THÁI Y NHẤT PHẨM

Mọi người bên ngoài sớm đã quỳ ngay ngắn đầy đất, Hồng Văn thấy thế vội vàng thỉnh an.

Long Nguyên Đế quan sát Bạch tiên sinh đang ngủ ngon lành, ngoắc ngón tay ra hiệu cho Hồng Văn, ý bảo đi ra ngoài nói chuyện.

Đoàn người lặng lẽ ra đình viện, Long Nguyên Đế chắp tay sau lưng đi vài vòng xung quanh Hồng Văn, ánh mắt phức tạp giọng điệu cổ quái: "Hiện giờ lá gan ngươi càng lớn, tự mình chạy đến thư phòng nhận việc?"

Hồng Văn: "..."

Thật ra cũng ngượng lắm đấy ạ! ?

Hồng Văn gạt mồ hôi trên cằm, vô cùng thành khẩn bẩm: "Vi thần không có đâu ạ, tất cả đều là trùng hợp thưa bệ hạ!"

"Nào có nhiều trùng hợp như vậy," Long Nguyên Đế xụ mặt, toàn thân ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông đều viết chữ 'không tin', "Tại sao lần nào cũng để trẫm bắt được?"

Hồng Văn há miệng th ở dốc, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chỉ là thỉnh thoảng gặp phải..."

Long Nguyên Đế trừng mắt: "Nếu ngươi không làm, trẫm có thể 'gặp phải' hả?"

Hồng Văn nghẹn họng.

Nói có sách mách có chứng, quả thực không cách gì phản bác!

Vạn công công đứng phía sau cũng tràn đầy cảm khái: Nếu nói 'Không trùng hợp không thành văn', vậy ông trời cũng quá yêu văn chương rồi! ?

Ngũ Hoàng tử nhìn Hồng Văn rồi nhìn sang Long Nguyên Đế, nhẹ nhàng giật giật ống tay áo ngài: "Phụ hoàng, là nhi thần nhờ Tiểu Hồng đại nhân đấy ạ."

Tam Hoàng tử yên lặng tiến lên: "Nhi thần cũng nhờ ạ."

Long Nguyên Đế thể nghiệm cảm giác bị chúng bạn xa lánh, trầm mặc một lúc rồi thẹn quá thành giận: "Nhìn xem, hai hoàng nhi ngoan ngoãn của trẫm đều bị ngươi xúi giục!" ?

Hồng Văn: "..."

Chụp mũ kiểu này thì biết kêu oan thế nào?

Thật đúng là còn oan hơn Đậu Nga.

Long Nguyên Đế nheo mắt nhìn Hồng Văn, thấy hắn cụp mi rũ mắt rụt cổ đứng khép nép trông rất ngoan, khiến ngài cảm thấy hơi buồn cười.

Ngài nhìn nhìn về hướng Bạch tiên sinh ở phòng trong, bệ vệ uy nghi ngồi xuống ngoài hành lang: "Mấy hôm nay phê duyệt tấu chương, cổ hơi bị mỏi." ?

Hồng Văn nháy mắt đột nhiên nhanh trí, vội chân chó xáng lại gần: "Thỉnh bệ hạ cho phép vi thần giúp bệ hạ xoa bóp một chút được không ạ?"

Long Nguyên Đế làm ra vẻ do dự: "Nếu ngươi cứ khăng khăng muốn thế, trẫm thưởng ngươi cơ hội này." ?

Hồng Văn: "... Đa tạ bệ hạ."

Trước khi Hồng Văn bắt đầu, Long Nguyên Đế còn đang âm thầm chê bai, [Chỉ là mấy thủ pháp xoa bóp tầm thường mà thôi, cứ làm như chưa ai từng được thử! Có gì đặc biệt hơn người?]

Kết quả tay Hồng Văn vừa ấn xuống,... Hả?

Ủa, ủa?

Ừm ~~

Được quá chứ nhỉ!

Trong lòng Long Nguyên Đế thoải mái vô cùng, nhưng lại không muốn để thằng nhãi này đắc ý, miễn cho sau này hành sự càng không kiêng nể gì, vì thế cố gắng nén xuống.

Mọi người thấy vẻ mặt Long Nguyên Đế phức tạp khó diễn tả, hoàn toàn nhìn không ra vui giận, không khỏi càng thấp thỏm.

Tam Hoàng tử lén nhìn sắc mặt lão cha nhà mình, không hiểu sao lại nhớ tới con mèo tam thể mập tròn của Hoàng Hậu nương nương:

Chú mèo béo ụt ịt, mỗi ngày chỉ thích nằm ườn ra phơi nắng, còn thích dụ người vuốt v e nó, trong cổ họng sẽ phát tiếng gừ gừ sung sướng, sau đó thân thể càng mềm càng duỗi bẹp ra, rất giống một bãi bánh dẻo áp chảo. ?

Tuy so sánh như vậy thật sự đại bất kính, nhưng trước mắt bộ dáng phụ hoàng...

Tội lỗi tội lỗi.

Sau khi xoa bóp xong, Long Nguyên Đế bỏ đi không nói một lời, nhưng không lâu sau Thái Y Viện nhận được một đạo ý chỉ, chỉ định Lại mục Hồng Văn mỗi ngày xoa bóp cho Hoàng Thượng và Bạch lão tiên sinh.

Vạn công công đích thân tới truyền chỉ hợp cùng mọi người trong Thái Y Viện vây quanh chúc mừng, thấy mặt mày Hồng Văn nhăn nhó đồng loạt cười ồ, an ủi: "Người tài thường nhiều việc, người tài thường nhiều việc thôi mà! Tiểu Hồng Lại mục tiền đồ vô lượng!"

Hồng Văn nhỏ giọng chửi thầm, chỉ bắt người ta bỏ công mà chả thấy bổng lộc tăng lên chút nào, đây chẳng phải hiếp người quá đáng hay sao? ?

**********

Mời vào nhà bà còm ở wattpad. Vào ngày chữa bệnh từ thiện, Hồng Văn nhìn Trưởng công chúa Gia Chân, Tam Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử xếp hàng ngang trước mặt mình, thật không thể thốt nên lời.

Ba người đều thay y phục giản dị, ngặt nỗi từ nhỏ sống trong nhung lụa nên vẫn khó giấu được dáng vẻ xuất chúng, ai cũng có thể nhìn ra họ đều là con cháu thế gia.

Trưởng công chúa Gia Chân mỉm cười xinh đẹp, Tam Hoàng tử cố giữ nghiêm gương mặt nhỏ nhưng đôi mắt lại nhịn không được đảo quanh tứ phía.

Ngũ Hoàng tử càng trực tiếp hơn, lon ton tiến lên kéo tay Hồng Văn, ngửa đầu cười ngọt ngào: "Tiểu Hồng đại nhân mạnh giỏi."

Một thị vệ mặt sắt đen xì có vẻ là đầu lĩnh lên tiếng: "Tiểu Hồng đại nhân, bệ hạ truyền khẩu dụ, các hoàng tử đều lớn, cũng nên ra ngoài học hỏi thêm kiến thức."

Hồng Văn: "..."

Nghe cũng có lý đấy, cơ mà có quan hệ gì đến ta? Ngài đóng gói tất cả đưa tới đây, nếu lỡ xảy ra sự cố thì nên làm thế nào cho phải?

May còn vị Công chúa kia đã đủ tuổi trông trẻ nít, bằng không hôm nay chẳng phải thêm một nhóc nữa?

Tựa như nhận ra nỗi băn khoăn của Hồng Văn, thị vệ kia nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng: "Tiểu Hồng đại nhân không cần lo lắng, bệ hạ đã phái nhóm người của ti chức âm thầm bảo hộ."

Đã bàn giao đến nước này, Hồng Văn còn có thể cựa quậy gì? Đành phải xoa xoa gò má mũm mĩm của Ngũ Hoàng tử tìm an ủi, qua một lát mới vô cùng nghiêm túc nói với thị vệ kia: "Có một vấn đề rất quan trọng."

Thị vệ kia thấy hắn nghiêm túc như vậy, cũng tập trung tinh thần: "Xin mời chỉ giáo!"

Trước lúc tới đây bệ hạ đã phân phó, vị Tiểu Hồng đại nhân đôi khi có ngôn hành cử chỉ khả năng khác hẳn người thường, nhưng lại là người biết chừng mực, bảo bọn họ tận lực phối hợp.

Hồng Văn nghiêm túc nói: "Về sau xin gọi ta là Hồng đại nhân hoặc Hồng Lại mục, nếu không tiện thì cứ kêu Hồng Văn cũng được."

Chả biết là ai khởi xướng, tại sao mỗi người cứ phải thêm vào chữ "Tiểu" thế này? ?

Toàn bộ Thái Y Viện chỉ có mỗi mình hắn họ Hồng, căn bản đâu cần phân lớn nhỏ?!

Thủ lĩnh thị vệ: "Được, Tiểu Hồng đại nhân."

Hồng Văn híp mắt, "Sao?"

Thủ lĩnh thị vệ: "... Được, Hồng đại nhân!"

Chả quen miệng tí nào! ?

Không bao lâu Tạ Uẩn cũng tới, vừa thấy xung quanh toàn là hoàng tử công chúa, đầu cũng phình to, lặng lẽ quan sát Hồng Văn.

Hồng Văn ném qua ánh mắt bất đắc dĩ, thuận tiện hỏi một câu: "Tam điện, e hèm, Tam công tử muốn mua gì à?"

Tam Hoàng tử đang ngây người nhìn tượng đất đầy màu sắc rất bắt mắt bán ở sạp hàng bên kia đường, nghe vậy gương mặt nhỏ đỏ bừng: "Ta đâu thèm nhìn!"

Hồng Văn hiểu rõ gật đầu, cười tủm tỉm hỏi Ngũ Hoàng tử, "Có thích hay không?"

Những tượng đất kia trông chất phác đáng yêu, tuy hơi thô sơ nhưng rất thú vị, ngay cả người lớn như hắn mà cũng thấy thích chứ đừng nói mấy đứa trẻ.

Ngũ Hoàng tử kéo tay hắn cười ngượng ngùng, thật lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu.

Đây là lần đầu nhóc ra cung, nhìn cái gì cũng lạ lẫm, chỉ vì xấu hổ không muốn mở miệng mà thôi.

Thời gian còn sớm, những người bán hàng rong mới vừa bày hàng, du khách chân chính còn chưa tới, dĩ nhiên không có ai đến khám bịnh. Hồng Văn bèn "Dìu già dắt trẻ" đi qua hỏi giá.

Chủ sạp thấy bọn họ ai cũng ăn mặc gọn gàng xinh đẹp dễ thương, nghe nói theo đại phu tới chữa bệnh từ thiện, khó tránh khỏi có ấn tượng tốt, cười nói: "Vốn là bốn văn tiền một cái, hiếm khi có người dậy sớm còn chưa mở hàng, nếu ngài thật sự muốn mua, vậy tính năm văn tiền hai cái thôi."

Hồng Văn vội vàng tính nhẩm đầu người:

Bình Bình An An tuy không tới nhưng đâu thể không tính hai đứa nó; hai vị hoàng tử, thêm con trai Tạ Uẩn, ừm...

Nghĩ đến đây, Hồng Văn nói: "Ta mua năm cái."

Rồi xoa đầu Ngũ Hoàng tử: "Tự chọn cái mình thích nhé."

Ngũ Hoàng tử cực kỳ vui mừng, líu lo nói cảm tạ, sau đó kéo Tam Hoàng tử đến chọn trước. Nhóc Tam tuy bày ra vẻ mặt không tình nguyện nhưng ra tay nhanh hơn bất kỳ ai, nghiễm nhiên đã sớm nhìn trúng.

Chủ quán tính toán một chút rồi cười đề nghị: "Vị tiểu gia này, năm cái không dễ tính tiền, chi bằng ngài mua sáu cái, tiểu nhân tặng thêm cho ngài một cái còi lá trúc."

Còi lá trúc kia hình chú chim nhỏ cũng nặn bằng đất sét, được vẽ mầu sắc sặc sỡ, bên trong đặt một miếng lá trúc mỏng, thổi ra thanh âm trong trẻo dễ nghe, vô cùng đáng yêu.

Hồng Văn vốn định từ chối, khóe mắt thoáng nhìn thấy bóng dáng xinh xắn của Trưởng công chúa đứng tuốt phía sau, trong lòng khẽ động: "Được thôi."

Chủ quán vui mừng khôn xiết, vội vàng đưa qua.

Tạ Uẩn nghe vậy cười to: "Ta thật kiếm lời được bao nhiêu thứ tốt từ đệ."

Hồng Văn cũng cười: "Đâu đáng gì? Lát nữa huynh mời đệ ăn một bữa ngon là được."

Tạ Uẩn chỉ vào hắn cười mắng, "Thằng nhãi ranh, hóa ra đào hố sẵn cho ta rồi!"

Sau khi chọn xong năm cái tượng đất đã có chủ, Hồng Văn lướt mắt quét một vòng trên sạp, phát hiện có tượng đất màu đỏ rực phá lệ đáng yêu, nụ cười dường như có chút thẹn thùng nhưng thực tế mi mắt cong cong không giấu được vẻ nghịch ngợm, thật giống y như diễn xuất của Trưởng công chúa Gia Chân.

Quá thú vị, không đành lòng để nó rơi vào tay người khác. ?

Hồng Văn cẩn thận cầm lên, xoay người đưa cho Trưởng công chúa Gia Chân, tim đập thình thịch.

Trưởng công chúa sửng sốt, một lúc sau mới hỏi: "Cho ta?"

Hồng Văn không được tự nhiên dời ánh mắt: "Để đáp lễ thịt dê trước đó..."

Trưởng công chúa Gia Chân nhìn chằm chằm anh chàng, chợt nhoẻn miệng cười, thoải mái giơ tay đón nhận một cánh hào phóng: "Đa tạ."

Một người một tượng đối diện một lát: "Ta rất thích."

Nàng xuất thân cao quý, bao quanh là châu ngọc đồ quý hiếm vô số kể, nhưng chưa bao giờ có một món bình dân rẻ tiền mà có thể khiến nàng vui sướng như tượng đất này.

Hồng Văn theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên con tim như đang nhảy nhót, nhìn hoa dại cỏ dại sỏi đá ven đường cũng cảm thấy đáng yêu.

Hắn vui rạo rực tiếp nhận còi lá trúc chủ quán đưa qua, kề bên môi nhẹ nhàng thổi, tiếng còi cao vút tựa mũi tên xuyên mây nứt đá, khiến mọi người tán thưởng không thôi. Bà còm đóng đô tại wattpad.

Mặt trời dần dần lên cao, người đi hội chùa cũng từ từ đông hơn, có rất nhiều người mua các món ăn vặt, những chiếc bánh điểm tâm xinh xắn tỏa hương thơm nức mũi. Hai vị tiểu điện hạ tò mò, ôm tượng đất của mình đứng quan sát xung quanh.

Nhưng lần này Hồng Văn không dám tùy tiện mua điểm tâm cho hai nhóc.

Đây đều là chủ nhân tì vị suy yếu, điều dưỡng biết bao nhiêu ngày mới được thế này nên không dám khinh suất. Đồ ăn bên ngoài tuy ngon nhưng chế biến thô sơ, ăn lung tung rất dễ bị tiêu chảy.

Tạ Uẩn và Trưởng công chúa Gia Chân đều là lần đầu tiên tham gia chữa bệnh từ thiện, vẻ kích động lộ ra mặt, vốn xoa tay hầm hè tận hết sức giúp đỡ, kết quả khi chuyện tới trước mắt mới ý thức được một vấn đề khó khăn không nhỏ:

Chả có ai! ?

Ngặt nỗi chẳng có ai khám bịnh!

Gương mặt trẻ con của Hồng Văn đi làm học đồ cho đại phu bên ngoài cũng còn bị chê là non nớt nữa đấy, nhìn qua quả thực giống một thiếu niên mới lớn, không ai tin tưởng hắn là đại phu đáng tin cậy!!!


Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm sao bây giờ.


Chỉ có Hồng Văn dồi dào kinh nghiệm vẫn vững như Thái sơn, ngồi một lát bèn đi ra ngoài dạo tới dạo lui trên đường cái tìm người "xuống tay".


Thực mau, anh chàng phát hiện một ông lão miệng méo mặt lệch, tám chín phần mười là trúng gió lưu lại di chứng, bèn cười tủm tỉm tiến lại gần: "Vị lão trượng này, cháu là đại phu, hiếm khi có duyên, chi bằng qua bên kia chẩn trị?"


Ai ngờ ông lão tái mặt, lập tức tránh sang bên cạnh, dò xét nhìn Hồng Văn từ trên xuống dưới vài lần rồi mở to miệng méo hô hoán:


"Thật đáng sợ, có một tên khốn nạn không có mắt, dám lừa gạt trước mắt Phật Tổ đây nàyyyyyyy!" ?


Nụ cười của Hồng Văn cứng đơ: "..."


Khoan đã, ngài đợi chút!


Bá tánh thành đô cảnh giác cao vậy sao? ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi