THÁI TỬ KHÔNG THÍCH BIẾN THÁI


Sáng hôm sau xuống lầu, Sử Hồng đã nhìn thấy Tinh Húc đang ngồi ở bàn ăn sáng, một chuyện mà từ khi đến đây cậu rất hiếm khi nhìn thấy.

"A Hồng, con ăn sáng rồi hẵng đi làm." Liễu Mạn đang đứng trong bếp nói vọng ra.
Bình thường Sử Hồng đều ngồi xuống ăn sáng xong rồi đi.

Nhưng sau chuyện xảy ra tối qua, hiện tại cậu không muốn nhìn thấy mặt Tinh Húc.
"Dạ thôi ạ.

Con đang vội."
"Hả? Không phải còn sớm sao?"
"Hôm nay ở trường có việc đột xuất, con phải có mặt trước vài phút."
Sử Hồng khựng lại khi cảm thấy cổ tay mình bị ai đó giữ chặt.
"Ngồi xuống đi! Cậu sợ tôi ăn thịt cậu đến vậy sao?"
"..." Ai thèm sợ anh.

Ngồi thì ngồi.
"Vậy mẹ lấy cho con một bát.

Con ăn nhanh rồi đi."
Nói xong Sử Hồng ngồi xuống bàn, ngay bên cạnh Tinh Húc.
"Má anh vẫn còn hơi đỏ đấy." Cậu ghé tai nói nhỏ với Tinh Húc.
"Cảm ơn.

Tôi sẽ chú ý."
Sử Hồng khẽ xì một tiếng.

Bày đặt làm ra vẻ mặt bình thản.

Cậu dám cá người như anh ta chắc chắn cả đời này chưa từng bị cho ăn tát.

Ngày hôm qua bị cậu cho một tát như vậy hẳn phải tức giận lắm nhưng vì giữ mặt mũi nên mới kìm nén lại mà thôi.
"Hôm nay anh Hai cũng chịu ngồi ăn sáng à? Chuyện lạ à nha." Tinh Thần từ trên lầu chạy xuống."
"Tinh Thần, ăn một bát vằn thắn chứ?"
"Vâng."
Tinh Thần ngồi xuống cạnh Sử Hồng, vui vẻ nói:
"Tay tôi khỏi hoàn toàn rồi.

Hôm nay tôi không cần anh phải chở tôi đến trường nữa."
"Cậu chắc không đấy? Hay là nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa đi.

Lỡ như chuyện gì xảy ra thì…"
"Tôi cảm thấy rất ổn.


Nếu anh không yên tâm thì lát nữa lái xe đi phía sau tôi.

Nếu tôi an toàn đến được trường thì anh yên tâm để tôi tự đi rồi nhé."
Cảm thấy cách nghĩ của Tinh Thần rất hay, Sử Hồng liền đồng ý.

Mấy ngày nay cậu quan sát thấy tay của Tinh Thần đúng là đã đỡ hơn rất nhiều, chỉ là nếu để cậu ấy tự mình lái xe thì chưa yên tâm lắm.
"Anh ăn xong rồi.

Anh đi trước đây."
Tinh Húc đứng dậy, trước khi ra cửa còn vòng qua chỗ Sử Hồng, đặt tay lên vai cậu, nói nhỏ vào tai: "Tôi sẽ tìm thử xem tên Đường Tinh Húc kia rốt cuộc là kẻ nào để cậu xem tôi là thế thân như vậy."
Hơi thở ấm nóng phả vào tai khiến Sử Hồng bất giác đỏ mặt.

Nhưng lời nói của anh ta khiến cậu kinh ngạc nhìn sang thì thấy Tinh Húc đã rời khỏi cửa rồi.

Cậu không hiểu nổi sao anh ta còn lấn cấn chuyện đó.
Nghĩ lại chuyện đêm qua Sử Hồng vẫn cảm thấy rất xấu hổ.

Không hiểu sao đêm qua lại có thể kích động đến vậy.

Nhưng có một điều không thể phủ nhận, Tinh Húc thực sự quá giống thái tử Tinh Húc của thế giới đó.

Không chỉ diện mạo, dáng dấp, mà cả tính cách, khí chất cũng giống hệt.

Khiến cậu không ít lần nghi ngờ có phải Tinh Húc thực sự đã xuyên không đến hay không.

Nhưng nếu đúng là như thế thì làm sao anh ta có thể làm được như vậy.

Tinh Húc khi đó rõ ràng pháp lực còn rất ít.

Tỉnh Thanh Ngôn đã nói phải cả ba người thuật sĩ hợp lại mới đủ sức đưa cậu quay lại thế giới này mà không bị cạn kiệt pháp lực thì một mình Tinh Húc làm sao có thể.

Chính vì những lý do này Sử Hồng mới khẳng định rằng người kia không thể là Tinh Húc mà cậu vẫn luôn ngày nhớ đêm mong.

Nhưng quá nhiều điểm trùng hợp giữa hai con người vẫn khiến Sử Hồng mỗi lần giáp mặt với Tinh Húc, trái tim không khỏi thổn thức.

Có lẽ từ giờ nên hạn chế việc ở riêng một mình với anh ta.
Tinh Thần quan sát sắc mặt Sử Hồng liên tục biến đổi, khi hồng hồng xấu hổ, có lúc lại xanh xám buồn rầu.

Và tất cả những biểu hiện đó đều vì Tinh Húc mà xuất hiện.

Tinh Thần không khỏi cảm thấy ghen tị.


Tại sao anh hai có thể làm được như thế còn cậu thì không? Lẽ nào Sử Hồng thích anh hai hơn cậu sao?
(Quan niệm "thích" của Tinh Thần lúc này chỉ là thích một cách đơn thuần, không phải thích kiểu yêu đương.

Tội nghiệp.

Thằng bé còn chưa nhận thức được.)
...***...
Tinh Húc tuy chỉ mới thử việc nhưng vì năng lực của anh rất cao nên từ lúc nhận việc anh được các bác sĩ đàn anh đưa đi khắp nơi, làm quen được rất nhiều công việc trong bệnh viện.

Thời gian rảnh rỗi không có nhiều.
Vào giờ nghỉ trưa đi ăn cũng không được thảnh thơi vì có rất nhiều nữ bác sĩ và y tá đến tiếp cận anh.

Vì muốn tạo mối quan hệ tốt với đồng nghiệp nên dù cảm thấy không thoải mái anh vẫn ngồi tiếp chuyện với bọn họ.

Nhưng tính cách Tinh Húc khá lạnh lùng, cho dù ngồi nói chuyện xã giao vẫn luôn giữ thái độ bình tĩnh, lãnh đạm, nhìn có vẻ rất xa cách.

Nhưng dù là thế các cô gái yêu thích Tinh Húc chỉ có tăng chứ không giảm.

Số người vây xung quanh anh mỗi lúc rảnh rỗi lại càng đông.
Cuối cùng sau mấy ngày chịu hết nổi Tinh Húc quyết định mỗi buổi trưa lại mang hộp cơm lên sân thượng ăn.

Hộp cơm lấy ở đâu ư? Nhờ đồng nghiệp nam mua bên ngoài bệnh viện.

Trên sân thượng vào giờ nghỉ trưa gần như không có người.

Đó là nơi an toàn nhất để anh có thể thoải mái tận dụng thời gian nghỉ trưa của mình.
"Điều tra đến đâu rồi?" Tinh Húc gọi điện hỏi Bốn Mắt.
"Đã tra xong.

Có ba người theo yêu cầu của cậu.

Lát tôi sẽ gửi mail qua cho cậu xem.

Nhưng tôi rất tò mò, tại sao cậu lại muốn tìm thông tin của những người có tên họ trùng với mình vậy? Có người nhầm lẫn cậu với ai sao?"
"Không phải việc của cậu.

Cúp đây."
Lộ Sinh Nguyên nhìn cuộc gọi của mình một lần nữa bị cúp ngang có xúc động muốn ném điện thoại.
Tinh Húc mở mail vừa gửi đến.


Trong tập tin có ảnh và sơ yếu lý lịch.

Có ba người trùng tên trùng họ với anh, hai người ở nước ngoài và một người trong nước.
Đường Tinh Húc đầu tiên là một cậu nhóc chỉ mới mười lăm tuổi, hiện đang cùng bố mẹ định cư ở Canada.

Gia đình cậu ta chuyển từ nước X đến sống tại Canada khi cậu ta còn rất nhỏ.

Người này không có khả năng nhất nên cậu lập tức cho qua.
Đường Tinh Húc thứ hai là một ông lão đã hơn bảy mươi tuổi, hiện đang nằm trong viện dưỡng lão của thành phố, không người thân thích.

Anh thấy trường hợp này cũng không có khả năng.

Anh tiếp tục cho qua.
Người cuối cùng là một giáo sư đại học ba mươi bảy tuổi, hiện đang làm việc tại một trường đại học danh tiếng ở Anh Quốc.

Có một vợ và hai người con, gia đình vô cùng hạnh phúc.
Tinh Húc nhìn tư liệu của người cuối cùng một hồi, cảm thấy người này là có khả năng nhất.

Nhưng càng nhìn anh càng cảm thấy không thể nào chấp nhận nổi.

Không lẽ Sử Hồng đem lòng yêu người đàn ông hơn mình đến mười mấy tuổi, lại còn có gia đình, có con rồi.

Như vậy việc Sử Hồng khóc thương tâm như thế có thể giải thích rằng cậu ấy bị gã đàn ông này lừa dối.

Ông ta đến với Sử Hồng, yêu thương cậu ấy, nói dối là mình còn độc thân.

Sau khi Sử Hồng biết chuyện thì cậu đau khổ chia tay.

Người này nhìn không đẹp, người hơi lùn, gương mặt so với anh cũng khác hoàn toàn.

Anh không hiểu tại sao Sử Hồng lại có thể nhầm lần mình thành lão ta.

Lẽ nào chỉ vì họ tên giống nhau thôi sao?
Tinh Húc cảm thấy Sử Hồng đem lòng yêu tha thiết một tên đàn ông tệ bạc như thế này đúng là ngu ngốc không chịu nổi.

Không nhịn được, Tinh Húc gửi file ảnh và thông tin người đàn ông đó cho Sử Hồng, thêm một dòng chữ bên dưới:
"Cậu sao có thể ngu ngốc mà đem lòng yêu kẻ này chứ? Quên hắn đi!"
Sử Hồng đang ăn trưa nhìn tin nhắn gửi đến mà sốc đến phun cơm, đấm ngực ho khụ khụ.

Cậu chớp chớp mắt nhìn tin nhắn ấy với vẻ mặt không thể tin nổi.

Cái tên Tinh Húc này bị khùng rồi à? Mấy cái chuyện vớ vẩn này cũng nghĩ ra được.

Cậu nhắn lại hai chữ to đùng, còn đặc biệt tô đỏ nó:
"ĐỒ KHÙNG!"
Tinh Húc nhìn tin nhắn mà hoang mang.

Vậy là không phải người này.


Không lẽ Sử Hồng lại yêu đường với một thằng nhóc mười lăm tuổi nhưng vì bố mẹ nó phản đối nên mới đau khổ chia tay sao?
Anh nhấc máy gọi điện cho người kia.
"Không lẽ cậu làm trâu già gặm cỏ non, yêu đương với một đứa nhóc còn chưa trưởng thành à? Cậu có bị điên không vậy?"
"Anh đang nói cái quái gì đấy?"
"Tôi tìm thấy thông tin Đường Tinh Húc mười lăm tuổi sống ở Anh, hoàn cảnh xem xét rất phù hợp với suy đoán của tôi.

Cậu yêu thằng nhóc đó?"
"...!Anh đến khoa Tâm thần khám đi." sau đó cúp máy.
Tinh Húc ngẩn người.

Lại sai à?
...***...
Kết thúc một ngày dài làm việc, Sử Hồng mệt mỏi thở dài.

Không phải công việc nhiều khiến cậu mệt mà vì đống tin nhắn mà Tinh Húc gửi qua cho cậu.

Anh ta liên tục hỏi cậu người tên Đường Tinh Húc kia là ai? Cách nhận dạng thế nào.

Nghĩ mà muốn điên đầu.

Cậu không nghĩ chuyện của tối hôm qua lại ảnh hưởng đến Tinh Húc nhiều đến vậy.

Chẳng qua chỉ là nhận nhầm người, việc gì phải cố sức tìm kiếm bằng được như thế? Rồi giả sử như có kiếm được thì anh ta định làm gì chứ?
(T/g: còn làm gì? Chắc chắn là băm người đó ra thành trăm mảnh.)
Cậu còn đang suy nghĩ xem lát nữa về nhà phải khuyên Tinh Húc thế nào để anh ta từ bỏ chuyện điên khùng đó đi thì đột nhiên Tinh Thần gọi điện tới.
"Anh tan làm về chưa?"
"Tôi mới xong.

Có chuyện gì vậy?"
"Tôi đến đón anh.

Chúng ta về cùng nhau nhé."
"Cậu đến đón à? Ở đâu?"
"Ở bên…"
Tinh Thần đang định nói rằng mình đã đến và đang đứng gần đấy thì đột nhiên nhìn thấy một người mặc chiếc áo khoác dài đội mũ trùm còn đeo khẩu trang tiến tới sau lưng Sử Hồng.

Cậu còn chưa kịp nhắc Sử Hồng cẩn thận thì đã thấy kẻ kia đẩy Sử Hồng một cái.

Sử Hồng vốn đang đứng đợi đèn đỏ để qua bên kia đường lấy xe, tai đang nghe điện thoại không kịp chuẩn bị đã bị đẩy ra đứng giữa đường.

Đúng lúc này có một chiếc xe tải đang chạy tới ngay vị trí của Sử Hồng đang đứng.

"Rầm!"
* Tui đang có một ý tưởng cho dự án mới muốn hỏi ý kiến mọi người.

Nếu tôi cho nguyên chủ Sử Hồng xuyên không đến thế giới của "Xuyên làm NPC phản diện" gặp hoàng đế Châu Tử Hằng thì sao nhỉ?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi