THÁI TỬ ỐM YẾU TÂM CƠ ĐẦY MÌNH

Nhìn những lời chỉ trích phê phán của mọi người nhắm vào Cố Trường Trạch, Tạ Dao không nhịn được nữa, bước hai bước về phía trước, quỳ xuống trước điện, đôi mắt trong veo tràn đầy phẫn nộ.

“Hoàng thượng, lời Lục hoàng tử nói đều là giả, xin Hoàng thượng hãy nghe tiểu nữ nói một lời.

Tối qua Lục hoàng tử giả truyền ý chỉ của Thái hậu nương nương, lừa tiểu nữ đến con đường nhỏ phía tây Thượng Lâm viên, có ý đồ bất chính với tiểu nữ, đúng lúc Thái tử điện hạ đi ngang qua cứu tiểu nữ, trong lúc giằng co tiểu nữ không cẩn thận làm Lục hoàng tử bị thương, tất cả đều không liên quan đến Thái tử điện hạ, trước đây tiểu nữ chưa từng gặp riêng Lục hoàng tử, chuyện tình cũ càng là bịa đặt!”

Lời này vừa nói ra, Cố Tu Đôn hung hăng trừng mắt nhìn Tạ Dao, rất nhanh sau đó lại nặn ra nụ cười.

“Dao Dao, nàng đừng có sắp thành Thái tử phi rồi thì trở mặt không nhận người ta chứ, tối hôm qua nàng còn nhào vào lòng ta cơ mà.”

Tạ Dao lạnh lùng nhìn hắn ta.

“Lục hoàng tử, danh tiết đối với nữ tử quan trọng biết nhường nào? Đức hạnh tu dưỡng của tiểu nữ đều là do mẫu phi dạy dỗ, vạn lần không thể làm ra chuyện xấu hổ như vậy, trước đây tiểu nữ chưa từng gặp riêng ngươi, ngươi cứ như vậy bịa đặt hãm hại tiểu nữ, tiểu nữ vạn lần không nhận!”

Lời nàng nói dõng dạc, ánh mắt lạnh lùng và phẫn nộ nhất thời khiến Cố Tu Đôn cứng họng, Hoàng đế ngồi trên cao nheo mắt lên tiếng.

“Tạ tiểu thư, vừa rồi ngươi nói, tối qua Tu Đôn có ý đồ bất chính với ngươi?”

“Thiên chân vạn xác, Thái tử điện hạ và hạ nhân đều tận mắt nhìn thấy, tiểu nữ không dám nói nửa lời dối trá.”

“Vừa rồi ngươi còn nói danh tiết đối với nữ tử rất quan trọng, vậy chẳng lẽ ngươi không biết, lời này nói ra, lời đồn đại truyền ra ngoài, sẽ đẩy ngươi vào tình cảnh nào sao?”

Giọng nói của Hoàng đế không nghe ra vui giận.

“Tiểu nữ biết, nhưng tiểu nữ càng không muốn người tốt như Thái tử điện hạ bị vu oan.”

Tạ Dao ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Hoàng đế.

“Tốt lắm, không muốn người tốt bị vu oan, vậy ngươi có biết, lúc Lục hoàng tử bị người ta đẩy xuống núi Tây, ngọc bội bị rơi xuống lại chính là vật bất ly thân của Thái tử?”

Hoàng đế cười lạnh.

Ong một tiếng, đầu óc Tạ Dao trống rỗng, vô thức quay đầu nhìn Cố Trường Trạch.

“Ngọc bội của nhi thần đã đánh mất từ ba ngày trước, vốn tưởng không quan trọng, không ngờ hôm nay lại xuất hiện bên cạnh Lục đệ, e là có kẻ cố ý hãm hại.”

“Ý của ngươi là chuyện này có người hãm hại ngươi?

Sao lại trùng hợp như vậy, tối qua Tạ Dao xảy ra chuyện, ngươi lại đúng lúc có mặt cứu nàng ta, hôm nay Lục đệ của ngươi lại ngã xuống núi gãy chân?”

Trong giọng nói của Hoàng đế tràn đầy nghi ngờ, Tạ Dao cắn răng muốn lên tiếng.

“Hoàng thượng…”

“Ngươi cũng im miệng.”

Hoàng đế quay đầu ngắt lời nàng.

“Chuyện tối qua rốt cuộc như thế nào, ta không thể nghe lời nói từ một phía của ngươi, nhưng người đẩy Lục hoàng tử xuống đã đánh rơi ngọc bội của Thái tử, đây là bằng chứng không thể chối cãi.”

Tạ Dao lập tức như rơi xuống hầm băng.

Hoàng đế không tin nàng thì thôi đi, tại sao bây giờ rõ ràng ngoại trừ ngọc bội ra không còn bằng chứng nào khác, ông ta lại khẳng định là Cố Trường Trạch làm?

Nàng luống cuống, theo bản năng nhìn Cố Trường Trạch.

“Chuyện này tuy chưa có nhân chứng, nhưng ngọc bội Tu Đôn kéo xuống là của ngươi, chuyện này ngươi có nhận hay không?”

Cố Trường Trạch ngẩng mắt lên.

“Phụ hoàng không phân biệt thật giả liền muốn định tội sao?”

“Trẫm không phải chỉ có vật chứng!”

Hoàng đế lạnh lùng ném xuống một tờ giấy mỏng.

“Người của ta vừa tra được, thủ hạ của ngươi đã mua chuộc người canh giữ núi Tây, động tay động chân ở chỗ Tu Đôn đứng, cho nên nó mới bị người ta đẩy xuống bất ngờ như vậy!”

Tờ giấy rơi xuống chân Cố Trường Trạch, hắn nhặt lên xem, ôn hòa nói:

“Vô căn cứ.”

“Có phải vô căn cứ hay không, ta đã cho người điều tra rõ ràng, nếu thật sự là ngươi tàn hại huynh đệ ruột thịt, ta cũng sẽ không dung túng cho Đại Thịnh có một hoàng tử lòng dạ độc như vậy!

Người đâu, áp giải Thái tử xuống, giam lỏng trong viện của hắn, không có lệnh của trẫm, bất luận kẻ nào cũng không được phép đến thăm.”

Lời Hoàng đế vừa dứt, mấy tên thị vệ liền xông lên khống chế Cố Trường Trạch.

Cố Trường Trạch bị bọn họ đẩy cho loạng choạng, mũ miện ngọc trên đầu suýt chút nữa rơi xuống, gương mặt vốn đã yếu ớt càng thêm trắng bệch, thân thể đứng thẳng tắp cũng lung lay sắp đổ.

Tạ Dao run giọng.

“Điện hạ!”

Hốc mắt nàng đã hơi ửng đỏ, theo bản năng tiến lên muốn đỡ hắn.

Nếu thật sự vì chuyện của nàng mà liên lụy đến Cố Trường Trạch, khiến hắn bị Cố Tu Đôn ghi hận, vậy nàng thật sự áy náy muốn chết.

Cố Trường Trạch đã thừa nhận chuyện này không phải do hắn làm, chứng cứ không rõ ràng, tại sao Hoàng đế lại có thể như vậy?

Tất cả mọi người trong điện đều im lặng, không ai ngờ tới Hoàng đế lại trách tội Thái tử nhanh như vậy.

Thị vệ áp giải Cố Trường Trạch đi ra ngoài, Tạ Dao sốt ruột như lửa đốt, nhưng cũng nhìn ra Hoàng đế đang cố tình làm vậy, chỉ đành nuốt lời muốn nói xuống, đi theo mọi người lui xuống, vừa ra khỏi cửa đã vội vàng đi dò la tin tức ban ngày.

Chuyện này chưa đến sáng sớm đã truyền khắp Thượng Lâm viên, sau đó truyền đến kinh thành, ai ai cũng biết Thái tử điện hạ vì một nữ nhân mà ra tay độc ác với huynh đệ ruột thịt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi