THÁI TỬ PHI CÓ BỆNH

Editor: Mứt Chanh


Cả người Lục Diễn đều cứng lại vì lời này của nàng, trong lòng bỗng nhiên đau xót, sắc mặt càng thêm tái nhợt, hai mắt thoáng màu đỏ đậm. Hắn tiến lên nắm lấy cổ tay của nàng: "Muốn chạy à? Không có khả năng." Mỗi một chữ tựa như đều nặng ngàn cân.


Hắn lại cực chậm mà lặp lại từng chữ một: "Không có tình ý? "Tựa như chờ nàng phản bác.


Thẩm Tân Di bị cả người lạnh lùng và giọng điệu quỷ dị của hắn khiến cho cực kỳ không được tự nhiên, không khỏi hỏi lại, bản năng cảm giác hơi không thích hợp: "Ta có nói gì sai à? Ta không có tình ý vợ chồng với ngươi không giả, chẳng lẽ ngươi có tình ý với ta?" Giữa hai người rõ ràng đều là bị buộc mới thành thân.


Môi mỏng của hắn đầu tiên là mím chặt ngay sau đó lại buông ra, lạnh lùng cười: "Nàng nói không sai." Sắc mặt lành lạnh của hắn quả thực khiến người ta sợ hãi: "Nhưng trên đời này không có chuyện tốt như thế, nàng cho rằng nàng muốn chạy là có thể đi à?"


Lúc ban đầu Thẩm Tân Di đã từng khẩn trương qua, bây giờ đã có vài phần bình tĩnh, nàng nhíu mày: "Vì sao ngươi coi nhà họ Thẩm chúng ta thù địch như vậy?" Thật ra nàng mơ hồ biết chút chuyện xưa năm đó nhưng vẫn không thể tin tưởng cha sẽ làm ra chuyện thất tín bội nghĩa, sát hại Tiên hoàng hậu và cậu của Thái Tử cho nên rất muốn nghe Lục Diễn cuối cùng nói một chút xem như thế nào.


Sắc mặt của Lục Diễn càng ngày càng lạnh hơn: "Nàng bây giờ họ Lục."


Thẩm Tân Di: "..." Bây giờ nàng cuối cùng cũng phát hiện không đúng chỗ nào. Nguyên nhân Lục Diễn tức giận không ở chuyện này mà ở chỗ ' nàng '. Nói cách khác, hắn tức giận không phải vì kế hoạch của bản thân xảy ra sự cố mà đang tức giận nàng mật báo.


Hắn thấy thật lâu sau mà nàng không nói gì thì bỏ xuống một câu: "Đi theo ta." Hắn lập tức đi ra ngoài.


Thẩm Tân Di nghĩ không ra nhưng vẫn đi theo phía sau hắn, hai người một trước một sau vào thư phòng.


Lục Diễn lấy ra một cái hộp bằng gỗ màu đỏ, bên trong chia ra vài vật cũ và thư từ, có đồ đàn ông dùng cũng có phụ nữ dùng. Thẩm Tân Di cảm thấy hơi quen mắt nên cẩn thận nhìn lên mới nhớ tới. Lúc ấy nàng mới vừa gả cho Lục Diễn, trong lúc vô ý đánh nghiêng cái hộp này, còn bởi vậy mà nảy sinh mâu thuẫn không lớn không nhỏ với hắn một hồi.


Hắn mở hộp ra đặt ở trước mặt nàng rồi thản nhiên nói: "Bên trong chính là vật của mẹ và cậu ta."


Thẩm Tân Di ngẩn ra, hắn không một tiếng động tới gần nàng, trong đôi mắt lóe lên tức giận: "Năm đó lúc cậu còn sống, có ông che chở, cũng không có ai dám đánh chủ ý lên mẫu hậu, sau đó lại bởi vì cha nàng làm hỏng chiến cơ khiến cho cậu bị kéo chết ở chiến trường. Mẫu hậu nghe xong bệnh nặng một hồi, cũng không có lòng làm chuyện gì nữa. Cô của nàng nhân lúc mẫu hậu ta bệnh nặng đã hạ dược mẹ ta. Hai anh em bọn họ, một người vong ân phụ nghĩa, hai mặt, một kẻ tâm như rắn rết, không biết liêm sỉ. Hiện giờ nàng biết vì sao ta thâm ghét nhà họ Thẩm đi chứ? Ta xác thật chán ghét, hận không thể tự mình diệt trừ cho sảng khoái!"


Giọng nói của Thẩm Tân Di không lưu loát: "Có thể là có cái gì hiểu lầm hoặc là ẩn tình hay không? Năm đó cha và cô ta lệ thuộc vào nhà họ Tề, hoàn toàn không có lý do giết hại... Tiên hoàng hậu, bọn họ vì cái gì..."


Trong lòng nàng tuy có nghi hoặc nhưng đối mặt với ánh mắt của Lục Diện thì nói không nên lời.


Thẩm Tân Di yên tĩnh đứng tại chỗ một lúc lâu: "Xin lỗi..." Không biết là nói về chuyện nào.


Lục Diễn vẫn hờ hững nhìn nàng.


Thẩm Tân Di thật sự không thể đối mặt với hắn, đặc biệt là nghĩ đến buổi tối có khả năng còn phải mạo hiểm bị hắn đâm chết một đao. Chung chăn gối với hắn, nàng không bình tĩnh nổi nên đành phải dùng độn thuật ngày thường khinh thường nhất, gian nan nói: "Trước đó vài ngày Thái Hậu bảo ta giúp bà sao chép kinh Phật, còn muốn mang ta đi chùa Bạch Mã ở một thời gian, bảo ta chép tốt kinh Phật cầm tới trước Phật khai quang. Ta cảm thấy chọn ngày chi bằng nhằm ngày, hôm nay ..." Nàng thật sự nói không được nữa.


Nàng cũng không còn cách nào cả, nàng rõ ràng trước mắt Văn Xương Đế sẽ không để hai người hòa ly. Cho dù ngày nào đó có thể hòa ly, Lục Diễn vì trả thù cha nàng, chết sống không buông tha, nàng cũng không còn cách. Cùng với cơn giận trước đó cho nhau căm hận, còn không bằng xử lý lạnh một đoạn thời gian, sau này... xem tiếp, từng bước một đến đây thôi.


Lục Diễn tạm dừng một lát, lại xùy một tiếng, đáy mắt lại mang theo trào phúng mà nàng quen thuộc: "Được thôi, nhớ rõ cầu phúc vì người cha tốt kia của nàng, miễn cho ông ta sớm chầu trời."


Hắn nói xong lại hơi hơi cúi đầu, cách mặt nàng chỉ một bàn tay: "Nhưng nàng phải cẩn thận một chút, đừng chạy loạn, nàng cũng không muốn ta nhốt nàng phải không?"


Chẳng lẽ hắn còn sợ nàng chạy về nhà? Thẩm Tân Di đầu tiên là nhíu mày, lại như suy tư gì mà liếc hắn một cái: "Ngươi sẽ nhốt ta lại sao? Có năng lực gì?"


Lục Diễn không trả lời, khinh miệt cười cười khiến lông tơ người ta dựng thẳng.


......


Thẩm Tân Di phái người tiến cung truyền lời, Thái Hậu bên kia nghe Thẩm Tân Di muốn vào cung sao chép kinh Phật với bà thì suy nghĩ một lát rồi đồng ý. Nàng được Thái Hậu hồi đáp, không chút do dự sai Trương ma ma thu dọc đồ đạc chuẩn bị tiến cung ở. Lục Diễn đã không ngăn trở, cũng không ra cửa đưa nàng, một mình nhốt ở trong thư phòng không biết lại làm gì.


Nàng tiến cung Vĩnh Ninh trước bái kiến Thái Hậu, Thái Hậu mở miệng lại hỏi: "Con và Cửu Lang cãi nhau à?"


Thẩm Tân Di kinh ngạc: "Thái Tử cáo trạng với người hả?" Này cũng quá không biết xấu hổ, còn mang đi mách lẻo!


Thái Hậu không khỏi cười, giận nàng liếc nhìn một cái: "Này còn cần phải cáo trạng? Trước đó vài ngày hai người các con như người một nhà, ánh mắt nó gần như không rời khỏi con, chỉ cần nhìn lên không thấy con là gần như mất hồn. Thấy con tức giận nó cũng nhíu mày, thấy con vui nó cũng có thể ăn nhiều thêm một chén cơm. Hiện giờ con đột nhiên muốn vào cung với ta, nó cũng chẳng đưa con lần nào, thế không phải cãi nhau thì là cái gì?"


Thẩm Tân Di tương đối tán đồng một câu cuối cùng của bà, phía trước những cái đó bản thân nàng cũng chưa cảm thấy, sao Lục Diễn có thể sẽ để bụng nàng? Vốn không phải âm dương quái khí thì chính là lạnh lẽo, huống chi giữa hai người còn có khả năng huyết hải thâm thù vắt ngang.


Thái Hậu thấy nàng chỉ cười cười không nói tiếp thì cười thở dài một tiếng, kéo tay nàng qua nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Cửu Lang từ nhỏ chính là kẻ gây họa, cho tới nay luôn ngang ngược nhưng nó thật sự đối xử tốt với ai thì đó cũng là đào tim đào phổi. Ta biết con mới vừa gả vào nó đã cho con chịu không ít tủi thân, con đảm đương nhiều chút đi. Thật sự không được thì nói với ta, ta đi dạy dỗ nó!"


Thật ra Thẩm Tân Di cũng không quan tâm đến chuyện này, nàng cũng không thể gọi là thật tốt với Lục Diễn, cho nên Lục Diễn không thích nàng cũng rất bình thường, nàng càng không tính toán cáo trạng gì đó với Thái Hậu. Nàng cười: "Thái Tử rất tốt, hai tụi con cũng không có gì, người cứ an tâm đi."


Thái Hậu nhìn nàng như vậy thì biết nàng không để trong lòng, lại vỗ tay nàng rồi than thở một tiếng: "Cuộc sống bọn con như vậy làm sao khiến ta an tâm."


Bà nói xong mới thấy sắc trời không còn sớm, để cho người dọn dẹp thiên điện rồi sắp xếp cho Thẩm Tân Di ngủ ở thiên điện.


Thẩm Tân Di về thiên điện mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ là tinh thần vẫn luôn không yên, cho đến khi Trương ma ma gọi nàng: "Ngũ nương tử?"


Thẩm Tân Di theo bản năng mà đáp lời bà: "Ma ma?"


Trương ma ma vừa mừng vừa sợ rồi ôm nàng: "Nương tử, xem ra người đã khỏe rồi, lão nô sắp vội muốn chết. Lần này thời gian người phát bệnh cũng quá dài!" Nương tử nhà mình lúc không bình thường đều buộc bà kêu là lão đại Ngạo Thiên.


Bà vừa nói Thẩm Tân Di cũng phục hồi tinh thần lại, không thể tin tưởng: "Ta, ta ổn?"


Không biết là hôm nay chuyện xảy ra quá nhiều hay là nàng và nhân vật Long Ngạo Thiên này dung hợp quá tốt, nàng thế nhưng cũng chưa nhận thấy được bản thân lại thanh tỉnh, thậm chí không biết bản thân khi nào thì thanh tỉnh.


Trương ma ma ôm nàng rồi ra sức gật đầu. Thẩm Tân Di từ lúc ban đầu kinh ngạc sau đó lại lớn dần lên.


Nàng không chỉ một hai phải đứng đi vệ sinh, còn buộc Lục Diễn tự tiết cho nàng xem, lại lập bài vị của Lục Diễn, cuối cùng xảy ra việc này. Bây giờ nàng thật hận không thể một đầu đâm chết hôn mê bất tỉnh!


Hành vi phạm tội của nàng quả thực tội lỗi chồng chất... Khó trách Lục Diễn nổi giận, nếu đổi thành nàng thì sớm đã chém chết người.


Trương ma ma nhìn dáng vẻ bồn chồn của nàng thì đau lòng nói: "Người đừng nghĩ nhiều như vậy, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nghĩ quá nhiều cũng vô dụng. Gần đây quầng thâm mắt của người cũng đã hiện ra, mau nghỉ ngơi thôi." Bà ngừng lại rồi trấn an: "Người xinh đẹp, lại là người thiện tâm dũng cảm kiên quyết. Chờ qua một thời gian, lo gì trong lòng Thái Tử không có người? Nói không chừng chuyện hai người thành thân sẽ là bước ngoặt biến chiến tranh hai nhà thành tơ lụa đấy."


Thẩm Tân Di thuận theo gật gật đầu nhưng trong lòng lại không cho là đúng. Nhìn cái tình huống này mà xem, muốn cho Lục Diễn từ bỏ thù hận là không có khả năng. Trương ma ma nói nhìn như có lý nhưng thật ra hoàn toàn là nói suông. Nàng cũng không phải không tự tin với sức hấp dẫn của bản thân, mà là Lục Diễn hoàn toàn không phải là cái loại vì một người phụ nữ mà từ bỏ thù hận, thích người đẹp không thích giang sơn kia đều là tình tiết âm mưu trong kịch bản.


Nàng sắp xếp xem mình sẽ làm gì bây giờ và điều bây giờ nàng muốn biết rõ nhất là chân tướng chuyện năm đó. Ở trong lòng nàng, cô cũng thôi đi nhưng cha sẽ không phải là loại người vong ân phụ nghĩa độc ác này. Nhưng ông lại giữ kín như bưng chuyện này, Thái Tử lại nói chắc như đinh đóng cột, cái này làm cho nàng thực sự không yên trong lòng. Nếu nàng có thể biết rõ chân tướng thì ít nhất lần sau khi Lục Diễn chất vấn nàng sẽ không bị động như vậy.


Thẩm Tân Di đã liệt kê một, hai, ba việc cần làm, lúc này mới an tâm đi ngủ. Chờ ngày hôm sau thức dậy, nàng bắt chước bút tích miệng lưỡi của cha gửi cho cô một bức thư.


Trong thư lấy miệng lưỡi của cha, viết buổi tối gần đây ông thỉnh thoảng mơ thấy người nhà họ Tề, cảm thấy trong lòng vô cùng bất an, lại cực kỳ mịt mờ mơ hồ mà đề ra một chút ' việc năm đó ', cuối cùng hỏi Thẩm Quý phi gần đây như thế nào? Có mơ cùng một giấc như ông hay không?


Bởi vì đưa thư từ phương nam tới phải mất mười mấy hai mươi ngày mới có thể đến kinh thành, nàng còn đặc biệt ký tên viết thành mười mấy ngày tháng trước. Thời tiết phương nam ẩm thấp, nàng lại cố ý làm nhăn giấy viết thư, dáng vẻ như từ phương nam đưa tới.


Nếu lá thư này rơi vào tay người không quen biết, trông nhiều nhất giống như là cha nàng nằm mấy giấc mơ bởi vì mấy ngày nằm mơ mà hoài niệm năm tháng cũ. Nếu lúc trước việc sát hại Tiên hoàng hậu không có liên quan với cô thì bà nhận bức thư này đương nhiên xem không hiểu thâm ý trong đó, cũng sẽ không có phản ứng gì. Nếu có quan hệ với bà, chỉ sợ bà phải đứng ngồi không yên.


Sau khi Thẩm Tân Di viết xong thì đọc bức thư từ đầu đến cuối mười lần, lúc này mới cảm thấy vừa lòng, trong lòng lại hơi có lỗi với chuyện tính kế cô, do dự sau một lúc lâu mới hạ quyết tâm, lấy ra một vài đồ bổ giao cho Ngọc Yên: "Chuyện này ngươi giúp ta chuyển cho đại ca, nói huynh ấy gần đây đọc sách vất vả, phải ăn nhiều một chút đồ bổ." Nàng nói xong thì đè thấp giọng: "Phía dưới lá thư kia ngươi tự tay giao cho đại ca, nói cho huynh ấy lấy danh nghĩa của cha đưa thư đến tay cô. Nếu cô có hồi âm, ngươi bảo huynh ấy lập tức đưa cho ta. Chuyện khác không cần hỏi nhiều, cũng không được mở thư ra xem."


Nàng lại muốn tự mình đưa thư cho cô nhưng bất đắc dĩ bởi vì chuyện lần trước, chỉ sợ cô sẽ không tin nàng. May mắn cô vẫn tin đứa cháu trai này, cho nên nàng chỉ có thể lôi kéo huynh trưởng cùng nhau lừa dối cô một chuyến.


Nàng trước tiên chào hỏi qua Thái Hậu, Thái Hậu nghe nói là đưa đồ bổ cho huynh trưởng thì không hỏi nhiều đã cho đi, còn lệnh cung nhân không được làm khó dễ. Bởi vì lần trước bị Thái Tử bắt tại trận, Ngọc Yên cực kỳ cẩn thận với chuyện này, cuối cùng bình an đưa thư đến tận tay Thẩm Quế Kỳ.


Thẩm Quế Kỳ và cô là ruột thịt, tóm lại vẫn yêu quý em gái, hơn nữa không phải cô cũng ngầm tính kế em gái sao? Người đều có tư tâm, huynh ấy cũng không hỏi đã làm theo nàng nói, chưa tới mấy ngày đã nhận được hồi âm của cô, huynh ấy lại lập tức quay lại đưa cho người em gái này.


Thẩm Tân Di mở thư ra, ngâm lạnh một lần, chữ phía trên mới rõ ràng hiện lên.


Huynh muốn chết rồi à? Chớ đề chuyện xưa! ( huynh không muốn chết thì tuyệt đối không thể nhắc chuyện năm đó! )


Cổ đại không có dấu chấm câu, ký hiệu này vẫn là nàng căn cứ ngữ cảnh mà thêm vào. Nàng muốn nhếch khóe miệng cười một cái, lại như thế nào cũng cười không nổi.


Quả thật là có vấn đề, nếu thật sự không có liên quan đến cha và cô thì bọn họ không phải là phản ứng này.


Nhưng nàng thật sự không thể tin! Chuyện ác độc như vậy như thế nào sẽ là người cha dạy dỗ bản thân khoan dung ôn hoà hiền hậu làm được? Trong đó chẳng lẽ có ẩn tình gì đó? Hai anh em bọn họ là bị ai hiếp bức?


Vì để hoàn toàn biết rõ chuyện này, nàng do dự một lát mới lấy ra ' chân ngôn cổ ' trân quý nhiều năm được đựng trong một chiếc lọ bằng ngọc bích to bằng ngón tay cái.


Cổ là đồ rất thần kỳ, Thái Tử trước tử vong, Lục Diễn bệnh nặng đều là cổ độc gây ra. Nam Cương thiên về cổ cũng là nơi Văn Xương Đế đau đầu nhất. Thậm chí việc lấy mạng người cũng là một khóa học nhập môn đối với cổ. Có cổ có thể khiến người ta nghe thấy tiếng lòng của người khác, có cổ có thể cho người vốn không yêu ngươi đối với ngươi đến chết không phai, có cổ có thể làm người ta cười ha ha, có cổ cũng có thể làm người ta thất thanh khóc rống.


Nhưng thiên địa vạn vật đều có quy luật này, đồ vật kỳ dị như vậy cũng rất khó luyện thành.


Lúc trước nàng theo cha đi Nam Cương chuyển công việc, trong lúc vô ý cứu được một dị nhân quần áo kỳ dị. Người nọ tự xưng là cổ điện cổ thần, bị kẻ gian hãm hại mới lưu lạc đến tận đây. Y vì báo đáp ân cứu mạng của Thẩm Tân Di mà tặng nàng chân ngôn cổ này. Nghe nói người ăn vào sẽ thổ lộ ra hết thảy nàng muốn biết nhưng tác dụng có hạn, chỉ có hiệu quả trong một nén nhang. Hơn nữa cổ này chỉ hữu dụng với tâm trí của người không vững, mà không có bất kỳ tác dụng phụ và sẽ không làm tổn thương cơ thể.


Cổ điện cái gì cổ thần cái gì, muốn ngàn đời muôn đời thống nhất giang hồ hay không? Tiểu thuyết võ hiệp cũng chưa thể chỉnh sửa như vậy!


Lúc ấy Thẩm Tân Di vốn không tin, sau đó trong lúc vô ý Ngọc Yên ăn lầm một con, ngay cả mẹ ruột cậu bảy cha của mình đều nói ra hết. Lúc này nàng mới tin nên phái người đi hỏi thăm dị nhân rơi xuống kia nhưng y lại không có tung tích. Nàng đánh giá rằng thứ này tương tự như nguyên lý của thuốc ảo giác thôi miên, chỉ là ngày tháng trước khi nàng chưa được gả quá xuôi chèo mát mái, thật sự không tìm được cơ hội dùng thứ này. Hiện giờ vì để từ nơi đó của cô biết được tình hình thực tế, nàng đều móc ra bảo bối áp dưới đáy hòm.


Nàng cực lực áp xuống áy náy trong lòng rồi căn dặn nhóm người Trương ma ma: "Tiến cung lâu như vậy, còn chưa bái kiến qua cô đấy, các người theo ta đi thăm cô một cái."


Nàng nghĩ đến gần đây anh họ chịu trách phạt khiển trách, ngày tháng gần đây của cô chắc chắn không được tốt vì thế nàng thay quần áo với ánh mắt nhạt nhẽo đến điện Phi Phương.


Thẩm Quý phi nhìn thấy nàng thì nghĩ đến chuyện lần trước nàng không đáp ứng mình tiêu hủy chứng cứ, dẫn tới hai mẹ con bọn họ bị Hoàng Thượng chỉ trích. Bà ta đương nhiên không cho đứa cháu gái sói mắt trắng này sắc mặt tốt: "Sao Thái Tử Phi lại tới đây? Ngôi miếu nhỏ này của ta không chứa được tôn đại Phật như người, người vẫn nên trở về đi."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi