THÁI TỬ ỐM YẾU TÂM CƠ ĐẦY MÌNH

Giang Trân nhìn Cố Trường Trạch rốt cuộc cũng chịu ngoan ngoãn uống thuốc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Điện hạ nếu còn không uống thuốc, nô tài sợ là lo lắng đến c.h.ế.t mất.”

Cố Trường Trạch không để tâm.

Trước kia hắn chỉ có một mình, sống c.h.ế.t cũng chỉ là sống lay lắt qua ngày, nhưng từ ngày mai trở đi, Đông cung của hắn sẽ có Thái tử phi, mang họ của hắn, cùng hắn sống c.h.ế.t có nhau, mạng của Cố Trường Trạch, cũng không chỉ là của riêng Cố Trường Trạch nữa.

Bên ngoài có gió thổi đến, Cố Trường Trạch nhìn theo ánh đèn lờ mờ đến những dải lụa đỏ ngoài cửa.

Trái tim c.h.ế.t lặng cũng rốt cuộc có chút gợn sóng.

Ba năm trước, hắn chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày cảnh tượng trong mơ cũng trở thành hiện thực.

“Ngày mai ta...”

“Điện hạ!”

Tiếng bước chân vội vàng của hạ nhân từ bên ngoài truyền đến, một thị vệ đi đến trước mặt hắn, muốn nói lại thôi.

“Nói.”

Hôm nay tâm trạng Cố Trường Trạch rất tốt, ngay cả lúc nói chuyện khóe miệng cũng mang theo ý cười, không còn xa cách như trước.

“Công tử Tiêu phủ tỉnh rồi.”

Một câu nói vừa dứt, “rắc” một tiếng, Cố Trường Trạch bẻ gãy bông hoa vừa mới được cắt tỉa trong tay.

Giang Trân nhìn sắc mặt hắn từ sáng sủa chuyển sang u ám, rồi đến đôi mắt ôn hòa kia bị bao phủ bởi một tầng âm u, lộ ra sát ý mà hắn không thường thể hiện ra ngoài.

Trong lòng đột nhiên “lộp bộp” một tiếng, Giang Trân sợ hãi quỳ xuống.

“Điện hạ, không thể a... Ngày mai là ngày đại hôn của người, không thể thấy máu... Công tử Tiêu phủ kia không giống người thường, người khác người muốn g.i.ế.c liền giết, hắn thì không được a! Người nghĩ đến Thái tử phi, nếu như tối nay thấy máu, ngày mai Thái tử phi...”

Tiếng ồn ào vang lên bên tai, Cố Trường Trạch liếc mắt nhìn, thản nhiên nói.

“Bây giờ ta không thể g.i.ế.c Tiêu Hoa, nhưng g.i.ế.c ngươi thì hẳn là không có việc gì.”

Giọng nói của Giang Trân đột ngột dừng lại, thân thể gầy gò run rẩy co rúm lại, không dám nói thêm một lời nào nữa.

“Hơn nữa, từ lúc nào ta nói muốn g.i.ế.c hắn?”

Cố Trường Trạch đứng dậy, ngồi xuống, cầm bút lông trên bàn lên, rồng bay phượng múa viết gì đó.

“Đại hôn của ta là chuyện vui, cả nước ăn mừng, Tiêu phủ chỉ có một tấm thiệp mời thì không được. Tấm thiệp này có tên của ta và Thái tử phi, tối nay ngươi tự mình đưa đến tay Tiêu công tử, bảo hắn ngày mai, nhất định phải đến Đông cung quan lễ.”

18

Đêm nay, Tạ Dao trằn trọc mãi không tài nào chợp mắt được.

Trăng sáng sao thưa, nàng khoác áo choàng mỏng manh đứng bên cửa sổ. Đêm mùng sáu tháng ba, thời tiết đẹp đến lạ thường, khác hẳn với đêm mưa gió bão bùng nửa tháng trước.

Cả phủ Tạ Vương giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều tràn ngập sắc đỏ. Dù đã gần đến giờ Hợi, quản gia vẫn tất bật lo liệu mọi việc trong ngoài cho hôn lễ ngày mai.

“Để ngày mai tiểu thư vào Đông cung không bỡ ngỡ, Thái tử điện hạ đã phái hai vị ma ma từng hầu hạ lâu năm ở Đông cung đến đây. Nô tỳ đã sắp xếp cho họ nghỉ ngơi ở gian phòng bên cạnh.”

Thanh Ngọc bước lên phía trước, hồi bẩm xong, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lẩm bẩm:

“Tiểu thư, người thật sự cam tâm tình nguyện gả vào Đông cung sao?”

Lời nói của Thanh Ngọc khiến Tạ Dao phì cười, nàng đưa tay điểm nhẹ lên trán Thanh Ngọc:

“Bây giờ ngươi thật sự là cái gì cũng dám nói rồi.”

“Nô tỳ chẳng qua là đau lòng cho tiểu thư thôi.”

Thanh Ngọc le lưỡi.

Mặc dù vụ việc ở Thượng Lâm viên khiến Thanh Ngọc cảm thấy vị Thái tử điện hạ này cũng là người phúc lớn mạng lớn, nhưng nàng ta vẫn luôn mong Tạ Dao được gả cho người mình yêu.

Thanh Ngọc mong chờ nhìn Tạ Dao, nhưng nàng không nói thêm gì nữa, chỉ kéo áo choàng rồi xoay người đi vào trong.

Hôn lễ của hoàng gia vô cùng rườm rà, Tạ Dao vừa định nằm xuống nghỉ ngơi lấy tinh thần thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên từ bên ngoài, quản gia gõ cửa:

“Tiểu thư, người đã ngủ chưa ạ? Công tử Tiêu Phủ tướng cho người gửi thư, nói rằng hắn đã tỉnh, muốn gặp người.”

Tạ Dao lập tức mở mắt, cơn buồn ngủ bay biến hết.

Đã đến giờ Tý, trăng lên đỉnh đầu, gió lạnh đầu xuân tháng ba thổi đến khiến người ta run rẩy. Giang Trân đi theo sau Cố Trường Trạch, nhìn bóng dáng cao lớn đứng thẳng tắp, hai tay chắp sau lưng, trên mặt không chút biểu cảm, đứng trên lầu Trích Tinh đã hai canh giờ.

Lầu Trích Tinh được xây dựng nguy nga tráng lệ, những ngón tay thon dài trắng nõn của Cố Trường Trạch khẽ nâng chén rượu bạch ngọc, nhìn từ xa như một bức tranh tuyệt mỹ. Nhưng vì biết rõ mục đích chuyến đi này của Cố Trường Trạch nên Giang Trân không khỏi cảm thấy khó mà nhìn thẳng vào bức “tranh” này.

“Điện hạ, đã là giờ Tý rồi, trong thành đã giới nghiêm, trời lạnh thế này, kẻ ngốc nào lại chạy ra ngoài chứ.”

Giang Trân vừa oán thầm trong lòng, vừa nghĩ rằng bản thân mình cũng nằm trong số những kẻ ngốc đó. Rõ ràng hôm nay là ngày đại hôn của Thái tử, hắn ta nhận được thưởng thì phải ở trong phòng ngủ ngon lành mới phải, vậy mà lại phải theo Cố Trường Trạch ra ngoài nửa đêm thế này… để bắt gian.

Nghe vậy, Cố Trường Trạch không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm về một hướng, ánh mắt rõ ràng đang nói với Giang Trân rằng:

Quả thật là có một tên ngốc.

Trên con đường dài tối om không một bóng người, hai bóng dáng cầm đèn lồng đứng trong gió lạnh, thân hình cao lớn kia liên tục nhìn quanh, theo thời gian trôi qua, lông mày đã nhuốm vẻ sốt ruột.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi