THÁI TỬ ỐM YẾU TÂM CƠ ĐẦY MÌNH

Váy đỏ cùng vạt áo đan xen, đi qua đại điện, đi về phía hành lang.

Bưóc chân càng lúc càng nhanh.

“Thái tử điện hạ quả nhiên là thương tiếc Thái tử phi.”

“Nhìn xem, ngay cả một đoạn đường ngắn như vậy cũng không muốn chờ, vậy mà vội vàng như vậy.”

“Hôm nay là động phòng hoa chúc của điện hạ đấy, các ngươi đoán xem điện hạ đi rồi, còn có thể trở về hay không?”

Các vị đại thần cười trêu chọc, Hành Đế phất tay phân phó người bày tiệc, chỉ có Tiêu Hoa một mình đứng ở chính điện, chỉ cảm thấy lời nói dịu dàng kia như đ.â.m vào mắt và trái tim mình.

Ghen ghét tràn đầy lồng ngực, hắn chỉ cảm thấy mình ngay cả đau lòng là gì cũng không biết, trong lòng chỉ còn lại tê dại.

Cố Trường Trạch ôm Tạ Dao đi một mạch vào hậu viện, bên trong sớm đã có rất nhiều ma ma cung nữ chờ sẵn, dọc đường đều quỳ xuống hô to chúc mừng Thái tử điện hạ cùng Thái tử phi tân hôn vui vẻ, đình đài lâu các, hành lang uốn khúc, Tạ Dao vùi mặt vào lòng Cố Trường Trạch, bước chân hắn rất vững, nàng nghe thấy tiếng tim đập của hắn và tiếng chúc mừng bên ngoài, bỗng nhiên tim cũng đập nhanh hơn.

Lúc này còn chưa đến giờ kết thúc yến tiệc, theo quy củ Cố Trường Trạch không nên đưa nàng trở về, trong phòng tân hôn không có mấy cung nhân, vừa nhìn thấy Cố Trường Trạch ôm người đi vào, đều giật mình, vội vàng cúi người.

“Nô tỳ thĩnh an Thái tử điện hạ, Thái tử phi nương nương.”

Cố Trường Trạch ôm Tạ Dao đến bên giường, phân phó:

“Đi chuẩn bị chút điểm tâm mang đến đây.”

Các cung nữ nối đuôi nhau đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Tạ Dao chỉ cảm thấy trên đầu nhẹ đi, Cố Trường Trạch đã vén khăn voan lên.

Trước mắt Tạ Dao lập tức tràn ngập sắc đỏ rực rỡ.

Đèn lồng đỏ treo cao, lụa đỏ trải từ ngoài cửa đến trong phòng, trên giường bày đầy long nhãn, đậu phộng, trên bàn đặt rượu hợp cẩn, còn có cân thăng dùng để trêu chọc tân nương.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, người nam nhân mặc hỷ phục màu đỏ trước mặt cúi đầu, đôi mày như tranh vẽ mang theo ý cười.

“Còn hơn nửa canh giờ nữa mới đến giờ lành, bà mối sẽ không đến sớm như vậy, ta sợ nàng mệt mỏi cả ngày không chịu nổi, nên cho người chuẩn bị chút điểm tâm cho nàng lót dạ trước.”

Hắn đứng dưới ánh nến mờ ảo, tướng mạo tuấn tú, Tạ Dao nhất thời nhìn đến ngây người, sửng sốt một lúc mới cúi đầu.

“Nhưng điện hạ… như vậy không hợp quy củ.”

Hắn bỏ mặc quần thần đưa nàng trở về đã là không hợp quy củ, giờ lại vén khăn voan của nàng trước giờ lành, để nàng dùng đồ ăn trước cũng là không hợp quy củ.

“Không có quy củ gì cả, nàng là thê tử của ta, Đông cung không có quy củ nào có thể trói buộc nàng.”

Cố Trường Trạch nhìn dung nhan xinh đẹp vô song của nàng, ánh mắt khẽ động.

Tạ Dao vốn da trắng nõn, hôm nay mặc hỷ phục càng tôn lên nước da trắng như ngọc, đẹp như hoa đào. Dưới ánh đèn mờ nhạt, mái tóc đen như mây, đôi mắt cụp xuống như nước mùa thu, mày liễu mắt hạnh, hỷ phục ôm sát cơ thể càng tôn lên vóc người thon thả, khẽ cắn môi đỏ, ánh mắt đảo qua lộ ra vài phần đỏ ửng.

Tay Cố Trường Trạch vẫn đặt trên vai nàng, dưới lớp hỷ phục mỏng manh dường như có thể cảm nhận được làn da mềm mại như nước kia, ánh mắt hắn từng chút từng chút dọc theo gò má nàng mà di chuyển xuống dưới, đến nốt ruồi đỏ au bên cổ, đến xương quai xanh mềm mại như tuyết, sau đó là vòng eo thon thả.

Bầu không khí trong phòng bỗng nhiên nóng lên, ánh mắt Cố Trường Trạch dần tối đi, khẽ nuốt nước miếng.

“Nàng khát không?”

Tạ Dao nghe thấy giọng hắn hơi khàn.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy bên tai nóng lên, theo lời hắn nói vậy mà lại thật sự cảm thấy cổ họng khô khốc, liền theo bản năng gật đầu.

Trên vai nhẹ đi, Cố Trường Trạch rất nhanh đã bưng một chén trà từ trên bàn đến.

Ánh mắt nóng bỏng kia vẫn không rời khỏi người nàng, Tạ Dao chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran, ngay cả tay nhận chén trà cũng run rẩy.

Nàng có chút vội vàng uống cạn chén trà, động tác ngẩng đầu để lộ ra chiếc cổ trắng nõn như sứ, hỷ phục bởi vì động tác của nàng mà bị kéo ra, đai lưng hơi lỏng lẻo, lộ ra một đoạn vai trắng như tuyết.

Cố Trường Trạch nhận lấy chén trà đặt sang một bên, Tạ Dao còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, trước mặt liền xuất hiện một bóng râm, Cố Trường Trạch cúi đầu, ngón tay khô ráp khẽ vuốt ve khóe môi.

“Hình như còn dính nước.”

Hơi thở nóng bỏng cùng hơi thở của nàng quấn lấy nhau, Tạ Dao nhìn nam nhân anh tuấn trước mặt cúi đầu nghiêm túc lau khóe môi cho nàng, nơi hắn chạm qua như bị điện giật tê dại, nàng bỗng nhiên cảm thấy cơ thể mềm nhũn, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn.

Liền rơi vào đôi mắt đen kịt và chiếm hữu đầy áp bức của hắn.

Nhất thời có chút ngây người.

Không biết là ai cúi đầu trước, hơi thở thanh nhã mang theo hương rượu lướt qua môi răng nàng, lúc Tạ Dao hoàn hồn, Cố Trường Trạch đã ôm eo nàng, nửa người đè lên người nàng trên giường.

Bàn tay nóng bỏng vuốt ve eo nàng, dọc theo đường cong mềm mại mà vuốt ve, hắn khẽ cắn môi nàng, động tác có chút vội vàng cại mở môi nàng, cùng nàng triền miên dây dưa.

Bầu không khí trong phòng càng lúc càng nóng bỏng, đầu óc Tạ Dao rối bời, bị động tác của hắn câu dẫn mà theo bản năng đáp trả lại nụ hôn của hắn, ánh mắt nàng m.ô.n.g lung như nước, lồng n.g.ự.c phập phồng theo từng nhịp thở.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi