THÁI TỬ PHI BẤT LƯƠNG: CÔNG CHÚA DỄ THƯƠNG QUÁ



Dao đột ngột xuất hiện là nứt đỉnh xe ngựa Di thân vương.

Ngụy Thanh Uyển sinh hoạt sáu năm trong cung, chưa bao giờ thấy qua việc bạo lực huyết tinh như vậy, hiện giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trợn tròn mắt, sắp hét lên.

May mắn Ngụy Thanh Hoài nhanh tay lẹ mắt bưng kín miệng nàng ta, mới có thể phòng Ngụy Thanh Uyển kêu ra tiếng.

Ngụy Thanh Hoài bịt kín miệng Ngụy Thanh Uyển, còn không nhìn ra bên ngoài, hắn thấy vết nứt trên đỉnh xe ngựa, trong mắt toát ra kính nể "Quá lợi hại! Nếu ta cũng có thể làm được như vậy thì tốt quá!"
Tần Cẩn Du lại có chút cảm giác không thích hợp.

Là một hoàng tử, Ngụy Thanh Hoài không phải là nên quan tâm xem vì sao có người dám lấy phương pháp này đến trêu chọc hoàng tộc sao?
Mà hơn nữa vào lúc đó, Tần Cẩn Du còn cảm giác được một cỗ linh lực dao động.

Việc cảm giác xung quanh có linh lực dao động cũng không phải chuyện gì kỳ quái, dù sao đại đa số mọi người đều có linh lực, nhưng linh lực dao động này, rõ ràng đến từ Tô Hoành!
Cỗ linh lực dao động này cũng không phải quá mãnh liệt, nếu không phái Tần Cẩn Du thường hay ở cùng Tô Hoành, cơ hồ đều xem nhẹ linh lực dao động này.

Tần Cẩn Du bỗng nhiên có chút hoảng hốt, nhưng nhìn bốn phía xung quanh cũng không phát hiện ra thân ảnh Tô Hoành.

Nàng còn chưa tìm thấy thân ảnh Tô Hoành, hơi thở thuộc về linh lực của Tô Hoành cũng dần biến mất.

Sau đó nàng nhìn thấy bộ dáng phẫn nộ và hoảng sợ của Di thân vương phi.

Di thân vương phi không nhìn Tần Cẩn Du, nàng ta nhìn chằm chằm xe ngựa trước mặt, cả người run rẩy, không biết là sợ hãi hay là tức giận -- thế nhưng có người dám ra tay trực tiếp làm nứt đỉnh xe ngựa của phủ Di thân vương giữa ban ngày!
Lại còn làm trước mặt nàng ta!

Như thế là để mặt mũi của nàng ta vào đâu?!
Lúc này đã có thị vệ chạy đến đây xem tột cùng có chuyện gì xảy ra.

Thị vệ còn chưa tới gần, trong chỗ tối bỗng nhiên có hòn đá nhỏ bay ra, nặng nề đánh vào mắt cá chân của Di thân vương phi.

Di thân vương phi xuất thân từ Chu gia, thân phận ở Di thân vương phủ cũng rất vững chắc, bởi vậy cho dù sau khi quy tắc thiên địa biến hóa, đều không có tu luyện.

Hiện giờ bị công kích, chân mềm nhũn, liền chạy sang bên cạnh.

Thị nữ đỡ nàng ta cũng muốn giữ chặt Di thân vương phi, nhưng cũng bị Di thân vương phi va vào mất cân bằng.

Cuối cùng, trước mắt bao người, Di thân vương phi từ trước luôn chú trọng hình tượng vương phi, lấy một tư thế bất nhã, ngã sấp xuống nền gạch của hoàng cung đang bị thái dương giờ chính ngọ phơi nắng có chút bỏng.

Mấy thị vệ trong hoàng cung cùng vây quanh, bảo vệ bên người Di thân vương phi, thuận tiện phái ra người kiểm tra, phòng ngừa có người ám sát Di thân vương phi.

Nhưng đúng vào lúc này, người ra tay lúc nãy lại không có động tác tiếp theo.

Mà bọn họ căn bản cũng không tìm ra được là người nơi nào, thân phận gì.

Người ra tay giống như từ trong không khí xuất hiện, lại biến mất vào không khí.

Tần Cẩn Du và Ngụy Thanh Uyển trợn mắt há hốc mồm.

"Quá ngầu rồi!" Ngụy Thanh Hoài cúi đầu cảm thán nói "Ta cũng muốn lợi hại như người ra tay kia!"

Tần Cẩn Du luôn cảm thấy Ngụy Thanh Hoài có lối suy nghĩ kỳ quái.

Tần Cẩn Du nhìn việc trước mắt trong lòng cũng đã hiểu được vì sao lại xảy ra việc này.

Hôm nay nàng mới nói chuyện với Tô Hoành, việc mình bị Di thân vương oan uổng, còn mắng một trận, Tần Cẩn Du cũng rõ ràng lúc đó Tô Hoành tức giận, nhưng lại không biết vì sao bỗng nhiên lạnh lùng đuổi nàng đi.

Hiện giờ xem ra, Tô Hoành vì muốn báo thù cho mình, nhưng là lại không muốn liên lụy đến mình, cho nên mới đuổi mình đi, hắn một mình giáo huấn Di thân vương phi.

Nghĩ đến đây, Tần Cẩn Du lại vừa cảm động lại vừa sửng sốt.

Dù sao hiện giờ Ngụy quốc và Vũ quốc đang xảy ra mâu thuẫn, Tô Hoành ở Ngụy quốc vốn dĩ đang ở tình cảnh vô cùng xấu hổ, còn muốn suy nghĩ cho Tần Cẩn Du, vạn nhất việc này bị điều tra ra, Tô Hoành tuyệt đối không có kết quả tốt.

Nói theo hướng nghiêm trọng, thì có thể nói Vũ hoàng phái Tô Hoành đến ám sát Di thân vương phi.

Sửng sốt hơn nữa là Tô Hoành thế nhưng lại có thực lực như vậy.

Thị vệ trong cung bắt đầu đi kiểm tra, xe ngựa đã đi rất xa nhưng Tần Cẩn Du vẫn thấy được hình ảnh mờ mịt của họ.

Thực lực của Tô Hoành thật sự quá mạnh mẽ.

Không, không đúng.


Tần Cẩn Du lắc lắc đầu, Tô Hoành có thể trong cung trêu chọc người như thế này mà không bị người khác phát hiện ra, thì có nghĩa tu vi hắn là sâu không lường được.

Tần Cẩn Du đột nhiên nhớ lại chính mình còn không biết Tô Hoành rốt cục là cấp bậc gì.

Trước nàng có hỏi Tô Hoành, nhưng Tô Hoành lại lảng tránh nói sang chuyện khác, không trả lời nàng.

Tô Hoành thật sự là một huynh đệ đáng kết bạn thâm giao! Tần Cẩn Du cảm động thiếu chút nữa là lệ nóng dâng trào.

Đối mặt với tình huống trước mặt, Ngụy Thanh Uyển hiển nhiên có chút sợ hãi.

Thời điểm vừa mới lên ngựa, vì phòng ngừa mình bị cô lập, Ngụy Thanh Uyển liền ngồi bên cạnh Tần Cẩn Du.

Một bên chỉ có thể ngồi hai người, đương nhiên ba tiểu hài tử cũng có thể ngồi được, Ngụy Thanh Hoài lúc đầu tuy rằng không muốn ngồi cùng Ngụy Thanh Uyển, nhưng lại muốn ngồi cùng bên với Tần Cẩn Du, chỉ đành nhẫn nhịn ngồi bên này.

Nhưng mà chen chúc ở một chỗ thật sự không thoải mái, Ngụy Thanh Uyển lại như tăng động, cứ luôn xoay qua xoay lại, Ngụy Thanh Hoài không thể nhịn được nữa, liền đứng dậy ngồi xuống đối diện.

Ngụy Thanh Uyển sợ hãi lại cầm chặt tay áo Tần Cẩn Du, đáng thương nói "Ta sợ."
"Đồ nhát gan." Ngụy Thanh Hoài làm mặt quỷ về phía nàng ta.

Ngụy Thanh Uyển tức giận mặt đỏ lên, trừng mắt Ngụy Thanh Hoài.

Lực chú ý của Ngụy Thanh Uyển bị dời đi, không để ý đến việc xe ngựa Di thân vương phi bị tấn công, Tần Cẩn Du nhất thời nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu nói sang chuyện khác, dần dần đem đề tài ngoài cung có chỗ nào ăn ngon, có chỗ nào chơi vui đều nói ra.

Ngụy Thanh Uyển và Ngụy Thanh Hoài rất tò mò chuyện ngoài cung, bởi vậy đều chăm chú nghe Tần Cẩn Du nói, chăm chú như vậy là việc mà hai người bọn họ chưa từng có khi trên thượng thư phòng.

Tần Cẩn Du cảm thấy nếu lúc ở thượng thư phòng nghe phu tử giảng bài cũng có thể chăm chú như vậy, thì học tập cùng tu vi chắc chắn cao hơn nhiều so với hiện tại.

Trong khi Ngụy Thanh Hoài và Ngụy Thanh Uyển nghe mê mẩn, Tần Cẩn Du bỗng nhiên ngừng lại, nhấc một góc mảnh rèm nhìn ra bên ngoài.


Sau đó nàng biến sắc, vươn đầu ra ngoài kiệu, nói với kiệu phu "Đến đây là được rồi, chỉ còn một đoạn nữa, các ngươi mau quay lại đón tổ phụ, miễn cho lão nhân gia đợi lâu."
Sau khi nói xong, cỗ kiệu quả nhiên ngừng, Tần Cẩn Du xuống trước, sau đó lại rời đi lực chú ý của kiệu phu, Ngụy Thanh Hoài dẫn theo Ngụy Thanh Uyển lén lút xuống kiệu.

Có lẽ vận khí của mấy đứa trẻ khá tốt, kế hoạch trốn đi rất thuận lợi.

Tần Cẩn Du dẫn bọn họ rẽ trái rẽ phải, đến một chỗ dễ trốn, sau khi xác định kiệu phu đã đi xa, mới thở phào nhẹ nhõm.

Lại một nữa được bước ra ngoài thành, cảm xúc Tần Cẩn Du dâng trào, nhịn không được đắc ý ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng "Ta đã quay lại rồi!"
Ngụy Thanh Hoài và Ngụy Thanh Uyển lần đầu tiên nhìn thấy đồ vật bên ngoài cung, đều rất tò mò, nhìn đông nhìn tây một chút.

Chỉ trong chớp mắt, Ngụy Thanh Uyển liền chạy vào giữa đám đông.

Nhiệt tình trong Tần Cẩn Du trong nháy mắt bị dập tắt, trong lòng chợt lạnh.

Tuy rằng kinh thành bình thường an toàn, nhưng là không có nghĩa là không có người xấu, Ngụy Thanh Uyển lớn lên đáng yêu, quần áo cũng hoa lệ, vừa nhìn là biết tiểu thư có nhà có tiền, vạn nhất bị người ta bắt cóc thì phải làm sao bây giờ?
Ngụy Thanh Hoài toàn thân cũng toát ra mồ hôi lạnh.

Tuy rằng hắn thật sự không thích Ngụy Thanh Uyển, nhưng cũng không hy vọng nàng gặp chuyện không may.

Tần Cẩn Du cắn răng nói "Hiện tại cũng chỉ có hai người chúng ta, ngàn vạn lần không thể tách ra."
Ngụy Thanh Hoài gật gật đầu.

Vì thế hai tiểu hài tử cầm tay nhau đi tìm Ngụy Thanh Uyển.

Đi tìm hồi lâu nhưng cũng không tìm thấy được..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi