THÁI TỬ ỐM YẾU TÂM CƠ ĐẦY MÌNH

“Bịch” một tiếng, có thứ gì đó rơi ra từ tay áo hắn. Tạ Dao nấp sau gốc cây không dám nhúc nhích, đợi Cố Trường Trạch rời đi một lúc lâu mới dám mạnh dạn bước ra.

Nàng tò mò đi đến trước căn nhà, nhìn chiếc hộp gỗ trên mặt đất dưới ánh trăng.

Như bị thôi thúc, Tạ Dao mở hộp ra.

Bên trong là một phong thư nhỏ và một chiếc hồ lô nhỏ bằng ngọc.

Nhìn rõ đồ vật trong hộp, Tạ Dao trợn tròn mắt.

Trên giấy là nét chữ thanh tú, xinh đẹp, một bài thơ ngắn hiện rõ trên trang giấy, đó là bài “thơ tình” duy nhất mà Tạ Dao từng sao chép.

Lúc đó nàng sắp đến tuổi cập kê, là năm cuối cùng học ở trường tư thục. Hôm ấy Tiêu Hoa đến quấy rầy nàng, nói hai người sắp đính hôn, Tạ Dao chưa từng viết gì cho hắn, nên nằng nặc bắt nàng chép một bài thơ tặng hắn.

Nội dung bài thơ khá là mùi mẫn, Tạ Dao da mặt mỏng, lại nghĩ hai người chưa đính hôn, thật sự không muốn chép loại thơ khiến người ta đỏ mặt như vậy. Nhưng hai người lớn lên bên nhau, Tiêu Hoa rất biết cách khiến nàng mềm lòng.

Hắn nài nỉ nàng mấy ngày liền, cuối cùng Tạ Dao cũng đồng ý.

Bài thơ đó và chiếc hồ lô ngọc này được nàng tặng cho Tiêu Hoa vào ngày đính hôn. Tiêu Hoa đeo chiếc hồ lô ngọc bên hông mỗi ngày, còn bài thơ được hắn cất giữ cẩn thận trong phòng. Sau này mỗi lần trêu chọc nàng, hắn thường lấy ra trêu chọc.

Tạ Dao tim đập như trống chầu, cúi đầu nhìn nét chữ trên giấy thêm lần nữa.

“Uyên ương giao cảnh kỳ thiên tuế, cầm sắt hoà minh nguyện bách niên.”

Bài thơ nàng viết cho Tiêu Hoa, chiếc hồ lô ngọc nàng tặng Tiêu Hoa, tại sao lại xuất hiện ở Đông cung?

Hơn nữa lại rơi ra từ người Cố Trường Trạch?

Cổ họng Tạ Dao khô khốc, tay cầm chiếc hộp run rẩy. Nàng nhìn căn nhà gỗ trước mặt, tự hỏi chiếc hộp này được lấy ra từ bên trong, hay là Cố Trường Trạch vẫn luôn mang theo bên mình?

Nàng bước lên bậc thang, nhưng tay lại dừng lại ngay khi chạm vào cửa.

Mặc dù căn nhà đã bị khóa, Tạ Dao không thể mở ra, nhưng sau khi biết đến sự tồn tại của chiếc hộp gỗ này, nàng thậm chí còn không dám đẩy cửa ra.

Cuối cùng, nàng đặt chiếc hộp xuống đất, bước chân hỗn loạn rời đi.

Trước căn nhà yên ắng, một lúc sau, bóng người cao lớn đứng trước cửa, nhìn theo bóng lưng hoảng hốt rời đi của nàng.

Tạ Dao nằm trên giường rất lâu, không tài nào chợp mắt được.

Đã là nửa đêm, người bên cạnh vẫn chưa trở về. Nếu là ngày thường, Tạ Dao nhất định sẽ lo lắng cho thân thể hắn, sợ hắn bị lạnh, cho dù hắn đi đâu, nàng cũng phải dậy xem sao.

Nhưng đêm nay, trái tim hoảng loạn của nàng từ lúc trở về từ căn nhà gỗ vẫn chưa thể nào bình tĩnh lại, trong đầu hỗn độn, những hình ảnh về những ngày tháng ở chung với Cố Trường Trạch cứ thế hiện lên rồi biến mất.

Vì vậy, nàng chỉ mong trời mau sáng, tốt nhất là đêm nay hắn đừng trở về nữa.

Thế nhưng sự đời không như ý muốn, nàng vừa mới nghĩ như vậy, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra nhẹ nhàng.

Tạ Dao vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ.

Bàn tay giấu dưới chăn siết chặt lấy nhau, theo từng bước chân ngày càng gần, lông mi Tạ Dao run lên bần bật.

“Thái tử phi.”

Giọng nói dịu dàng vang lên gọi nàng.

Tạ Dao vẫn đều đều hít thở, như thể đã ngủ say.

Mí mắt run rẩy đã bán đứng nàng, Cố Trường Trạch không nhanh không chậm, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nghiêng của nàng, trượt xuống theo cằm.

Cho đến khi bàn tay mát lạnh luồn vào trong vạt áo, Tạ Dao rốt cuộc không nhịn được rùng mình một cái, mơ màng mở mắt.

“Điện hạ?”

Dưới ánh đèn, đôi lông mày thanh tú kia nhuốm vẻ lạnh lùng, như thể đã đứng ngoài rất lâu. Tạ Dao được hắn ôm vào lòng, trong lòng không còn tự tại như trước.

“Người lạnh quá.”

Nàng oán trách một câu, muốn né tránh, Cố Trường Trạch liền cởi áo choàng ngoài, lên giường ôm chặt lấy nàng.

Bàn tay luồn vào trong vạt áo nàng vẫn đặt trên tim nàng, Cố Trường Trạch bỗng cúi đầu cười khẽ một tiếng.

“Tim đập nhanh như vậy, ta đột nhiên trở về, nàng sợ hãi sao?”

“Sao có thể.”

Tạ Dao chớp mắt né tránh ánh mắt hắn.

“Tối nay chàng đi đâu vậy?”

“Thái tử phi vẫn chưa ngủ sao? Nếu không sao biết ta ra ngoài?”

Cố Trường Trạch không trả lời, mà hỏi ngược lại.

“Chỉ là vừa mới tỉnh giấc, không thấy điện hạ đâu.”

Nàng cúi đầu nói một câu, cằm bị Cố Trường Trạch nâng lên, ép nàng phải nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Vẫn còn giận chuyện ban ngày sao?”

Tạ Dao khựng lại, nhớ đến chiếc hộp gỗ đã nhìn thấy trước căn nhà nhỏ kia.

Cuối cùng cũng nhịn không được, nàng đảo mắt, cố ý tỏ vẻ ghen tuông.

“Ta làm sao biết được đó có phải là chàng cố ý lừa ta hay không, biết đâu sau lưng ta đã sớm nuôi dưỡng mỹ nhân chờ ngày rước vào phủ rồi.”

Lời thăm dò của nàng thật sự không cao minh, nhưng Cố Trường Trạch lại vui vẻ tiếp lời.

“Ừm, nếu ta thật sự có nuôi mỹ nhân bên ngoài, vậy nàng định thế nào?”

“Vậy thì không sao cả, điện hạ là Thái tử, nếu thật sự muốn nạp thiếp, ta cũng sẽ không tự làm khó bản thân, vị hôn phu thanh mai trúc mã của ta còn đang ở ngoài cung kia kìa, hắn còn giữ chiếc hồ lô ngọc nhỏ mà ta làm, có lẽ vẫn còn nhớ nhung ta... ưm...”

Tạ Dao chưa nói hết câu, môi đã truyền đến một trận đau đớn, Cố Trường Trạch nhẹ nhàng cắn môi nàng, cảnh cáo.

“A Dao.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi