THÁI Y NHẤT PHẨM


Trên đời có rất nhiều thứ không thể coi bề ngoài, giống như một cây to khổng lồ tưởng chừng có thể che trời, nhưng thực ra bên trong đã bị khoét rỗng từ lâu.

Khi gió êm trời lặng thì không sao, nhưng nếu một ngày đột nhiên cuồng phong gào thét, cây to kia sẽ bị bật gốc lúc nào không biết.
Phủ Định Quốc Công lừng lẫy chợt biến mất chỉ sau một đêm khiến văn võ bá quan đều tự cảnh tỉnh tự xét lại, đồng loạt ước thúc con cháu trong nhà một cách công khai hoặc ngấm ngầm.

Trong lúc nhất thời, ngọn gió hiếu học tấn tới thổi qua gia đình của đủ loại quan viên quyền quý, những vụ gây chuyện thị phi chơi bời lêu lổng đều biến mất, vì thế bầu không khí của toàn bộ kinh thành trở nên nghiêm túc hẳn lên, thật sự rất đáng mừng.
Phủ Định Quốc Công ở kinh thành và nhà cửa ở quê quán đều bị kiểm kê, chưa thấy thì thôi nhưng vừa thấy quả thật kinh người:
Vàng bạc, bảo vật, châu báu, ngọc ngà được dọn ra vô số kể, cứ trào dâng không ngừng như sóng biển, chất chồng cao hơn núi lớn.
Ở kinh thành, Kiêu Kỵ úy Tạ Uẩn dẫn người hiệp trợ xét nhà, anh ta cũng coi như từ nhỏ lớn lên trong phú quý, nhìn quen những thứ xa hoa lãng phí, thế mà vẫn bị núi tang vật khiến cho kinh ngạc đến mức nghẹn họng nhìn trân trối.
Bảo vật một Quốc công nên có thì phủ Định Quốc Công đương nhiên có, thậm chí thứ không nên có bọn họ vẫn có.

Thỏi vàng thỏi bạc nhiều đến mức có thể trực tiếp dùng làm gạch xây nhà, rất nhiều tượng đá quý, bình cổ và bình phong giá trị liên thành, đồng hồ báo giờ Tây Dương, hương liệu quý hiếm từ Nam Dương, v.v...!chồng chất trong nhà kho đến tận xà nhà, không khác gì trân phẩm trong bảo khố của hoàng cung.
Gấm vóc tơ lụa, nhân sâm lộc nhung khó có thể đếm hết, bởi vì dùng không xuể nên cứ ném trong góc nhà kho chả ai nhìn đến, mốc meo mục nát...
Nghe nói đồ lót cho chó mặt xệ nuôi trong nhà bọn họ đều may bằng gấm quý.

Sau khi thẩm vấn biết được, ngày lễ ngày tết đều có quan viên và phú thương tặng quà cho các chủ tử lớn nhỏ của phủ Định Quốc Công, mọi người đã sớm tập mãi thành thói quen.
Nguyên do thứ nhất là "Huyện quan không bằng hiện quản", Hoàng đế cao cao tại thượng khó tránh khỏi chiếu cố không hết những chuyện lặt vặt, thay vì vò đầu bứt tóc tìm đường trong kinh thành, chi bằng trực tiếp đến cầu phủ Định Quốc Công, mang đủ quà lễ thì muốn gì được ngay;
Thứ hai không hề thiếu những kẻ muốn lợi dụng quyền lực để trục lợi cá nhân và làm những giao dịch phi pháp, đương nhiên không dám để lộ liễu trước công chúng, những việc như vậy cần phải có người chống lưng mạnh mẽ, phủ Định Quốc Công dĩ nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Chính vì hai lý do trên, rất nhiều người trong tay có thứ tốt thà rằng không dâng vào cung chứ nhất định phải tặng phủ Định Quốc Công một phần, Long Nguyên Đế là người hưởng sái...!
Tuy nói "văn nghèo võ giàu", phàm là võ tướng tất nhiên của cải thật dày, nhưng đây cũng thực sự quá mức.

Vốn có vài cá nhân định kêu oan cho phủ Định Quốc Công, nhưng khi thấy của cải bị sao kê thì trên mặt giống như ăn vả tám mười cái tát, đau nóng rát.
Long Nguyên Đế thực sự phát tài, Hộ Bộ nhìn các khoảng thiếu hụt được bổ khuyết cũng vui mừng khôn xiết, nửa đêm trực ban không còn nghe tiếng mắng to.

Dẫu vậy Long Nguyên Đế không hề phô trương lãng phí, trước tiên ngài chi bốn mươi vạn lượng cho ngân sách biên cảnh Tây Bắc để xây dựng thành trì phòng ngự và đường đất, sau đó phát cho vùng duyên hải Đông Nam ba mươi vạn lượng để gầy dựng đội thuyền chiến, rồi cấp vùng Tây Nam ngân sách ba mươi vạn lượng để phá núi mở đường tiện lợi giao thông.

Ngoài ra, Long Nguyên Đế phái khâm sai đi khắp nơi khảo sát, chỗ nhiều mưa thì xây đê đập, chỗ thiếu mưa thì xây hồ chứa nước, đào giếng, thêm vào đó là sửa chữa trường học.
Sau khi từng đạo ý chỉ ban xuống, số tiền tham ô tịch thu được từ phủ Định Quốc Công đã không còn thừa bao nhiêu.
Có thần tử muốn mượn cơ hội lấy lòng, dâng sổ con nói cung điện lâu năm thiếu tu sửa, thật sự quá mức xập xệ, cầu bệ hạ yêu quý long thể, xét cho thể diện của triều đình, vân vân...

Nhìn cột đá khảm rồng đã tróc sơn từng mảng, Long Nguyên Đế cũng hơi động tâm, kêu Hộ Bộ tính đại khái xem sao.
Kết quả Hộ Bộ lách cách gẩy bàn tính suốt hai ngày đêm, mắt đầy tơ máu trình lên: “Hồi bẩm bệ hạ, nếu muốn đại tu, ít nhất cần một trăm ba mươi vạn lượng; nếu muốn tiểu tu, ít nhất cũng phải bốn mươi vạn lượng.”
Đây là chưa kể các cấp tầng tầng lớp lớp ăn hoa hồng.
Long Nguyên Đế nghe xong thật lâu không nói nên lời, một hồi sau mới lặng lẽ thở dài: “Số tiền này đủ cho các tướng sĩ biên cảnh chiến đấu hai ba năm, thôi, vụ này không cần nhắc lại.”
Vì thế ngày hôm sau, Long Nguyên Đế khiển trách quan viên dâng sổ con yêu cầu trùng tu cung điện trước mặt mọi người, giáng xuống ba cấp.
Bạc được phân phát nhưng có thể đến được chỗ cần dùng hay không cũng là nan đề.

Tuy lúc này mới xử lý nghiêm khắc phủ Định Quốc Công khiến văn võ bá quan cảm thấy bất an, nhưng phú quý động nhân tâm.

không thiếu kẻ bí quá hoá liều.

Vì thế Long Nguyên Đế đặc biệt ban một đạo thánh chỉ, dùng tám trăm dặm kịch liệt thông cáo khắp nơi: “Phàm có quan viên tham ô ngân sách của triều đình, từ trăm lượng trở lên sẽ phán trảm lập quyết, ngàn lượng trở lên tru di tam tộc...”
Có thần tử dị nghị cho rằng hình phạt quá mức khắc nghiệt, rốt cuộc trong thời điểm chiến tranh mà trừng phạt kẻ tham ô quân phí cũng chỉ đến thế.
Long Nguyên Đế giận dữ, ở đại triều hội chỉ vào quan viên kia mắng: “Bá tánh là nền tảng của quốc gia, thành trì là căn cơ của sự sinh tồn, phàm là một con sâu mọt xuất hiện, ngàn dặm đê điều sẽ bị đục rỗng như có ổ kiến, đấy chính là phá hoại gốc rễ của triều đình, không khác gì tội phản quốc, chết trăm lần cũng không đáng tiếc! Ngươi còn dám cầu tình cho bọn họ? Chẳng lẽ ngươi cũng có ý đồ này, sợ bản thân ngày sau gặp kết cục thê thảm?”

Đại thần kia kinh hãi tới mức dập đầu không ngừng, từ đấy không ai dám lên tiếng nữa.
Sắc lệnh vừa ban ra, quả nhiên chấn động một chúng đạo chích, bóp ch3t tất cả ý xấu mới còn trong trứng nước, toàn bộ ngân sách đều dùng được đúng chỗ, bá tánh cảm kích vô cùng.
Khi mọi việc cuối cùng đã đâu vào đấy, mùa hè oi bức chấm dứt từ lâu, mùa thu lặng lẽ trôi qua, bông tuyết đầu tiên rơi xuống Vọng Yến Đài.
Tuy là tuyết đầu mùa nhưng mỗi bông tuyết đều lớn như lông ngỗng, kết nối với nhau tạo thành những nắm bông gòn trong không trung, một lúc sau mặt đất đã trở nên trắng xóa mà bầu trời dường như vẫn chưa biết mệt.
Người Hà gia dậy sớm quét tuyết, Hà Thanh Đình xắn tay áo cười nói: “Tuyết đẹp thật!”
Tuyết rơi dày đặc luôn là khung cảnh lãng mạn đối với những người giàu có, bởi trong mắt người nghèo, cái lạnh buốt giá không chỉ đồng nghĩa với tương lai thiếu ăn thiếu mặc, mà còn có khả năng tạo thành thảm họa nghiêm trọng, gây tổn hại đến tính mạng con người.

Nhưng năm nay, Long Nguyên Đế đã ứng trước ngân sách để xây dựng phòng ốc và chuẩn bị lương thực cứu trợ thiên tai nên người dân không còn lo lắng gì nữa, từ trên xuống dưới có thể yên tâm sống một năm tốt lành.
Những chú chim sẻ nhỏ lông xù xù tròn vo co ro nép dưới mái hiên phòng bếp, tham lam tranh giành chút hơi nóng tỏa ra từ lò lửa, nhìn từ xa trông giống một chuỗi cầu bông.
Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều dẫn hai đứa nhỏ ra sân đắp người tuyết, lớp tuyết dày khoảng một tấc giẫm lên nghe sột soạt, hợp với những nhánh cây chắc khỏe màu nâu xám từ trên đầu tường nghiêng xuống, rất có vài phần thú vui thôn dã.
Trước tiên mọi người lăn một quả cầu tuyết lớn làm thân mình, sau đó lăn quả cầu nhỏ đặt lên làm đầu.

Ai ngờ Hà Nguyên Kiều đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nhấc xuống quả cầu tuyết làm đầu đã được gắn mắt mũi miệng, giơ lên trước mặt Bình Bình: “Nào, chỉ cho cha huyệt vị trên đầu người tuyết này coi.”
Hồng Văn: “...”
Màn kiểm tra quá đột nhiên không kịp phòng bị!
Bình Bình bị dọa lảo đảo, thấy tránh không khỏi đành phải căng da đầu chỉ mấy chỗ: “Đây là huyệt Bách Hội, đây là huyệt Phong Trì, huyệt Thái Dương, huyệt Ấn Đường, huyệt Dương Bạch, huyệt Suất Cốc...”
Cậu nhóc ngắc ngứ chỉ ra mười mấy huyệt vị, sau đó tịt ngòi.

Hà Nguyên Kiều không hài lòng, nhíu mày hỏi: “Còn gì nữa?”
“Còn có, còn có...” Bình Bình cố sức moi óc, nhưng càng sốt ruột càng nghĩ không ra, cuối cùng mếu máo rồi òa khóc lớn, “Oa a a, người tuyết này quá xấu!”
Xấu đến mức không thể phân biệt ngũ quan rõ ràng, bảo bé làm thế nào nhận huyệt vị?!
Cha bắt nạt người ta!
Hồng Văn trợn trắng mắt lườm Hà Nguyên Kiều, tiến lại ôm cậu nhóc vào ngực an ủi.

“Huynh cũng quá gấp gáp, có thể nhìn ra tai mắt mũi miệng của thằng người tuyết này đã không tệ, cho dù thần tiên đến đây cũng không chỉ ra được đầy đủ huyệt vị nữa là!”
Huyệt vị vốn rất tinh vi, bao nhiêu huyệt gần sát nhau, ở trên đầu người thật mà còn khó nhận ra, bây giờ huynh lấy đầu người tuyết ra làm mẫu, không phải đang bắt nạt con nít à?
Chả biết làm cha kiểu gì!
Bình Bình vừa nghe, càng ngửa đầu đạp chân gào khóc, hai cánh tay gắt gao ôm cổ Hồng Văn, bôi hết toàn bộ nước mắt nước mũi lên người ông chú.
Hà Nguyên Kiều bị chỉnh cho chột dạ, ho khan một tiếng rồi đặt đầu người tuyết về vị trí của nó, ghé lại gần xoa đầu Bình Bình: “Cha hồ đồ rồi.”
Đôi mắt Bình Bình đẫm lệ, hung hăng hít mũi, đột nhiên rúc mặt vào hõm cổ Hồng Văn: “Cha đáng ghét!”
Hà Nguyên Kiều gãi gãi đầu, ỉu xìu vỗ vỗ cái mông tròn vo của bé: “Thằng nhóc thúi.”
Bình Bình vặn vẹo mông, không quay đầu lại: “Người lớn hư!”
Hà Nguyên Kiều cười ha ha, quay lại bế An An ôm vào lòng: “Con gái ngoan, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn tiệm nhé!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi