THÁI TỬ PHI RẮC RỐI

Tịch Hoa vừa thấy Bạch Trường bước vào liền vui mừng đứng dậy bước lại gần cười quyến rũ với hắn. Bốn mắt nhìn nhau nàng sóng mắt lưu chuyển lóng lánh ẩn chứa tình, chàng mơ hồ mông lung nửa như nhận thức người trước mặt nửa như không quen!

- Trường ca ca, Hoa Nhi tới thăm chàng!

- Nàng tên Hoa Nhi?

Âm điệu trong giọng nói của chàng mềm nhẹ ôn nhu hẳn lên, thanh âm này chàng chưa quên. Trong não bỗng chốc hiện lên hình ảnh một nữ tử cầm tay chàng khóc lóc thảm thiết, nàng nức nở gọi “ Trường ca ca” gương mặt của ký ức đó chính xác là cô gái này.

- Chàng… quên Hoa Nhi, chàng quên ta?

Tịch Hoa bày ra bộ mặt sững sờ môi hồng lắp bắp, mắt tròn mở to thoáng chốc lệ tràn mi, dung nhan bi thương đau khổ vạn phần. Bạch Trường thấy nàng đau lòng như thế tâm thoáng động, cô nương chàng yêu và quên mất hẳn là nữ tử này đi!

- Nàng đừng khóc!

Mỹ nhân khóc sụt sùi dáng điệu mỏng manh dễ vỡ thế kia người nhìn vào không thương cảm hẳn là thiếu mất trái tim rồi. Bạch Trường mỉm cười cất giọng ngọt ngào dỗ dành, nam nhân tốt chẳng trọc mỹ nữ sầu não rơi lệ.

- Hoa Nhi, khóc sẽ làm mắt nàng đỏ lên sẽ rất khó coi!

- Ta…hức… không… khóc!

Tịch Hoa rút khăn tay lau lệ lòng thoáng ảo não, nàng chảy nước mắt nãy giờ hắn ngoại trừ nói vài câu an ủi không làm gì thêm. Tình huống như thế này hắn phải lau nước mắt cho nàng hay ít nhất cũng phải đưa khăn tay cho nàng chứ!

- Nàng đợi ta có lâu không?

- Ta đợi chàng cả buổi chiều rồi!

Nàng cúi mặt ngại ngùng cất giọng lí nhí. Nàng biết hắn ở thanh lâu nhưng làm sao một công chúa cao quý dám đến nơi đó, nàng đành kiên nhẫn đợi hắn ở phủ.

- Xin lỗi, trời không còn sớm ta cho người đưa nàng về!

- Trường ca ca!

- Nàng hẳn là mệt rồi nên về nghỉ ngơi thôi!

Nàng đợi hắn cả buổi chiều chỉ để nhìn mặt hắn một cái rồi bị đuổi về, Tịch Hoa bất mãn tột độ nhưng khôn khéo che giấu tâm tình dưới nét mặt quyến luyến không nỡ rời đi. Người nào đó nhìn thấy nàng chưa muốn đi chàng càng quyết tâm mời nàng lui gót cho bằng được. Trục khách thành công chàng phất tay áo tiêu sái bước đi bỏ mặc sau lưng hai tên cận vệ đứng ngốc ra khó hiểu.

- Mới nãy còn chân thấp chân cao đi không nổi mà!

- Nhìn mỹ nữ một cái liền tỉnh rượu chăng?

Chàng về phòng liền ngồi lặng yên mở một bức họa ra nhìn chăm chú. Nữ tử trong tranh xinh đẹp vô song, mắt môi đều chứa ý cười khiến người trông thấy lập tức như bị thôi miên. Đôi mắt hờ hững lạnh nhạt vô cảm của chàng liền xuất hiện tia nhìn si mê khóe miệng không tự chủ được giương lên tạo thành nụ cười.

Mật thất Mỹ Nhân Quán.

Cánh cửa đột ngột bật mở Kỳ Nha và Ngân Du bước vào chắp tay trước mặt cung kính cất lời.

- Thiếu chủ, đại tiểu thư!

- Chuyện gì?

Mặt nạ nam tử nhẹ nhàng hỏi lại, hắn không buồn ngẩng mặt khỏi công việc đang làm, tay vẫn bận rộn pha khuấy dược liệu thập phần chăm chú. Che mạng nữ tử mắt cũng không chớp lấy một cái từ đầu đến cuối im lặng bất động như pho tượng.

- Nhị tiểu thư của Á Châu thần giáo bỏ ra mười vạn lượng bạc muốn thuê chúng ta tìm cho nàng một loại thuốc uống vào liền khiến kẻ kia quên mất người trong lòng và yêu kẻ hạ dược. Vụ giao dịch này nô tỳ thấy béo bở nhưng chúng tỷ muội trong Quán vô năng cũng chẳng rõ thế gian có loại dược này không? Thiếu chủ và đại tiểu thư có hay không muốn nhận?

Kỳ Nha nghiêm nghị thưa lên, trước nay việc có nhận giao dịch hay không vốn dĩ do nàng đảm trách chẳng bao giờ phiền thiếu chủ. Có điều vụ này nàng đang băn khoăn chưa từ chối, thế gian có tồn tại loại dược kỳ lạ như vậy hay không nàng rất tò mò. Nàng tâu lên thiếu chủ vì nàng tin tưởng ngài nhận giao dịch tức nó tồn tại, ngài từ chối tức loại dược đó là mộng tưởng nhảm nhí. Kiến thức của thiếu chủ rộng rãi sâu xa không có gì ngài không biết.

- Nhận!

- Thế gian quả thật có loại dược đó?

Ngân Du kích động kêu lên cũng không thèm để ý mình luống cuống. Thiếu chủ thật sự tài tình vô biên, ngài ấy không việc gì là không làm được.

- Du Nhi, nàng cũng muốn sao?

- Không… nô tỳ chỉ hiếu kỳ thôi!

Nam tử móc ra một lọ dược đưa cho Kỳ Nha không quên căn dặn, thứ nhất ép tăng giá lên 20 vạn lượng, thứ nhì phái người theo dõi xem lọ dược sẽ đi đâu về đâu. Thứ ba sau khi biết khách hàng muốn cho ai uống lọ dược đó thì báo cáo cho hắn biết ngay.

Cánh cửa khép lại căn phòng một lần nữa rơi vào tịch mịch yên lặng, nam tử tiếp tục chế thuốc nữ tử chuyên chú học hỏi quy trình.

- Xong rồi! Đây chính là Mỵ Giao Xuân Dược trong truyền thuyết và thuốc giải của nó.

- Quả nhiên vạn phần công phu khó pha chế! Bái phục công tử!

Nữ tử bật ngón tay cái hết lòng tán thưởng, nam tử hất mặt song song với trời mỉm cười kiêu hãnh. Bọn họ gỡ mặt nạ cười nói vớ vẩn một hồi liền dừng lại vẻ mặt tự dưng biến lãnh ngưng trọng nghiêm nghị như chuẩn bị bàn chính sự.

- Như Ý, nàng nói ta vô tình nhưng so với nàng ta chỉ có thể cúi đầu chào thua.

- Ta có sao? Tiểu mỹ nhân, ta ghét nhất bị kẻ khác gài kế.

- Ta lại thấy nàng mới là kẻ đứng sau lưng giật dây hết mọi sự.

Linh Nhiên vươn tay cất hai lọ dược vào trong người, ném cho bằng hữu ánh nhìn ẩn ý “đừng tưởng qua mắt được bổn tiểu thư” rồi choàng lại màng che mặt yểu điệu đứng lên rời đi. Nàng nghĩ mình thật may mắn đã kết bằng hữu với cô nương ấy nếu như hai người là kẻ đối địch thật không hiểu nàng sẽ thua thê thảm như thế nào?

- Tiểu mỹ nhân nàng mới là kẻ cao thâm khó lường, vì cớ gì ta làm cái gì nàng liếc mắt qua một cái liền nhìn thấu từ trong ra ngoài thế nhỉ?

Như Ý nhìn bóng lưng hồng y nữ tử biến mất mới nhếch miệng lầm bầm một mình. Nàng ấy nếu chọn đứng phía đối địch hẳn bản thân mình đã bại thảm hại ngóc đầu lên không nổi.

Hoàng An cung.

Vương Bạch Vân công chúa nheo mắt nhìn đại hoàng huynh soi mói trên dưới trái phải rồi lắc đầu thở dài. Ca ca tại sao lại trở nên lạ lùng như vậy không lẽ bởi vì biết tin hồ ly tinh Như Ý kia chết mất liền bị tổn thương não bộ dẫn đến hành xử thất thường.

- Hoàng huynh, nghe nói hôm qua huynh dẫn Kim Quốc công chúa đi ngoạn cảnh hết cả một ngày!

- Đúng rồi, muội hỏi làm gì?

- Sao huynh lại ưu ái nàng ấy như vậy?

- Nàng ấy không phải là quốc khách sao, huynh dẫn nàng ấy đi tham quan kinh thành là nhiệm vụ chủ nhà cần phải làm mà!

- Quốc khách còn có Vũ Quốc công chúa, quận chúa vương tử cả một đoàn kìa…



Hoàng đế với hoàng hậu ngồi trên nhìn hai con lời qua tiếng lại cũng chẳng thèm can thiệp, muốn đấu khẩu thì cứ từ từ mà đấu bọn họ hơi đâu mà xía vào. Đại hội cầu thân bị hủy khiến họ mất đi cơ hội coi kịch vui còn đang tiếc hùi hụi đây này. Sáu nữ chủ thì một mất tích bốn người xin rút lui, năm nam chủ thì cả năm đều cầu hôn nữ tử mất tích kia như vậy cuộc đấu này còn tranh tài vì cái gì nữa? Vốn là hoạt động sáng chói nhất trong chuỗi những hoạt động hưởng ứng “tháng ngoại giao khu vực ” giờ trở thành trò cười cho thiên hạ. Đại Nam Quốc đóng vai trò chủ nhà lần này chỉ xém thành công hoàn hảo, thật đáng tiếc!

- Huynh bạc tình có mới nới cũ có trăng quên đèn, huynh thích cô công chúa kia sao? Nguyện Ưu tỷ tỷ tốt như vậy không thương lại tiếp tục để ý con hồ ly khác!

- Ta có nói thích cô ta ư? Còn nữa ta bạc tình với ai cơ? Nguyện Ưu là tiểu sư muội của ta đó, hoàng muội có nhầm không vậy?

- Được lắm, huynh không phụ Nguyện Ưu tỷ tỷ vậy còn bảo bối của huynh thì sao? Nàng ta vừa chết mất xác huynh liền tìm hoan trác táng mua vui nơi khác!

Bảo Bối ư? Tim Bạch Trường loạn nhịp không báo trước, bức họa chàng luôn giữ trên người vẽ một tiên nữ bất phàm có tên Bảo Bối. Chàng mỗi khi nhìn người trong tranh liền cảm thấy lòng thanh thản thoải mái, tâm trạng dù bất an hay phiền muộn chỉ cần nhìn mỹ nhân liền lắng đọng xuống thật bình yên.

- Bảo Bối có thật sao?

Chàng lầm bầm, chàng vẫn nghĩ bức họa đó vẽ tiên nữ không phải vẽ nữ tử trần gian.

- Muội nói Bảo Bối chết là nghĩa lý gì hả?

Chàng đột nhiên hét ầm lên khiến hoàng hậu làm rớt quân cờ trong tay, hoàng đế giật mình sặc nước trà, công chúa xém cắn phải lưỡi còn các cung nữ thái giám yếu tim đã run lẩy bẩy té trên nền nhà cả rồi.

- Chết… thì có nghĩa là chết… chứ sao nữa.

- Tại sao chết?

Bạch Trường nắm hai vai của Bạch Vân lay mạnh, chàng thật sự rất kích động dù chẳng hiểu sao mình lại hoảng hốt như vậy.

- Đau muội… huynh… buông tay ra, muốn… giết… muội hay sao?

Bạch Vân nhìn ca ca tự dưng biến thành hung thần mắt đỏ rực căm phẫn thì điếng người sợ hãi. Người có ánh mắt này thì lý trí mười phần mất chín rồi không nên chọc giận kẻo họa vào thân.

- Buông muội, bảo bối của huynh không sao hết!

- Coi như muội thức thời!

Tên kia nghe vậy ánh mắt mừng rỡ như kẻ sắp chết đói được cho bát cơm cầm hơi, nhanh chóng thả lỏng tay, thu hồi lại thần trí vừa phát tán vào không khí. Nàng nếu thật sự có mặt trên cõi đời này chàng liền truy tìm bằng được mang nàng về yêu thương cưng chiều hết lòng. Nữ tử có thể khiến chàng vừa nhìn liền yêu thích chỉ có Bảo Bối nàng thôi! ( Chiqu: thế nên ta mới nói ca ca là tên háo sắc).

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi