THÁI TỬ PHI CÓ BỆNH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Sunn & Mứt Chanh


Thẩm Tân Di kinh hãi, cảm thấy choáng váng. Nàng nhắm mắt và lại từ từ mới mở mắt ra: "Tại sao cha lại trúng độc? Độc là do ai hạ? Đã điều tra ra chưa?"


Giọng Ngọc Yên hoảng loạn: "Hiện tại vẫn chưa điều tra ra, Hầu phủ đã rối tung lên rồi, mãi đến khi phu nhân ra mặt mới miễn cưỡng ngăn đám thuộc hạ khiếp sợ." Nàng ấy quay đầu nhìn Thái Sử Tiệp: "Việc cấp bách bây giờ là giải độc cho lão gia."


Thẩm Tân Di lập tức chuyển hướng sang Thái Sử Tiệp: "Thái Sử Công..."


Nàng không biết mở miệng như thế nào, Lục Diễn hận nhà họ Thẩm, Thái Sử Tiệp thân là phụ tá đắc lực cho Lục Diễn, có thể đáp ứng cứu kẻ thù giết hại mẹ Lục Diễn hay sao?


Nàng chần chờ một chút, nghĩ đến an nguy của cha sớm tối, vẫn đứng lên hành lễ: "Cầu Thái Sử Công cứu cha ta một mạng."


Thái Sử Tiệp vội tránh đi, đỡ lấy nàng: "Thái Tử Phi mau đứng lên."


Lão khoát tay thở dài: "Ngài là người nhanh nhạy, sao gặp chuyện này đã hồ đồ như thế? Ngài cầu ta chỉ vô dụng, dù ta có đáp ứng cứu cha của ngài, chỉ cần Thái Tử không đồng ý, không cho ta đến phương nam, ta cũng không thể làm gì."


Thẩm Tân Di không muốn đối mặt với Lục Diễn, lúc này mới trực tiếp cầu xin Thái Sử Tiệp, không nghĩ tới vấn đề lại bị vứt trở về. Nàng trước hết mời Thái Sử Tiệp đi xuống, sau đó căn dặn Ngọc Yên: "Em tìm một người lạ mặt tìm Cơ tiên sư, hỏi một chút độc này huynh ấy có thể giải được không."


Đừng bắt cóc bỏ dĩa, điểm này Thẩm Tân Di vẫn hiểu. Lỡ như Lục Diễn không cho Thái Sử Tiệp đi, nàng còn có biện pháp xử lý, thậm chí, nếu Cơ Trường Trú có thể giải độc thì nàng cũng không cần lấy chuyện này đi hỏi Lục Diễn nữa.


Cơ Trường Trú hiện giờ bên ngoài là người của hoàng đế, nàng không dễ dàng phái người đến đó, phải cải trang một phen mới dám đi tìm Cơ Trường Trú.


Đáng tiếc kết quả lại khiến nàng thất vọng, Cơ Trường Trú am hiểu nhất là chế cổ và giải cổ độc, y không học y thuật chính thống, gặp thứ độc không liên quan đến cổ thuật thì không có cách giải.


Thẩm Tân Di nghe hồi âm, tinh thần không tập trung, chợt nghe cung nhân đưa tin: "Thái Tử đến."


Nàng giật mình, chậm rãi ngẩng đầu.


Lục Diễn không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, không khỏi nắm lấy tay nàng, nhíu mày nói: "Nàng làm sao vậy?" Sắc mặt hắn khẽ thay đổi: "Phụ hoàng dọa nàng sao? Ông ta nói gì với nàng?"


Thẩm Tân Di phục hồi lại tinh thần, giọng cực thấp, lộ ra vẻ yếu ớt: "Điện hạ..."


Lục Diễn vuốt ve gương mặt nàng: "Rốt cuộc nàng làm sao vậy?"


Thẩm Tân Di biết bệnh của cha nàng không thể trì hoãn được nữa, nàng bỗng nhiên đứng dậy hành đại lễ với Lục Diễn.


Hành động này khiến Lục Diễn hoảng sợ, hắn đỡ lấy nàng: "Nàng rốt cuộc làm sao vậy?"


Thẩm Tân Di bức bách bản thân ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn: "Cha của ta đột nhiên trúng một loại kỳ độc, theo ta được biết, trên đời chỉ có Thái Sử Công mới có thể giải."


Lục Diễn đỡ tay nàng đột nhiên dừng lại, vẻ mặt lạnh nhạt: "Ý nàng muốn nói là gì?"


Thẩm Tân Di hơi hơi khom người, giọng nói mang theo chút run rẩy với giọng điệu do dự: "Cầu điện hạ phái Thái Sử Công cứu lấy cha của ta."


Lục Diễn im lặng một lát, chợt hỏi nàng: "Nàng cũng biết phụ hoàng hôm nay cho vời ta qua đó, biết ông ta đã nói gì không?"


Thẩm Tân Di khó hiểu, hắn tiếp tục nói: "Phụ hoàng nói Ngụy Triều không thể có ngoại thích làm loạn, cho nên ông ta bắt ta chọn giữa nàng, huynh trưởng nàng, hay cha nàng."


Cả người nàng chấn động, lẩm bẩm nói: "Hoàng Thượng... Thật sự quá ác độc."


Nếu Thẩm Tân Di chết rồi, Lục Diễn sẽ không hạ thủ lưu tình với nhà họ Thẩm, người chết là Thẩm Tu Viễn hay là Thẩm Quế Kỳ, nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ lụi tàn, không có người nối nghiệp.


Có huyết hải thâm thù trước đây, bây giờ Hoàng Thượng lại bức bách, về công hay về tư, Lục Diễn tựa như không có lý do để cứu cha nàng. Lần này cha nàng trúng độc, thậm chí cho hắn một cơ hội không cần phải tự mình động thủ.


Sắc mặt Thẩm Tân Di tái nhợt, nhẹ nhàng nói: "Điện hạ xác định sẽ không để Thái Sử Công đến cứu sao?"


Lục Diễn liếc nhìn nàng, không trả lời.


Nàng hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay Lục Diễn: "Việc năm đó có điểm đáng ngờ, cha ta vì sợ hãi Hoàng Thượng, vẫn luôn không chịu nói tỉ mỉ về việc này, chẳng lẽ chàng không muốn biết chân tướng chuyện năm đó sao?"


Trên mặt Lục Diễn vẫn giữ vẻ mỉa mai: "Chân tướng năm đó là cô nàng muốn giết mẹ của ta, cha nàng ở sau lưng quạt gió thêm củi, chuyện này còn phải hiểu như thế nào nữa?"


Giọng điệu Thẩm Tân Di mang theo vài phần cầu xin: "Ngay cả khi đã thẩm vấn trên công đường cũng nên nghe phạm nhân đưa lý do thế nào chứ. Cha ta ngoại trừ Hoàng Thượng ra thì ông là người duy nhất năm đó biết toàn bộ chuyện, Hoàng Thượng hiển nhiên sẽ không nói ra. Nếu hung thủ là một người khác, chẳng phải sẽ khiến Tề hoàng hậu hoăng một cách oan uổng sao?"


Đáy mắt Lục Diễn tựa như xẹt qua vài phần tức giận, Thẩm Tân Di cũng ý thức được lời nói của mình đã hơi quá, chậm rãi gục đầu xuống.


Hắn thản nhiên bỏ lại một câu: "Ta sẽ tự mình mang Thái Sử Tiệp đến phía nam để nhìn xem." Hắn dừng một chút, sắc mặt như nước: "Đây là vì báo đáp nàng lúc trước bên ta khi bị giam cầm."


Tim Thẩm Tân Di khẽ nhảy dựng, nhánh chóng đứng dậy ngăn lại: "Trong kinh còn nhiều việc, Hoàng Thượng lại... Chi bằng chàng để Thái Sử Công đi một mình đến đó là được, nếu không yên lòng, phái nhiều người đi theo bảo hộ là được."


Lục Diễn: "Ta và ông ấy đến đó."


Thẩm Tân Di mím môi, kiên định nói: "Vậy thì xin điện hạ cũng mang ta theo."


Lục Diễn không nói gì mà đi ngang qua người nàng, lập tức ra khỏi Đông Cung.


......


Độc dược trên người Thẩm Tu Viễn không thể trì hoãn, Thẩm Tân Di vốn định mau chóng mang Thái Sử Tiệp lên đường, không nghĩ tới tốc độ của Lục Diễn còn nhanh hơn, chưa đến hai ngày đã thu xếp đầy đủ hành trang lên đường.


Hắn đến phương nam vào lúc này, hiển nhiên có người vui mừng cũng có mấy người buồn, chẳng qua Lục Diễn không phải là kẻ lỗ mãng, hắn dám rời kinh thành để làm việc này thì tất nhiên đã làm tốt công tác chuẩn bị.


Thẩm Tân Di biết trong lòng hắn không thoải mái, cũng không gây phiền nhiễu cho hắn, chỉ lo lắng chuẩn bị mấy thứ lặt vặt đi đường.


Nàng cũng không biết tại sao, đã đi thuyền không biết bao nhiêu lần, lúc này lại cảm thấy buồn nôn, may mắn không có gì quá nghiêm trọng. Nàng không muốn vì thế mà chậm trễ hơn nữa, ăn mấy viên mơ chua đã chuẩn bị từ trước, các triệu chứng tự nhiên thuyên giảm.


Một đường này xuôi gió xuôi nước suôn sẻ, hơn nữa nàng lên đường với tâm trí bức thiết, mười ngày trôi qua đã tới phía nam.


Chu thị dẫn người đến bờ đón nàng, tính tình bà ấy ngoài mềm trong cứng, lúc này hai mắt lại sưng đỏ như hạch đào, sắc mặt tiều tụy, nhìn thấy con gái trở về thì ôm lấy con gái khóc nấc lên.


Bà khóc một lát, lúc này mới thấy con rể đứng bên cạnh con gái nên vội lấy khăn lau nước mắt, lên tiếng tiếp đón: "Điện hạ."


Sắc mặt của Lục Diễn cứng đờ, không biết nên đáp lễ hay không, cuối cùng cũng chỉ gật đầu.


Thẩm Tân Di không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, thấy nét mặt bi thương của mẹ thì trong lòng căng thẳng: "Mẹ, cha đâu? Sao mẹ không ở trong phủ chăm sóc?"


Chu thị vừa dẫn Thẩm Tân Di về Hầu phủ vừa khụt khịt nói: "Ông ấy xảy ra chuyện khi đánh trận với nhà Tùy, hiện tại vẫn còn đang ở quân doanh, không thể chịu được xóc nảy. Mẹ vốn định đến doanh địa để chăm sóc ông ấy, nói thế nào ông ấy cũng không đồng ý, cứng rắn bắt mẹ trở về. Mẹ quay đầu lại tìm ổng, thủ vệ cũng không cho mẹ vào."


Trong lòng Thẩm Tân Di càng thắt thật chặt, thấp giọng nói: "Vậy cha gần đây như thế nào?"


Sắc mặt của Chu thị càng thêm bi thương: "Có thể ăn cơm có thể đi đứng bình thường, ngày thường đều đến xem thao diễn luyện binh không trì hoãn, chỉ là tóc bạc trắng hơn phân nửa, mỗi ngày đều ho ra máu. Đại phu nói cũng chỉ chống đỡ được thêm hai ba tháng nữa thôi."


Thẩm Tân Di thiếu chút nữa đã rơi nước mắt theo bà, theo bản năng quay đầu tìm kiếm hình bóng Lục Diễn.


Lục Diễn thấy vẻ mặt nàng hoảng loạn, trong lòng phức tạp nên khẽ nói: "Nàng và Thẩm phu nhân về Hầu phủ đi."


Thẩm Tân Di hỏi: "Vậy còn chàng?"


Lục Diễn: "Ta và Thái Sử Công đến quân doanh thủy quân."


Môi Thẩm Tân Di khẽ cử động, lại không thể hỏi thêm gì.


Lục Diễn chỉ nói đến phương nam nhìn xem nhưng chung quy vẫn không nhận lời, ví dụ như hắn hối hận, không muốn chữa trị cho cha nàng, nàng cũng không nói được gì.


Nàng thấp giọng nói: "Chàng, chàng đi đường cẩn thận một chút."


Lục Diễn chần chờ một chút, rốt cuộc vẫn giơ tay sờ sờ đầu nàng rồi xoay người lên ngựa, mang theo người rời đi.


Nơi Thẩm Tu Viễn đóng quân đại khái cách nơi này khoảng hai ba mươi dặm, nói gần không gần nói xa cũng không xa, buổi trưa bọn họ hạ thuyền, đến thủy quân doanh đã là hoàng hôn.


Lục Diễn nói rõ thân phận, thủ vệ của quân doanh không dám trì hoãn, vội đi vào thông báo một tiếng, y nhanh chóng khom người chạy về: "Điện hạ, Thẩm soái thỉnh ngài vào."


Lục Diễn không hề do dự, mang theo Thái Sử Tiệp lập tức đi vào quân doanh.


Tình trạng của Thẩm Tu Viễn tệ hơn hắn tưởng rất nhiều, Lục Diễn còn nhớ rõ lần trước thấy người này, ông vẫn là đàn ông trung niên tuấn mỹ hơn người, khí độ bất phàm, hiện tại tóc đã hoa râm, người gầy hơn rất nhiều, như đèn dầu có thể tắt bất cứ lúc nào.


Lục Diễn thấy kẻ thù như thế nhưng trên mặt không có vẻ vui sướng, nét mặt bình tĩnh đi vào.


Thẩm Tu Viễn cầm hồ sơ trong tay, cười khổ: "Ta cho rằng điện hạ sẽ không tới."


Lục Diễn cười trào phúng: "Ông đặc biệt ta đến tận đây, cần gì phải làm bộ làm tịch?"


Thẩm Tu Viễn buông tiếng thở dài: "Không thể giấu giếm được điện hạ chuyện gì." Ông thì thào: "Nếu điện hạ đã tới, thần sẽ đơn giản nói qua toàn bộ, là Hoàng Thượng hạ lệnh cho thần giết chết Trần Viễn. Độc lần này, kỳ thật cũng là do bản thân thần tự mình uống, Hoàng Thượng muốn khiến điện hạ phân tâm, cho nên hạ mật lệnh bắt thần uống thuốc độc."


Lục Diễn cách một cái bàn đối diện với ông, giây lát, hắn chậm rãi ngồi xuống rồi cười nhạo: "Sớm đã đoán được."


Ngón tay hắn gõ nhẹ lên bàn: "Ta vốn nên sớm giết ông, nếu không phải vì Tố Tố..."


Kỳ thật ngoại trừ vì Tố Tố, hắn còn có chuyện muốn hỏi Thẩm Tu Viễn. Tố Tố và hắn có nghi vấn trong lòng, là nguyên nhân hắn vẫn luôn do dự không động đến Thẩm Tu Viễn, nhưng hôm nay bất luận thế nào cũng phải chấm dứt.


Hắn thản nhiên nói: "Nói hết chuyện năm đó cho ta."


......


Thẩm Tân Di vốn định nói thêm vài câu, nàng sợ lỡ như Lục Diễn và cha có xung đột, nàng cũng ở đó mà hòa hoãn vài câu, tuy rằng khả năng không có tác dụng gì.


Nhưng Lục Diễn trực tiếp ném nàng ở lại rồi rời đi, nàng cũng không còn cách nào khác, đành phải theo mẹ trở về Hầu phủ.


Đi được một nửa, nàng mới phát hiện đường đi hơi không đúng: "Mẹ, chúng ta có phải đã đi nhầm rồi hay không?"


Chu thị nắm tay nàng, nhẹ nhàng lắc đầu: "Chắc con vẫn còn chưa biết? Cha con đã bị điều đến một quân doanh khác, tuy rằng hai cái đều là Thủy quân doanh ở phía nam nhưng khoảng cách không gần nhau. Chúng ta năm đó mua tòa nhà là để tiện cho cha con làm việc, cố ý chọn chỗ nào gần nhất, hiện tại tòa nhà kia qua lại không tiện nên bán tòa nhà kia đi rồi."


Bà ho nhẹ: "Tòa nhà mới là biệt viện của Ninh Vương, sau khi dọn dẹp sạch sẽ mẹ và cha con mới dọn vào, chưa nói cho con biết, giờ mang con đến đó nhìn qua một chút."


Thẩm Tân Di đi theo bà đến nhà mới, chỗ này cực kỳ yên tĩnh, tu sửa dọc theo sườn núi, núi non trùng điệp, cảnh trí rất tốt, vì tới gần dãy núi như thế này trên đường hầu như không có người.


Nàng cố ý dỗ mẹ vui vẻ nên cười nói: "Tòa nhà này thanh tịnh quá, mẹ thật có mắt nhìn."


Chu thị cười cười: "Không thì sao chứ, chỉ có điều cách thành Tuyền Châu quá xa, sẽ hơi bất tiện khi di chuyển."


Thẩm Tân Di nói: "Làm gì có chỗ ở nào thập toàn thập mỹ, đành phải để quản sự phụ trách mua hàng chạy nhiều thêm mấy vòng vậy."


Chu thị vẫn không yên lòng, khẽ hỏi: "Tố Tố, Thái Tử thật sự sẽ chữa trị cho cha con sao? "


Trong lòng Thẩm Tân Di cười khổ, ngoài miệng vẫn phải tiếp tục trấn an: "Thái Tử nếu không muốn chữa trị, hà tất phải lặn lội từ Trường An đến tận đây ạ? Mẹ yên tâm đi."


Hai mẹ con câu được câu không nói chuyện, xe ngựa đã đến trước cửa dinh thự. Thẩm Tân Di nhìn tấm biển đề hai chữ ' Thẩm phủ ' thì nhanh tay đỡ Chu thị vào phủ.


Theo thói quen, nàng vừa xuống xe ngựa, theo bản năng mà quét mắt cảnh quanh mình, chỉ cảm giác có chỗ nào kỳ quái, nơi này tựa như cũng hơi an tĩnh quá.


Chu thị thích ứng với ánh sáng hơi lờ mờ, đột nhiên nhẹ nhàng nhìn thị vệ canh cổng: "Sao thị vệ này lạ mắt nhỉ, hay ta chưa từng thấy qua?"


Bà đang muốn tiến lên hỏi, lòng Thẩm Tân Di đột nhiên xẹt qua một cơn lạnh lẽo, nàng đẩy Chu thị lên xe ngựa: "Không được rồi, mẹ mau lên xe!"


Vì để cẩn thận, nàng theo bản năng muốn mọi người lui ra ngoài, chỉ thấy từ trong phủ đi ra một người đàn ông trung niên mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, phía sau ông ta là Cơ Trường Trú và nội thị Tôn Thanh và mấy đội hộ vệ.


Ông ta cười: "Thái Tử Phi quả nhiên nhạy bén thông tuệ, không hổ có thể khiến cho Thái Tử yêu thích."


Thẩm Tân Di không ngờ Văn Xương Đế có thể bước ra từ phủ đệ nhà mình nên nhất thời kinh ngạc quên cả hành lễ: "Phụ hoàng không phải đang ở Trường An sao?"


Không biết nàng nghĩ đến cái gì, sắc mặt khẽ biến đổi, trong lòng hơi sợ hãi.


Mặc kệ Văn Xương Đế muốn làm gì nhưng lại hao tổn tâm sức bày binh bố trận như thế này, tất nhiên trước hết phải khống chế người Hầu phủ, rồi bố trí nhân thủ, có cả chiêu gậy ông đập lưng ông. Nếu vừa rồi nàng và mẹ trực tiếp đi vào phủ, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng!


Văn Xương Đế quả nhiên hừ lạnh: "Trẫm sai người cải trang thành bản thân, thay ta ở trong cung dưỡng bệnh, sau khi các ngươi rời đi, trẫm lén lút theo cùng tới phương nam."


Ông ta gõ nhẹ quạt xếp trong tay rồi cười u ám: "Trẫm vốn có thể đưa Thái Sử Tiệp tới phương nam, chặt đứt cánh tay phải đắc lực của Thái Tử, khiến Thái Tử hoàn toàn phân tâm. Không nghĩ Thái Tử lại tự mình đến đây, Thẩm khanh thật sự là một công thần của triều ta."


Thẩm Tân Di nghe được thâm ý trong lời nói của ông ta thì sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.


......


Vẻ mặt Thẩm Tu Viễn vẫn dửng dưng: "Nhà họ Tề suy tàn đều do thần, cái chết của Tề Nguyên Hạo cũng là do thần làm, ngay cả cái chết của Hoàng Hậu cũng là do muội muội thần gây ra, Thái Tử còn muốn hỏi gì nữa không?"


Đáy mắt Lục Diễn tràn đầy mù mịt, hắn dùng ngón tay gõ gõ nhẹ lên cái bàn trước mặt: "Ông có biết trong kinh phát sinh chuyện gì không?"


Thẩm Tu Viễn ngẩn người, hắn tiếp tục nói: "Hoàng Thượng thừa nhận vị

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi