn chỗ đồ đạc đổ bể rơi đầy trên đất một lúc rồi ngẩng đầu nói:
“Bệ hạ, thần có chuyện muốn xin với bệ hạ.”
“Chuyện gì? Chỉ cần là nàng yêu cầu thì ta đều đồng ý.”
“Vậy là bệ hạ đồng ý rồi?”
“Dĩ nhiên.

Ta chưa bao giờ từ chối nàng bất kì điều gì.”
“Tạ ơn bệ hạ.

Thần nhận được thư của thái tử Vĩnh Hy quốc.

Thái tử nói mình bị Nhật Nguyệt Lâu ám sát thất bại, muốn đề nghị hợp tác tiêu diệt tổ chức đó.

Thần muốn xin với bệ hạ cho phép thần đi Vĩnh Hy quốc một thời gian.

Bệ hạ đã đồng ý rồi thì thần xin tạm biết tại đây.”
Yến Thâm bàng hoàng kêu lên:
“Cái gì? Nàng đi Vĩnh Hy quốc? Không được.

Nàng đi rồi ta phải làm sao? Đất nước không thể một ngày không có nàng.”
“Xin bệ hạ yên tâm.

Thần sẽ phân công mọi việc thật đâu ra đấy mới xuất phát.

Thần chỉ đi vài ngày.

Nếu có chuyện gì sẽ có người gửi thư báo tin cho thần.

Sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Không được.

Ta sẽ không để nàng đi.”
“Bệ hạ, người đã đồng ý rồi.

Vua không nói chơi.”
Nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Lăng Tuyết, Yến Thâm không dám nói gì nữa.

Tất cả đều tại cái miệng nhanh hơn não của hắn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi