THÁI TỬ PHI RẮC RỐI

Toàn Phát_ tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành_ mới sáng ngày ra khách khứa đã kéo tời đông nườm nượp. Một cái bàn nhỏ ngoài ban công lầu hai có hai chàng công tử đang nhàn nhã vừa uống rượu vừa tán chuyện.

-        Đại ca mới sáng sớm có nhã hứng ha, kéo đệ đi tửu lâu cơ đấy.

-        Được uống rượu không tốn bạc mà lại chê sao?

-        Làm gì có.

Bạch Sơn chối phắt nhìn lơ đãng xuống đường. Vị đại ca dở hơi của ta chẳng biết có vấn đề gì dạo này hành động hơi khác thường. Không lẽ bởi vì sắp cưới vợ mà tinh thần bị đả kích trầm trọng nên trở nên “ấm đầu”. Nguy, nguy, nếu lấy vợ mà tai hại thế ta chẳng bao giờ cưới ai. Ồ, cô gái đó…

-        Nhìn gì mà chăm chú thế?

Thấy đệ đệ mắt tròn xoe, miệng há hốc như cá mắc cạn ta cũng hướng theo ánh nhìn của hắn xuống đường. Có gì đâu mà hắn hốt hoảng thế? Tên này không lẽ sáng nay ta bắt hắn dậy sớm, lôi đi uống rượu nên hắn bị điên. Ta mà biết trước chuyện sẽ như vậy thì chẳng mời hắn đi theo làm gì?

Thấy hắn ngồi một hồi lâu vẫn cấm khẩu dù đã khép miệng trở lại, ta tiện miệng hỏi chơi dù cũng không hứng thú thật sự.

-        Uống rượu mà cũng bị hóc xương à?

-        Huynh nói vậy có ý gì?

Hắn không biết bị ta nói cạnh khóe nên ngơ ngác hỏi lại. Tên đệ đệ khờ này hắn không biết là cái bộ dáng “cá mắc cạn” hồi nãy của mình nhìn kinh khủng lắm đâu. Hên cho hắn bàn này nằm góc khuất mà ta lại ngồi che khuất tầm nhìn của người khác về hướng này nên chắc là không bị ai nhìn thấy. Chứ cái hình tượng đẹp đẽ bao năm cực khổ gây dựng của hắn bị sụp đổ đi thì thật tội nghiệp mà ta ngồi chung với hắn cũng bị vạ lây (ack ack, cứ tưởng là thương em trai, rốt cuộc chỉ lo hình tượng của mình bị nhiễm bẫn, nam chính nhân cách kém quá).

-        Đệ vừa nhìn thấy cái gì dưới đó, ta thấy đệ ngạc nhiên đến bàng hoàng, thấy quỷ hả?

-        Không phải quỷ mà là mỹ nữ.

-        Mỹ nữ?

Mỹ nữ thôi mà có cần phải biểu lộ “hoành tráng” vậy không? Ta cười khẩy, nhún vai nâng ly rượu nhấp một ngụm nhỏ. Rượu ngon chẳng lẽ lại không bằng mỹ nữ, đệ đệ của ta thật không biết đánh giá cái gì mới là tốt cái gì là không đáng giá. Mỹ nữ kinh thành nhiều như rác bên đường ( tác giả muốn đánh hắn quá, hix hix, tức), đi một bước dẫm lên cả lớp dày đặc dưới chân. Ta chẳng nói quá, bằng con mắt nhìn người của đại thái tử tài ba ta đây, ta phải công nhận phụ nữ Đại Nam Quốc đẹp hơn các quốc gia láng giềng cả chất lượng lẫn áp đảo về số lượng. Ta đi sứ qua 14 quốc gia, dù công cán bận rộn nhưng cũng bớt chút thời gian vàng ngọc liếc ngang liếc dọc một chút thấy phụ nữ của nước mình đẹp hơn nước khác một cách “oanh liệt” ( công cán bận rộn mà hắn vẫn còn tâm trạng cắt xén được dành cho việc tư, tác giả bó tay với hắn luôn).

-        Ừ, đẹp lắm chưa thấy ai đẹp như vậy bao giờ.

-        Rồi sao nữa?

-        Nàng xém té.

-        Sau đó?

-        Không té.

Ta chút nữa sặc chết, có mỗi thế mà hắn cũng ngơ ngẩn cả người. Ta quyết định rồi lần sau không đi uống rượu với hắn nữa, mất mặt quá.

-        Không uống nữa à, rượu này mắc tiền lắm đấy số lượng bán ra mỗi ngày cũng hạn chế, chúng ta đến sớm mới mua được có một bình. Mọi hôm đệ thích lắm mà.

-        Nhìn thấy nàng thì rượu cũng uống cũng chẳng còn vị gì ngon nữa.

Đúng là dở hơi hết chỗ nói, không uống thì thôi đỡ tốn. Ngươi không uống ta sẽ được uống nhiều hơn (ack ack, phải không trời).

-        Này đừng có ngơ ngẩn ra nữa, thích cô ta chứ gì, ta cho người tìm cô ta về cho đệ.

-        Đương nhiên, đệ sẽ cưới cô ta về làm vương phi.

Khổ rồi, bệnh nặng đến mức này sao, làm cứ như trước nay chưa gặp mỹ nhân bao giờ. Ngồi trên ban công tận lầu hai ngó xuống mới nhìn thấy một thoáng biết cô ta hay ho, tốt đẹp ở điểm nào mà đòi cưới về làm vương phi.

-        Sao không đuổi theo cô ta đi, dò theo dấu vết mất công tìm kiếm sau này,  còn ngồi đây làm gì.

-        Bảo bối vẫn còn ở trong tiệm sách bên kia đường mà, xíu nữa nàng ra đệ sẽ phi thân từ đây xuống đó.

-        Nè, xuất hiện đường đột thế sợ không gây được ấn tượng tốt đâu.

-        Vậy phải làm sao?

Hắn mắt tròn mắt dẹt nhìn ta chờ đợi thỉnh giáo khiến ta xém sặc chết vì rượu lần thứ hai. Cái này còn phải hỏi sao, hắn có phải là trẻ nít ngây thơ không biết tán gái là cái gì đâu? Nói không phải chứ, mấy vụ này hắn rành hơn ta cả mấy cấp bậc ấy chứ.

-        Trước tiên là phải xuống đó rồi, đứng đợi nàng bước ra thôi, sau đó thì…

Ta chẳng biết sau đó thì làm cái gì nữa, bởi vì nãy giờ dù nói chuyện với đệ đệ, ta vẫn liếc liếc để ý cái cửa tiệm bên kia đường kia. Ta nhìn thấy một mỹ nữ đẹp tuyệt trần bước ra, nàng là tiên nữ hạ phàm sao?

Đệ đệ ta cuống quýt không cần chờ đợi thời gian thỉnh giáo cách thức gây ấn tượng với mỹ nữ nữa, hắn định phi thân xuống đó thì ta túm tay giữ hắn lại. Ta thủy chung không muốn hắn nhảy xuống đó trước ta, ta làm hành động vô thức đầu tiên là giữ hắn có gì từ từ tính sau. Xe ngựa đột ngột xuất hiện đứng chắn tầm nhìn của ta với nàng, khi xe chạy nàng cũng mất tăm luôn.

-        Huynh buông tay đệ ra nào. Nhanh lên.

Hắn gạt tay mạnh một phát phi thân xuống dưới, chẳng thèm để ý đến ta bởi vì cú đẩy quá mạnh và bất ngờ mà lảo đảo suýt té.

-        Tên quỷ con này, định ám sát ca ca mà.

Ta lầm bầm trong miệng, rồi cũng phi thân xuống theo ngay sát nút. Hành động như một kẻ “ăn quỵt” chính thống bởi vì thật ra ta vẫn chưa trả tiền. Nhưng mà ta đang vội, mỹ nữ đó biến mất nhanh quá không để lại dấu vết gì cả làm hai huynh đệ chúng ta đuổi theo nhưng chẳng thu được kết quả gì.

-        Khi nãy huynh không kéo tay đệ làm gì thì đệ đã đuổi kịp rồi.

-        Ta sợ đệ vội vàng quá té gãy cổ thôi.

Ta đưa ra lý do rất là hợp lý, ta kéo đệ lại vì ta lo cho sự an toàn của đệ đệ mà. Hắn nhìn ta với ánh mắt bỡn cợt rất gian xảo khiến ta chột dạ. Hèm, hắn cũng không phải ngốc không nhận ra lúc nãy ta cố tình ngăn cản chuyện tốt của hắn.

-        Thật sao?

-        Dĩ nhiên.

Ta nhún vai, quay đầu bước hướng quay lại tửu lâu tay thì phe phẩy cái quạt. Ta mà còn đứng đó sẽ bị hắn bắt bẻ đến ngượng ói máu chết mất thôi. Đại thái tử phong lưu, anh tuấn ta đây lại đi tranh giành mỹ nữ với hoàng đệ thật đáng xấu hổ. Nhân gian nói “hồng nhan họa thủy” cấm có sai, ta mới có nhìn thấy nàng ta một cái đã hành động điên rồ rồi không thể trách đệ đệ công phu kém bị “tẩu hỏa nhập ma” vì mỹ nữ được.

-        Dĩ nhiên, có mà huynh sợ ta giành người đẹp thì có. Huynh đệ tốt thế đấy, cái gì cũng giành với ta, chẳng biết nhường nhịn gì cả.

Bạch Sơn nhìn theo dáng anh trai bỏ đi một mạch chẳng dám ngó lại liếc mình một cái thì cười thầm, lắc đầu, bó tay. Không trách được mỹ nữ mà, tên đó không giành với ta thì ta sẽ bị ngạc nhiên bởi tấm lòng độ lượng của hắn đến cảm động nghẹn ngào đến chết quá. Nhưng không lo hắn có thái tử phi rồi, vướng tay vướng chân như thế giành với ta thế nào được. Ha ha, lần đầu tiên ta thấy phụ hoàng ban ra cái đạo thánh chỉ đó thật có ý nghĩa. Mỹ nhân đợi ta tìm ra nàng rồi thì biến thành vương phi yêu dấu của ta. Ta ngẩng cao đầu bước đi hùng dũng quay lại tửu lâu.

Hai huynh đệ kẻ trước người sau quay lại cái nơi cả hai vừa rời đi, ngồi đúng vào cái vị trí khi nãy. Ta cười cười nhìn hoàng huynh đáng kính với ánh mắt trêu chọc. Chuyện thú vị thế này lẽ nào ta lại bỏ qua sao, phí hoài cơ hội trời cho.

-        Đại ca, huynh cho đệ mượn vài người đi tìm cô nương ban nãy nhé, người của huynh làm ăn rất khá mấy cái vụ tìm kiếm này.

-        Được.

-        Huynh cũng nên chuẩn bị quà cáp gì đi, đệ có lẽ sẽ thành hôn trước cả huynh đấy.

Ta nén cười đến đau cả bụng trước cái dáng điệu bất đắc dĩ của hắn. Trừng trị sơ sơ thế này là nể mặt lắm rồi, ai bảo hắn dám giành mỹ nhân với ta. Thái tử ca ca có cả một dàn người đẹp ở trong phủ rồi còn tham lam gì nữa chứ. Hắn trước giờ làm gì biết “thương hoa tiếc ngọc” là cái gì đâu. Người ngoài không rõ sự tình cứ tưởng hắn hào hoa, phong độ lắm thực ra ta biết hắn đối với nữ nhân thái độ trong lòng rất mờ ám. Người ta so sánh người đẹp với hoa với ngọc, hắn ngoài miệng cười mỹ mạo, khen ngợi, ban thưởng nhưng trong lòng đang đánh giá mỹ nhân với “rác trên phố” hay là “cỏ ven đường”.

-        Đệ biết trước đệ có thể tìm ra cô nương ấy hay không mà nói trước chắc chắn vậy?

-        Một mình đệ thì chắc là không được thế mới phải nhờ đến huynh. Huynh nói sẽ tìm cô ta cho đệ mà, quên rồi sao?

Ta cười toe toét nháy mắt với hắn. Ta đoán hắn đang cân nhắc có nên liệt ta vào cái danh sách “những kẻ ngứa mắt” hay không đây mà? Người hiểu hắn không nhiều nhưng lại có tên ta, nhìn ánh mắt của hắn đang kìm nén cơn tức thật buồn cười quá. Lâu rồi ta không gặp được chuyện vui như vậy ha ha ( huynh đệ nhà này cũng gớm mặt thật đấy, hix).

-        Không quên, ta sẽ giúp đệ. Ta phải vào cung gặp phụ hoàng đây, đệ có về bây giờ chưa?

-        Huynh đi trước đi, bữa rượu này đệ trả, coi như ăn mừng gặp được vương phi tuong lai của đệ.

-        Vậy huynh cũng không khách sáo.

Tên đệ đệ đáng ghét, ta vừa bước đi xa vài bước hắn đá phá ra cười. Cười đi rồi sẽ biết hậu quả, huynh đệ tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi