THÁI TỬ PHI CÓ BỆNH

Sau khi Lục Diễn nói xong câu đó thì sắc mặt tối sầm lại.

Vì sao hắn lại đột nhiên ăn mặc cợt nhả chọc tức như thế? Vì sao hắn đột nhiên làm trai lơ cho người ta? Đây rốt cuộc là vì sao?!

Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, mới nghĩ từ giả thiết của mình.

Hắn là một đệ tử bình thường của chính đạo, bởi vì vẻ ngoài điển trai thiên tư xuất chúng được chưởng môn vừa ý, quyết định lập làm chưởng môn kế tiếp. Kết quả lọt vào hãm hại tính toán của người trong sư môn, hắn lại bị hiến cho tên ma đầu Long Ngạo Thiên này.

Lục Diễn: “…”

Thẩm Tân Di nghe hắn nói thì ngơ ngác một chút, vươn tay bóp lấy cổ của hắn với vẻ mặt dữ tợn: “Nói, ngươi là ai phái tới!”

Hai vóc người giống như vậy thì cũng thôi đi, thế mà còn gọi cùng một cái tên, nói không phải âm mưu nàng cũng không tin, nhất định là đám ngu xuẩn bạch đạo kia tác quái!

Nhưng mấy trò mèo ấy không thể gạt được lão đại Ngạo Thiên anh minh thần võ.

Cổ Lục Diễn bị nàng siết chặt, vẻ mặt không hề hoảng sợ mà bình tĩnh nói: “Diễn, nước sẽ hướng ra biển lớn. Sư môn trưởng bối tặng chữ cho ta, cho tới nay đã dùng hơn hai mươi năm. Nếu cô không tin thì có thể phái người đi hỏi.”

Giọng nói hắn mang theo ý lạnh không nói ra được, lại réo rắt nhẹ nhàng. Lực đạo của Thẩm Tân Di bất giác yếu đi một chút, chuyển sang chàng trai yêu mị kia: “Lâm Kỳ Chủ, cậu điều tra bối cảnh người này chưa?”

Lâm Kỳ Chủ bị biến cố lần này làm cho sửng sốt một chút, y không biết chuyện cũ của lão đại Ngạo Thiên bởi vậy hoàn toàn không rõ nàng vì sao lại phản ứng lớn như thế với cái tên Lục Diễn. Y ăn ngay nói thật: “Đúng vậy, người này xác thực tên là Lục Diễn, cũng chưa từng sửa đổi qua tên gọi.”

Nhưng mà sự đa nghi của lão đại Ngạo Thiên cũng không hề hoàn toàn tin tưởng vào thân phận của Lục Diễn, nàng buông tay ra, chậm rãi hỏi: “Ngươi là môn phái nào dâng lên?”

Lục Diễn: “Hạo Thiên minh.”

Nàng lại hỏi: “Năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi ba.”

Thẩm Tân Di buồn bã nói: “Hơi già, mặc dù tuổi trẻ không còn nhưng coi như đẹp.”

Lục Diễn: “…”

Thẩm Tân Di suy nghĩ một lát, chậm rãi bình tĩnh lại rồi phất tay áo quay lưng: “Được, giữ hắn lại, những người còn lại đều phái đưa trở về.”

Phía dưới một tiếng kêu trời kêu đất, đừng nói là làm trai lơ cho người ta thì không vẻ vang, lão đại Ngạo Thiên đối với người bên gối mình ra tay vô cùng hào phóng, bí tịch linh dược vàng bạc châu ngọc không cần tiền gì nàng ban thưởng xuống dưới, tâm trạng nàng tốt còn sẽ đích thân chỉ điểm cho mấy người được cưng chiều. Cho dù là không được cưng, sau khi được thả ra hoặc là giàu có sung túc hoặc là võ công hơn người.

Dạng chuyện tốt này không ít đệ tử chính đạo sứt đầu mẻ trán cũng không tìm được cách, tên Lục Diễn không có danh tiếng gì dựa vào cái gì ở lại? Chỉ vì hắn có một khuôn mặt hòa nhã à?!

Thẩm Tân Di bị ầm ĩ có chút không kiên nhẫn, ngáp một cái, tiện tay vung lên: “Lục Diễn ở lại thị tẩm, những người khác kéo xuống.”

Trong phòng mười bảy mười tám mỹ nam cảnh xuân tươi đẹp cứng rắn bị kéo xuống, Thẩm Tân Di chạy đến vẫy tay với Lục Diễn: “Lại đây, đến trong ngực của ta đi.”

Lục Diễn: “…”

Luôn cảm thấy khung cảnh này hình như quen quen.

Hắn lặng lẽ đứng trước mặt nàng, bất động.

Thẩm Tân Di phẫn nộ: “Chàng dám phản kháng ta?! Đừng quên thân phận của chàng!”

Lục Diễn cũng không phải là kẻ già mồm, hắn cúi đầu nhìn tay chân mảnh khảnh của nàng, hoài nghi năng lực chịu đựng của nàng.

Có lẽ là ánh mắt không tín nhiệm của hắn kích thích lão đại Ngạo Thiên, nàng đưa tay kéo một phát, kéo hắn đến trong lồng ngực của mình rồi nắm vuốt cằm của hắn: “Biết làm như thế nào hầu hạ ta không?”

Lục Diễn: “…”

Hắn phải thừa nhận mình nghĩ sai, trong đầu từng cơn sóng lớn bao la hùng vĩ được vẽ nên.

Hắn đối với sự khác thường của mình hơi không vui, chậm rãi nhíu mày lại, vẻ mặt không vui, giọng cũng lạnh xuống: “Không biết.”

Hai tay Thẩm Tân Di vây hắn lại rồi lại cảm thấy tư thế khó chịu nên đẩy hắn ra từng chút, mình chiếm cứ toàn bộ bảo tọa.

Nàng lười biếng nheo mắt lại, dùng ngón tay nhỏ nhắn như ngọc ôm lấy một sợi tóc xanh của hắn, câu được câu không mà thưởng thức: “Trước hát một bài nghe một chút xem.”

Lục Diễn đang lấp đầy nội dung khảm trong não của mình: “…”

Hắn lườm nàng một cái: “Sẽ không.”

Thẩm Tân Di phiền muộn: “Chàng có thể làm gì?”

Lục Diễn: “Có thể ăn.”

Thẩm Tân Di bị hắn làm cho nghẹt thở, cảm thấy tuyệt vọng vì kẻ thế thân đã lười còn vô dụng này.

Nghĩ như vậy, cơn tức giận của nàng dần dần nguôi ngoai, đưa tay sờ lỗ tai của hắn: “Dung mạo của chàng rất giống một người.”

Lục Diễn không hiểu sao lại không vui, giọng lạnh lùng nói: “Tình nhân cũ của cô?”

Thẩm Tân Di ừ.

Lục Diễn nheo mắt lại, ánh mắt lưu luyến giữa đôi mắt đầy sao và đôi môi đỏ mọng của nàng, đột nhiên lại bực bội hừ một tiếng.

Chuyện ánh trăng sáng là vùng cấm của nàng nhưng không biết vì sao, nàng hôm nay đặc biệt muốn nói một câu với thế thân bé nhỏ.

Thẩm Tân Di lâm vào trầm tư: “Cha của chàng ấy đối với chàng ấy không tốt, cha chàng ấy là kẻ bệnh tâm thần, luôn cảm thấy mấy đứa con trai muốn hại người làm cha như ông ta, thế là ông ta hạ độc hai đứa con trai. Lúc ấy ta tận mắt nhìn thấy thi thể của chàng ấy được mang ra.”

Lục Diễn giật mình, cái trán đau âm ỉ.

Hắn nhíu mày, như có điều suy nghĩ mà nhìn nàng.

Thẩm Tân Di nhéo giữa trán, nhìn vô cùng bực bội, nàng đột nhiên vươn tay bấm vào hình xăm trên cổ tay hắn: “Nếu ta nhớ không lầm, chưởng môn đời kế tiếp của Hạo Thiên Minh mới có thể xăm hoa văn Chu Tước lên trên, chàng thế nhưng là Thái Tử gia của Hạo Thiên Minh, vì sao lại được đưa đến Ngạo Thiên môn của ta? Ông già Hạo Nhiên hào phóng như vậy sao?”

Bởi vì sắp xếp muốn hắn đến nên khóe mắt Lục Diễn nhếch lên, hời hợt nói: “Bị người mưu hại.”

Ánh mắt của Thẩm Tân Di lóe lên, rất nhanh quên sạch sành sanh chuyện này mà đi thẳng vào vấn đề: “Tắm sạch chưa?”

Thẩm Tân Di hít hà cổ của hắn: “Vì chàng không chịu nói, vậy ta không thể làm gì khác là phải tự mình kiểm tra.”

Nàng cười tà mị và điên cuồng, hai ba lần xé nát quần áo của hắn giống như một con dã thú sắp đi săn chậm rãi xích lại gần bên tai hắn, sau đó nặng nề mà hắt hơi một cái.

Lục Diễn: “Đi ra, đừng phun nước bọt đến trên mặt ta.”

Quyền uy bị khiêu khích, lão đại Ngạo Thiên vô cùng phẫn nộ, nàng bắt đầu tàn nhẫn chiếm hữu thế thân bé nhỏ rồi cười gằn nói: “Ngoài miệng nói không được nhưng thân thể lại rất thành thật ha, cái tên lẳng lơ nhà chàng.” Vừa nói vừa liếm láp bờ môi của Lục Diễn, thỉnh thoảng khẽ cắn một chút với sắc mặt thoả mãn.

Lục Diễn: “…”

Hắn che giấu thực lực trong sư môn, nếu hắn thực sự dốc toàn lực chống cự vào lúc này thì lão đại Ngạo Thiên còn chưa nhất định có thể làm gì được hắn.

Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ rất kháng cự nhưng không ngờ lại được hưởng thụ ngoài ý muốn. Hắn bắt đầu đảo khách thành chủ, gặm cắn bờ môi nàng, dùng môi lưỡi cảm nhận hương hoa lan.

Hắn nhìn đôi mắt hoa đào mê ly của tên ma đầu này thì đáy mắt hiện lên khát vọng nguy hiểm, muốn hôn nàng, ôm nàng, độc chiếm nàng, để trong mắt của nàng chỉ có mình, để nàng chỉ có thể nghe được giọng nói của mình.

Thẩm Tân Di nắm cằm của hắn, gương mặt ửng đỏ giống như hoa đào, trên mặt lại có mấy phần đắc ý: “Dâm đãng, có phải nhịn không được hay không, nhanh cầu ta, cầu ta ta sẽ cho chành, nhanh, gọi ta là cha!”

Lục Diễn: “…”

Hắn cầm ngược tay của nàng rồi cười khẽ một tiếng: “Vậy phải xem bản lãnh của nàng.”

Ám vệ trong coi ngoài cửa mặt lộ vẻ kinh ngạc, môn chủ xưa nay không giữ người đẹp qua đêm, trước đó vài ngày Lục mỹ nhân Lục Băng được cưng chiều nhất bởi vì ỷ vào môn chủ yêu thương chiều chuộng nên muốn ở lại qua đêm với môn chủ, kết quả nửa đêm đã bị môn chủ đuổi ra, còn cắt tất cả cung ứng của y, từ đây không gọi Lục Băng đến thị tẩm nữa. Người đẹp mới tới này thật sự là thủ đoạn cao minh.

Ám vệ do dự một lát, vẫn là không có can đảm đánh thức môn chủ, ở ngoài cửa thành thành thật thật trông coi.

Buổi sáng Thẩm Tân Di thức dậy phát hiện ra mình tựa vào trong ngực Lục Diễn, nhẹ nhàng đá hắn một cái: “Chàng nên dậy đi.”

Lục Diễn tỉnh rất nhanh, không nhanh không chậm cúi đầu mặc quần áo, giơ tay nhấc chân tất nhiên mang theo một sự ưu nhã ung dung.

Tay Lục Diễn ngừng lại, chậm rãi nheo mắt: “Đầu tiên?” Hắn cũng không vui, vẻ mặt thậm chí hơi gắt gỏng.

Hắn muốn bắt ma đầu đi và giam cầm trên một hoang đảo chỉ có hắn.

Hắn không phải không biết nàng nuôi rất nhiều trai lơ, nhưng nghĩ tới ma đầu của hắn và người khác cũng thân thiết vuốt ve an ủi như vậy, hắn lại khắc chế không được sự thù địch trong lòng.

Thẩm Tân Di sửa sang quần áo: “Đi xuống đi, Lâm Kỳ Chủ nên đưa chàng đến Triều Sinh Các đã dọn dẹp xong, sau hai canh giờ theo giúp ta dùng cơm trưa.”

Lục Diễn không nói một lời đẩy cửa ra đi ra ngoài.

Hắn mới trở lại Triều Sinh Các, Lục Băng thế mà tới tìm hắn nói chuyện.

Lục Băng là sư đệ đồng môn của hắn, số thứ tự mười bảy, hai người bởi vì tướng mạo giống nhau đến mấy phần nên thường xuyên bị đồng môn trêu chọc.

Lục Băng vừa tiến đến đã thút tha thút thít kể về những khó khăn kiếm ăn không đủ khi sống dưới tay ma đầu, còn nói mình vốn ban đầu rất được cưng chiều, sau khi thất sủng thì ngay cả đệ tử ngoại môn cũng dám giẫm đệ ấy, để Lục Diễn tuyệt đối không nên bước theo gót mình.

Lục Diễn hùa theo ừ một tiếng, ánh mắt lại càng lúc càng lạnh.

Ước chừng qua một nửa canh giờ, chàng trai yêu mị Lâm Kỳ Chủ kia đã đến gọi hắn: “Lục Diễn, môn chủ gọi ngươi đi dùng cơm trưa.” Đại khái là biết môn chủ đêm qua giữ hắn qua đêm cho nên Lâm Kỳ Chủ biểu hiện vô cùng khách khí.

Lục Diễn không vội vã mà đi theo phía sau hắn.

Nàng thấy Lục Diễn tới thì tùy ý vẫy tay: “Lại đây.”

Vẻ mặt Lục Diễn lạnh lùng, đứng tại chỗ bất động.

Thẩm Tân Di không nghĩ tới thế thân bé nhỏ lại dám chống lại mình nên lạnh giọng lặp lại: “Lại đây, đừng để ta nói lần thứ hai!”

Lục Diễn trực tiếp phất tay áo đi.

Lâm Kỳ Chủ vội vàng khuyên nhủ: “Lục mỹ nhân là mới được đưa tới, khó tránh khỏi hơi bướng bỉnh, hơn nữa ta nhìn hắn không giống như là cố ý khiêu khích ngài, sợ là nhìn ngài mới cưng chiều hắn lại trái ôm phải ấp, khó tránh khỏi hơi ghen ghét.”

Thẩm Tân Di hừ lạnh một tiếng: “Ta đường đường là môn chủ Ngạo Thiên môn, tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường, hắn là ai mà lại dám quản ta? Uổng phí ta đặc biệt bắt người tính kế cho hắn xả giận, không biết tốt xấu!”

Lâm Kỳ Chủ cười duyên: “Tối hôm qua người cấp tốc để chúng ta bắt người đến, lại làm cho bọn ta sợ chết khiếp.”

Nàng tức giận xong thì dần dần tỉnh táo lại: “Ngươi nói hắn ghen?” Nàng có hơi đắc ý: “Bổn môn chủ quả nhiên hấp dẫn bắn ra bốn phía, Lục Diễn này nhìn kiêu ngạo nhưng vui sướng gió xuân với Bổn môn thế mà yêu ta yêu đến tình trạng như thế.”

Lâm Kỳ Chủ góp vui: “Ngài mỹ mạo vô song, võ công cái thế, thiên hạ nào có ai không vì ngài thần hồn điên đảo?”

Thẩm Tân Di xấu xa cười một tiếng: “Đó là tất nhiên.”

Nàng cúi đầu suy nghĩ: “Hắn và Lục Băng là đồng môn? Buổi sáng hai người còn gặp qua ư?”

Lâm Kỳ Chủ gật đầu, Thẩm Tân Di cuồng ngạo cười một tiếng: “Tốt, tối nay để Lục Băng đến thị tẩm, ta muốn để Lục Diễn ở một bên nhìn!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi