THÁI TỬ PHI NÓI CHUYỆN YÊU

Edit: Miêu Ngư

Ta cùng với Triệu Tử Khâm đi đón Triệu Cảnh Dục. Lúc đến phủ Nam Hoa, ta sốt ruột chạy vào, còn chưa đi được vài bước mới phát hiện Triệu Tử Khâm không thấy đâu.

Quay người lại thì thấy hắn vẫn đang đứng trước cổng, nhìn lên tấm biển treo trên cửa như đang nghĩ gì đó. Ta kêu mấy tiếng, không nghe đáp lại, mới chạy tới bên cạnh hắn.

"Nhìn cái gì vậy?" Ta theo tầm mắt của hắn nhìn lại, một tấm biển bình thường đến không thể bình thường hơn. Thế nhưng ba chữ Nam Hoa phủ lại không bình thường, vừa mạnh mẽ lại mềm mại, tinh tế thanh thoát, không biết là được ai viết ra.

Nhưng bây giờ ta chỉ quan tâm Triệu Cảnh Dục, sợ chậm thêm một bước, đứa bé kia liền oán giận ta một lần.

Ta kéo cánh tay hắn, thúc giục.

"Mấy chữ này viết không sai, nhưng việc cấp bách bây giờ là vào trong ôm Triệu Cảnh Dục ra ngoài nha!"

Triệu Tử Khâm lúc này mới lấy lại tinh thần, mới quay đầu, nói.

"Lúc ta mười hai tuổi, mẫu phi không có ở bên. Trường An khi đó tuổi còn nhỏ, lo lắng cho ta, mới dẫn ta đến nơi này ở một thời gian."

Triệu Tử Khâm dẫn ta đi vào trong, đi qua từng hành lang gấp khúc, vừa đi vừa nhớ lại.

"Y chỉ lớn hơn ta một tuổi, lại cứ xem ta như đứa bé, luôn chăm sóc cho ta. Nhất là lúc ở phủ Nam Hoa, y hết nghĩ đến biện pháp này đến biện pháp khác làm ta vui vẻ. Sợ ta nghĩ quẩn, nhưng y nào biết được, mười hai tuổi cũng đủ hiểu biết nhiều chuyện."

Hắn nói tới đây, vừa vặn bọn ta đi tới trước một căn phòng, cửa mở rộng. Đập vào mắt là đầy giá sách, từng quyển lại từng quyển, đến mức trong phòng đầy mùi giấy.

Triệu Tử Khâm buông tay ta ra, bước vào phòng, tiện tay lấy xuống một quyển lật ra xem. Nhìn xung quanh một lượt lại không thấy Triệu Cảnh Dục, bước tới trước mặt hắn, chân còn chưa đứng vững đã nghe thấy.

"Những thứ này đều là sách y đã từng đọc qua, mặc dù thân thể y không được tốt, nhưng thắng ở chỗ chăm chỉ. Binh pháp quốc luận đều thành thạo, ta vốn tưởng y chỉ thích đọc sách, nhưng sau khi nhìn thấy một căn phòng đầy sách thế này, ta liền hiểu được..."

"Y muốn ngôi vị hoàng đế hơn hết thảy..."

Triệu Tử Khâm khép sách, đưa tới tay ta. Cúi đầu nhìn xuống, vốn là sách luận, lại đọc đến mức cũ nát, cũng có thể thấy được Trường An có bao nhiêu khắc khổ.

"Chỉ tiếc..." Y không được hoàng đế sủng ái, cũng không thể sống quá mười sáu năm.

Ta đem sách nhét vào kệ, lôi kéo Triệu Tử Khâm rời xa căn phòng này, tránh để hắn tức cảnh sinh tình.

Còn chưa đi xa, đã thấy Triệu Cảnh Dục đong đưa trống lúc lắc chạy về phía ta. Hai mắt cậu bé loé sáng, ta còn chưa kêu tên cậu, đã nghe thấy Triệu Cảnh Dục hô lên.

"Cha! Nương!" Giọng nói vang dội không thể tả.

Nước mắt ta thiếu chút nữa rơi xuống, lúc đến ta còn lo lắng có thể hay không sẽ trách ta bỏ rơi cậu. Lại sợ cậu nghĩ ta thất hứa, từ nay về sau sẽ không thân cận với ta nữa. Nhưng một tiếng gọi kia liền đem lo lắng của ta vứt đi sạch sẽ.

Ta cúi xuống muốn ôm cậu, còn chưa ngồi đã bị cậu ôm chầm lấy, thân thể lung lay, ngã về phía sau. Cũng may có Triệu Tử Khâm đỡ lấy, mới không lăn ra đất.

Có lẽ là quá nhớ nhung, Triệu Cảnh Dục vừa bổ nhào đến ngực ta liền oa oa khóc lớn, khóc đến thở không ra hơi, trong miệng lầm bầm, ta cẩn thận lắng tai nghe mới biết cậu đang nói gì.

Cậu nói: "Nương tại sao bây giờ mới tới đón Tiểu Dục vậy?"

Ta hít hít cánh mũi, đôi mắt ẩm ướt, nhẹ nhàng xin lỗi cậu.

"Là nương sai rồi, không nên vứt bỏ con ở lại, Tiểu Dục tha thứ cho nương lần này được không? Sau này nương đảm bảo sẽ không để con ở lại một lần nữa!"

Không ngờ Triệu Cảnh Dục khóc càng dữ, thân thể run lên, quả thực muốn đem lòng ta băm vằm ra từng mảnh, ta vỗ lưng cậu, trấn an nói.

"Không khóc nữa, không khóc nữa, nương biết sai rồi!"

Triệu Cảnh Dục lúc này mới ngừng, thút tha thút thít, ghé đầu nhỏ lại gần phía ta, cầu xin một cách đáng thương.

"Nương đừng bỏ rơi Tiểu Dục!"

Ta vội vàng gật đầu. "Sẽ không, tuyệt đối không!"

"Nương đã nói là phải chắc chắn nha, nếu không Tiểu Dục sau này cũng không còn nương nữa."

Sau khi nói xong, cậu càng siết chặt cái ôm, trong lòng cậu rõ ràng là đang bất an, tựa như sợ hãi điều gì đó sẽ xảy ra. Nếu trước kia cùng cậu hứa điều gì, chắc chắn sẽ móc nghéo tay làm chứng, nhưng lần này cậu cũng không có kéo lấy tay ta.

Ta buông ra, chủ động muốn chứng minh cho cậu biết, duỗi ngón út ra trước mặt cậu.

"Không muốn nghéo tay làm chứng với nương nữa hả?"

Triệu Cảnh Dục lau nước mắt, hết nhìn ta lại nhìn tay ta, do dự một chút mới đưa tay ra móc lấy ngón tay ta. Sau này ta nhất định sẽ không bỏ rơi cậu, cũng sẽ không lấy tình yêu thương của cậu dành cho người khác.

Khuôn mặt khóc đến nhăn nhúm rốt cuộc cũng hiện lên nét tươi cười, sau đó lại nhào vào người Triệu Tử Khâm, làm nũng nói.

"Cha, ôm con đi, trong bụng nương có Tiểu bảo không thể ôm con được."

Triệu Tử Khâm một tay ôm lấy cậu để lên vai, cười nói.

"Tiểu Dục thật là ngoan, còn biết nghĩ cho nương nữa nha."

Ta từ từ đứng dậy, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Triệu Tử Khâm, lặng lẽ chột dạ. Việc ta có thai, còn chưa có viết thư gửi cho hắn, vốn nghĩ 1 tháng nữa hắn sẽ quay về, định tạo bất ngờ cho hắn.

Nhưng nào ngờ, hoàng hậu tiếp tay cho Thành Vương tạo phản, Triệu Tử Khâm quay về sớm, ta bị chuyện của hoàng hậu làm cho tinh thần rối loạn, suýt nữa quên luôn việc mình đang mang thai.

"Chuyện thiếp mang thai còn chưa kịp nói cho chàng biết..."

Ta giải thích với hắn, còn chưa nói xong Triệu Tử Khâm đã cười đến híp mắt.

"Ta đã sớm biết rồi."

???

"Chàng làm sao biết được."

"Người trong phủ có ai là không phải người của ta đâu, muốn biết chuyện gì cũng không cần nàng phải mở miệng."

Triệu Tử Khâm cười nói, tay trực tiếp búng lên trán ta một cái rõ kêu, bất thình lình bị đau, ta hét lên.

"Đau!"

"Đau để cho nàng nhớ, sau này bất kể có chuyện gì chăng nữa đều phải nói cho ta biết trước."

Ta nghĩ hắn đây là đau lòng ta, xảy ra nhiều chuyện đến vậy, lại phải đối diện một mình, sợ ta sau này sẽ uỷ khuất mới cảnh cáo ta như thế.

Trong lòng ta vui mừng nhưng mặt vẫn giả bộ tức giận, "biết rồi."

Triệu Tử Khâm lần nữa nắm tay ta, tươi cười vui vẻ như tắm gió xuân, dùng âm thanh cực kì ôn như nói.

"Ngoan lắm!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi