THÁI TỬ THÌ SAO


Thấy Đàm Nhu hùng hổ như vậy Bùi Anh liền cầm kiếm lao đến, Đình Nguyên Xuyên vội né ra, Đàm Nhu né một chút rồi cũng đấu lại hắn.

Không biết trên người nàng có những gì, chỉ thấy Đàm Nhu rút ra từ trong tay áo một cái dây roi vừa nhỏ vừa dài, nàng vụt vào người Bùi Anh, Bùi Anh lấy kiếm đỡ, lưỡi kiếm có sắc cũng không làm đứt được dây roi của nàng.

Đàm Nhu nhảy lên, rút dây lại vụt vào người hắn tiếp, Bùi Anh thất thế ngã xuống.

Đàm Nhu tiếp đất không để hai người kia vào mắt mà tiếp tục bước đến gần đống lửa đang cháy sắp tàn kia, nàng lấy vài que củi thêm vào, Đình Nguyên Xuyên đứng nép vào bên tường, Đàm Nhu ngồi xuống giọng bắt đầu dịu.

" Ta không hiểu, một người sắp chết như ta lại có lợi với các người, tóc của ta càng ngày càng trắng, chỉ là muốn sống cuộc sống bình yên trong những năm còn lại thật khó.

"
Đàm Nhu cố nén nước mắt vào trong, nàng cúi gằm mặt xuống không quan tâm họ, Đình Nguyên Xuyên vừa rồi bị nàng nói cho vuốt mặt không kịp liền thẹn quá hoá giận ngồi chỗ khác kiếm cớ đi ngủ.

Chỉ có Bùi Anh vẫn còn ngồi cạnh đó, còn cho thêm ít củi vào để châm thêm lửa, Đàm Nhu ngẩng lên, nàng nhìn Bùi Anh và nghĩ lại chuyện hồi nãy.

Đàm Nhu lấy ra từ trong tay áo một lọ thuốc nhỏ vứt sang cho Bùi Anh.

Hắn nhìn lọ thuốc lăn đến chân mình mà không khỏi thắc mắc.

" Sao lại đưa cho ta?"
Đàm Nhu nhìn đống lửa cháy lên, ánh lửa bùng lên trong đôi mắt nàng, lúc đó Đàm Nhu chỉ cười mà đáp.

" Không muốn làm người xấu.


"
Đàm Nhu chỉ nhìn chăm chăm vào đống lửa, hắn cầm lọ thuốc trong tay mà không dùng.

Hắn cứ hay chốc lát để ý nàng, Đàm Nhu chẳng nói chẳng rằng, Bùi Anh cũng không biết mình thiếp đi từ lúc nào.

Lúc tỉnh dậy chỉ thấy Đàm Nhu và Đình Nguyên Xuyên đang đấu với nhau.

Cả hai cứ nhảy lên rồi cầm kiếm dùng roi đánh nhau, Bùi Anh ngu ngơ quay qua nhìn kiếm bên cạnh đã không thấy thì ra là đang trên tay Đình Nguyên Xuyên.

Đàm Nhu không hề nhường hắn chút nào mặc kệ hắn bị phế một chân.

Tên khuyết tật này, hôm nay để ta cho ngươi thấy thế nào là Bạch Đàm Nhu.

Nàng dứt khoát vụt nào chân hắn, Đình Nguyên Xuyên ngã xuống, Đàm Nhu nhân cơ hội vụt bay kiếm của hắn.

Hắn hốt hoảng nhìn nàng, Đàm Nhu bước đến trước mặt hắn, nhìn hắn cười.

" Đấu với người khuyết tật như ngươi kể ra cũng chẳng vẻ vang gì, ăn nói cẩn thận vào bằng không ta sẽ lấy cái mạng chó này của ngươi.

"
Đình Nguyên Xuyên dần bình ổn lại, hắn cảm thấy nữ nhân mà hắn đang muốn lợi dụng này thật khó thao túng.

Đàm Nhu nhìn hắn bất cần.

" Trước khi ngươi đụng đến nghĩa huynh và tỷ tỷ ta, ta sẽ giết ngươi trước, cứ thử đi.

"
Đình Nguyên Xuyên mặt nghệt ra nhìn nàng.

Nàng ta đáng sợ thật, đúng là đồ đệ của Mặc Vương thật sự không dễ đụng.

Đàm Nhu cuốn roi lại chuẩn bị làm gì đó, nàng lấy đà nhảy lên lộn một vòng dùng chân đạp vào nền đất bên trên, bên mép cửa hố toàn là đất, một cái lỗ nhỏ bằng với dấu chân nàng xuất hiện từng cục đất nhỏ rơi xuống, ánh sáng như vỡ bờ tràn vào, Đàm Nhu nhảy xuống rồi nhìn vào đó mà cười, người nàng toàn là bụi đất dính lên, trên đầu nàng mái tóc trắng bẩn bụi, nàng tiếp tục làm như thế cho đến khi cái lỗ đó ra vừa bằng miệng giếng.

Bùi Anh và Đình Nguyên Xuyên cảm thán.

Giỏi vậy sao.

Đúng là dám nói dám làm, thoát ra khỏi đây thật sự không khó đối với nàng ta.

Đàm Nhu lại nhảy lên nắm chặt lấy miệng hố, dùng hết sức để bật lên trên.

Bóng đen che lấp ánh sáng chói lóa vừa rồi đã không thấy, Đàm Nhu đã lên khỏi mặt đất, có lẽ giờ này mặt trời đã lên cao rồi, Đàm Nhu liền bò ra ngoài phủi bụi y phục, nàng cất roi đi, điềm tĩnh chờ họ lên.


Hai nam nhân ở dưới đó vẫn loay hoay.

" Ngươi có lên được không?"
Đình Nguyên Xuyên cười khẩy.

" Nghĩ gì vậy? ta như này mà lên được sao? kéo ta lên đi.

"
Bùi Anh thở dài, hắn đi lên trước, vứt kiếm để lại cho Đình Nguyên Xuyên, hắn hoảng hốt nhìn Bùi Anh nhảy lên bám chặt lấy miệng hố.

" Này, bỏ ta lại sao?"
Bùi Anh trèo lên, nhìn ngó xung quanh thấy Đàm Nhu vẫn ngồi ở đó chờ.

Đàm Nhu vừa thấy Bùi Anh đã cười hỏi.

" Đình Nguyên Xuyên đâu? ngươi bỏ hắn lại rồi à.

"
Bùi Anh cũng mỉm cười đi về phía nàng, hắn đưa tay ra nói.

" Cho ta mượn dây roi của ngươi đi.

"
Đàm Nhu mặt lạnh lấy ra từ trong túi áo đưa cho hắn.

Bùi Anh đi về phía miệng hố thả dây xuống, Đình Nguyên Xuyên nhìn thấy mà vui vẻ, hắn chỉ cần nhảy nhẹ lên một chút là nắm chặt được dây, Bùi Anh dùng hết sức kéo hắn lên đến miệng hố, hắn cố gắng trèo lên nhìn đã hết sức.

Đình Nguyên Xuyên vừa lên được đã để ý, bên trong nền đất mà nàng vừa đạp lại còn có cả gạch ngói xây xếp lại với nhau ở trong đó, vậy mà không có viên nào rơi xuống dưới, nghĩ lại thì Đàm Nhu lại giỏi đến vậy, hắn liền có chút lo sợ.

Mạnh thế sao? nàng ta còn gì không làm được không?
Đàm Nhu bước đến đòi lại dây roi của mình, Bùi Anh liền đưa, Đàm Nhu cầm lấy vừa đứng tập chung một hồi, Đàm Nhu móc từ sau thắt lưng sau người mình phi ra mấy kim tiêu vào mấy bụi cây.


Từ mấy bụi cây đó liền ngã ra mấy người, trên miệng nhỏ máu ra, Đàm Nhu bước đến nắm đầu từng người hỏi.

" Ngươi có đồ ăn không?"
Người đó chỉ bị thương nhẹ nhưng lại không cử động được, Đàm Nhu hỏi thì chỉ có nhìn nàng, Bùi Anh liền bước đến vung kiếm tiễn họ đi trước.

Đàm Nhu ngơ người ra, nàng vốn chỉ muốn hỏi chuyện chứ không hề muốn giết cho nên mới chỉ dùng kim phi tiêu, ai ngờ tên Bùi Anh này lại ra tay nặng hơn nàng, hắn không chút do dự tiễn hết những người này về hầu trời.

Đình Nguyên Xuyên vui vẻ đi tới, Đàm Nhu không muốn nhìn họ nữa liền quay người đi.

Đình Nguyên Xuyên bỗng gọi nàng lại.

" Cô nói muốn đồ ăn sao? chắc hẳn là đói rồi, chỉ cần chúng ta diệt được binh lính ở đây thì chắc chắn sẽ có đồ ăn.

"
Đàm Nhu chỉ khinh miệt hắn.

Gì vậy? lừa trẻ con à, muốn ta giết người vì đồ ăn à?
Đàm Nhu mặt lạnh quay ra.

" Câu này nói với trẻ con thì sẽ rất hợp.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi