Thấm thoát đã tới mùng chín tháng ba.
Hôm nay sau khi kết thúc ca trực, Hồng Văn đi theo ông cháu Hà gia ra cung, gặp lại vị Hàn Thị vệ; ai ngờ anh ta vẫn còn ho sù sụ, sắc mặt càng kém hơn.
"Thứ lỗi ta mạo muội," Hồng Văn nhíu mày hỏi, "Huynh tìm ai xem bệnh, uống thuốc gì?"
Lần trước gặp mặt đã cách ba ngày, dẫu bệnh nghiêm trọng cũng nên có chuyển biến tốt đẹp, vì sao ngược lại càng tăng thêm?
Hàn Thị vệ lại ho vài tiếng, run run siết chặt cổ áo, nghe vậy gãi gãi đầu: "Không tìm đại phu."
Hồng Văn choáng váng: "Không tìm đại phu, huynh nói huynh không tìm đại phu xem bệnh? Làm sao bốc thuốc?"
Hà Nguyên Kiều đang nói chuyện với ông nội cũng sửng sốt, hai ông cháu theo bản năng dừng câu chuyện nhìn sang.
"Chỉ trúng tí xíu gió lạnh mà thôi, tại hạ là người tập võ mà vì chút vấn đề nhỏ phải đi xem đại phu, chẳng phải chuyện bé xé to? Truyền ra khiến người chê cười." Hàn Thị vệ hồn nhiên không thèm để ý đáp, "Ngặt nỗi nội tử cứ thúc giục, tại hạ bèn lấy đơn thuốc trước kia đại phu kê cho để trị phong hàn, ra dược quán bốc thuốc."
Dẫu sao đều là phong hàn thì cũng đâu khác gì nhau.
Sau một lúc lâu Hồng Văn vẫn chưa nói nên lời, tức đến mức bật cười.
"Hàn đại nhân, ngươi quả thực hồ đồ! Đơn thuốc có thể dùng loạn vậy à, dược cũng có thể uống bậy hay sao?" Hà Nguyên Kiều tức giận đến dậm chân.
"Sao không thể?" Hàn Thị vệ vẫn chưa cảm thấy không đúng chỗ nào, lập tức khoát khoát tay, "Đơn thuốc kia vốn dĩ kê cho tại hạ mà, cùng người cùng bệnh, đâu có sao!"
Thị vệ cộng sự cũng đồng ý gật đầu, lời này nghe đâu thấy sai.
Hồng Văn không rảnh lo tức giận, "Đưa tay ra, ta bắt mạch cho huynh.
Đúng rồi, đơn thuốc kia có từ khi nào?"
"Hả?" Hàn Thị vệ sửng sốt, ngửa đầu suy nghĩ một hồi mới ngắc ngứ nói, "Đại khái...!chắc khoảng năm năm trước?"
Hồng Văn hít sâu một hơi, ý vị thâm trường nói: "Sức khỏe của huynh quả thật không tệ."
Tuy cùng loại bệnh, qua mấy ngày là cần điều chỉnh phương thuốc và liều lượng, huống chi năm năm? E rằng thể chất của chính người đó cũng đã thay đổi...!Uống vậy mà không xảy ra chuyện lớn thì mạng huynh đài này cứng thật.
Trong lúc bắt mạch, Hàn Thị vệ nhỏ giọng lầu bầu với đồng bạn: "Chẳng phải đều là phong hàn..."
Dược trước kia kê cho ta, sao không thể uống?
"Phong hàn cái khỉ gì," Hồng Văn nhịn không được cao giọng, tuổi nhỏ mà rất có uy, "Bệnh của huynh căn bản không phải phong hàn! Quả thực bậy bạ, quá sức bậy bạ, còn uống loạn thuốc nữa chứ!"
"Hả?!" Lúc này Hàn Thị vệ mới thật sự khờ mặt, "Không phải? Nhưng tại hạ ho khan lại ớn lạnh, đôi khi còn ra mồ hôi..."
"Sai một ly đi nghìn dặm, lá hẹ và lá lúa non trông giống nhau, nhưng đó là cùng một loại hay sao?" Hồng Văn hung dữ mắng, đôi mắt trợn tròn xoe, "Không sợ sinh bệnh, sợ nhất chính là loại gà mờ như huynh, may mắn còn có thể cứu được, nếu lỡ xảy ra chuyện, đi nơi nào mua thuốc hối hận? Hoặc là cho người khác uống thuốc hỏng luôn rồi, huynh bồi thường cho người ta thế nào?"
Trước kia không phải Hồng Văn chưa từng gặp được tình huống này, nhưng trăm triệu lần không ngờ dưới chân Thiên tử, Hàn Thị vệ là thanh niên xuất thân đại gia mà cũng hồ đồ như vậy!
Hàn Thị vệ và cộng sự đều bị mắng đến ngây ngốc.
Tuy biết nhau thời gian không dài, nhưng cho tới nay Hồng Văn vẫn để lại ấn tượng là người hòa nhã, lúc nào cũng cười tủm tỉm, ai ngờ hôm nay đột nhiên bùng nổ, thật quá dọa người!
Hàn Thị vệ bị mắng đến mức cái rắm cũng không dám thả loạn, trong đầu ong ong chỉ vang vọng một câu:
Hóa ra đại phu dẫu tốt tính đến đâu, nổi giận cũng rất đáng sợ.
"Khi nào tan ca?" Hà Thanh Đình vẫn không mở miệng đột nhiên hỏi.
Hiện giờ đúng là thời điểm các nha môn giao ban, đứng chặn ở chỗ này thực sự kỳ cục, không thể làm hỏng quy củ.
"Sao ạ?" Hàn Thị vệ ngẩn ra, buột miệng thốt lên, "Thêm một canh giờ nữa."
Hà Thanh Đình gật đầu: "Sau khi tan ca lại nhà ta một chuyến."
Dứt lời, vẫy tay kêu hai người trẻ: "Đi thôi."
Hồng Văn đi theo vài bước rồi ngoái đầu dặn: "Nhất định phải tới nhé!"
Hàn Thị vệ gật đầu như gà mổ thóc: "Được, làm phiền, làm phiền."
Nhìn theo kia ba người đi xa, đồng bạn đi lên huých huých vai hắn, "Này, đúng là chọc phải tổ của đại phu!"
Nhà bà còm ở wattpad.
Nói thật, uống thuốc mấy ngày cũng chưa chuyển biến tốt đẹp, bản thân Hàn Thị vệ cũng có chút bất mãn, chỉ là chưa tới phút cuối nên vẫn cứ cố mà thôi.
Hiện giờ bị Hồng Văn vạch trần, không cần vịt chết cái mỏ vẫn cứng, vừa tan ca là nhờ bạn giúp báo tin về nhà, chính mình thì đi đến tiệm bánh lâu đời ở phố Thanh Long mua ba cân bánh ngọt, xách theo đi về hướng Hà gia.
Thể theo quy củ, người làm trong Thái Y Viện không tùy tiện xem bệnh cho bất cứ ai, khi đang trực ca thì khỏi cần phải nói, cho dù trong lúc nghỉ ngơi cũng bị hạn chế.
Thứ nhất, xem bệnh bên ngoài không được lấy tiền, cũng không cho phép nhận quà quý trọng; thứ hai, khám bệnh cho người nào, năm nào, tháng nào, uống thuốc gì, đối phương có tặng quà hay không, tất cả đều phải viết cặn kẽ vào sổ con một chữ không sót, sau đó mỗi tháng phải giao cho cấp trên kiểm tra đối chiếu sự thật.
Chính vì lý do này, người bình thường hiếm khi có thể mời được thái y bắt mạch, hiện giờ một lúc thấy ba vị, Hàn Thị vệ Hàn Đức quả thật có điểm thụ sủng nhược kinh.
Hà Viện phán cũng coi như nhân vật có tiếng tăm ở Vọng Yến Đài, sau khi Hàn Đức hỏi thăm địa chỉ ở đầu phố, bèn theo con đường lát phiến đá xanh đi tới.
Thật xa nhìn thấy tòa nhà ba sân phía trên treo tấm biển "Hà trạch", nghĩ đến bên trong chứa một lúc ba vị đại phu, Hàn Đức vô cớ trở nên căng thẳng, vội cúi đầu chỉnh sửa bộ y phục thị vệ vốn ngay ngắn cho thật chỉn chu, mới giơ tay gõ cửa.
Vừa qua cổng chính, đầu tiên là thấy giàn hoa tử đằng thật lớn rũ xuống như thác nước tạo thành một hành lang xuyên thẳng qua ba bức tường viện, từng đám hoa thật to và tươi tốt rũ xuống nặng trĩu, hình thành từng chùm màu tím như nước lũ.
Dưới mái hiên còn có ánh vàng rực rỡ của hoa nghênh xuân đang nở rộ, những chú ong mật cần mẫn bay vo ve không ngừng, ngoe nguẩy cái mông mập mạp dính đầy phấn hoa.
Hàn Đức đi vào, vừa qua khỏi bức tường đã nghe được tiếng cười nói vui vẻ bên trong.
Hà Thanh Đình đã thay một bộ áo dài giản dị màu vỏ trứng vịt, tay phải cầm một bình tử sa, đang híp mắt nằm dựa trên ghế mây dưới mái hiên phơi nắng.
Ước chừng tâm tình không tệ, trong miệng ông cụ còn ngâm nga một khúc nào đó trong vở ca kịch, tay trái rảnh rỗi đánh nhịp trên thành ghế.
Đầu bên kia Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều mỗi người cõng một đứa bé chơi trò chiến đấu trên lưng ngựa, ríu rít xoắn thành một đoàn.
Bên trong là bà cụ Hà và cháu dâu ngồi đối diện nhau đánh cờ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bọn nhỏ, toàn bộ sân viện tràn ngập không khí vui vẻ.
"Ủa, tới rồi, ngồi đi." Hà Nguyên Kiều hạ con trai từ trên vai xuống, vỗ vỗ cặp m ông tròn vo của nhóc, "Dẫn muội muội đi chơi nhé!"
Bình Bình trong trẻo thưa vâng, kéo em gái đi xem mẹ và cụ bà đánh cờ vây.
Hàn Đức đưa qua gói bánh, hổ thẹn nói: "Khó có được thời gian nghỉ ngơi, thế mà tại hạ lại đây quấy nhiễu thanh tĩnh của các vị."
"Tới là được rồi, còn mang thứ gì thế!" Hồng Văn tiếp nhận gói bánh, thái độ vô cùng háo hức, lon ton cầm qua cho Hà Thanh Đình xem, "Ngài nhìn này."
Là bánh quy phủ mè xốp giòn, bánh ngọt phủ hạnh nhân thái lát và kẹo mỡ heo vuông vức của Phương Thuận Trai, được người Vọng Yến Đài đánh giá cao nhất qua nhiều thế hệ, mùi vị cũng chính hiệu nhất.
Hà Thanh Đình ừ một tiếng: "Nhận lấy đi."
Hàn Đức thực biết đúng mực, mấy gói bánh mà thôi, coi như là quà bạn bè bình thường mang theo khi đến chơi với nhau, không phạm vào quy củ.
Bà còm có nhà ở wattpad.
Con nít không kiên nhẫn, bên kia hai anh em Bình Bình An An đứng xem chơi cờ vây một lát là cảm thấy không thú vị, lại cầm tay nhau chạy đến bên này, háo hức nhìn ba người hội chẩn.
Hai đứa bé đều mặc áo màu xanh nước biển, bụng phệ tròn vo, đôi mắt to long lanh trên gương mặt bầu bĩnh như quả táo, khiến trái tim Hàn Đức tan chảy.
"Hai cháu thật xinh!" Hàn Đức mỗi tay nắm một bé, ông chú cao to trưng ra nụ cười ngây ngô, cổ họng như bị nghẹn dài giọng nhừa nhựa hỏi, "Ây da da, bao tuổi rồi, tên gì nào?"
Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều bị làn điệu nhão nhẹt kia làm cho rùng mình da gà nổi đầy, suýt muốn nhảy lên phủi rớt.
Bình Bình và An An nghiêng đầu ngắm nghía Hàn Đức trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Thúc thúc, cổ họng của thúc không thoải mái sao?"
Nụ cười trên mặt Hàn Đức cứng đờ, "Hả?"
An An vươn bàn tay nhỏ mũm mĩm sờ sờ cổ Hàn Đức, vẻ mặt thương xót, "Chắc đau lắm."
Bình Bình phán: "Nấu cây kim ngân và la hán quả uống vào là ổn!"
Hàn Đức: "..."
Hồng Văn rốt cuộc nhịn không được bật cười ha ha.
"Đừng quấy rối nữa," Hà Nguyên Kiều cốc cho con trai một cái, "Mới có bao lớn, phải nghe nhiều xem nhiều và nói ít hơn."
"Ui da!" Bình Bình dùng hai cánh tay ngắn ngủi ôm lấy đầu, quay sang méc Hà Thanh Đình, "Cha đánh con!"
Cha đánh nhóc, nhóc phải tìm ông của cha cáo trạng!
"Đáng lắm!" Hà Thanh Đình nhắm mắt nói, "Trước kia ông dạy cháu thế nào?"
Vẻ mặt Bình Bình có chút mờ mịt, nghe An An bên cạnh lớn tiếng nhắc: "Nghe nhiều xem nhiều nói ít, nếu không biết chính xác thì đừng nên nói bừa."
"Đúng vậy!" Hà Nguyên Kiều hài lòng gật gật đầu, càng nhìn con gái nhà mình càng cảm thấy thật lanh lợi đáng yêu thế gian có một không hai.
Nếu làm đại phu, tương đương với nắm trong tay biết bao nhiêu sinh mạng, khám không ra bệnh cũng không sao, điều cấm kỵ nhất là chỉ biết một mà không biết hai rồi nói ẩu nói tả.
Bình Bình dẩu mồm ra đến mức có thể treo bình dầu, qua một lát mới ỉu xìu nói: "Nhớ kỹ rồi ạ."
Hàn Đức cũng bật cười ha ha, ánh mắt nhìn Hà Nguyên Kiều toát ra tia sáng ao ước chói lọi: "Hai đứa bé nhà huynh thông minh thật, sau này khẳng định có thể đạt được thành tựu lớn."
Hà Nguyên Kiều trong lòng khoái chí vô cùng, nhưng ngoài mặt lại khiêm tốn: "Còn nhỏ mà, có thể đạt được thành tựu gì chứ! Nào, ngồi xuống đi, ta và A Văn bắt mạch cho ngươi."
Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều vừa bắt mạch vừa thỉnh thoảng nhỏ giọng trao đổi vài câu.
Hàn Đức nghe không hiểu, nhìn bên trái rồi lại nhìn sang bên phải, "Thế nào rồi?"
"Lúc này mới biết sốt ruột?" Hồng Văn nhướng mày, "Sao lúc uống thuốc bậy bạ thì không lo? Đơn thuốc năm xưa nhanh chóng cất kỹ đi, không chừng còn có thể thành đồ gia truyền."
Đại phu không thích nhất người nào? Không phải người sợ xem bệnh, cũng không phải người sợ uống thuốc, mà là loại người tự cho là đúng uống thuốc bậy bạ, lộn xộn là mất mạng chứ chẳng đùa!
Hồng Văn không giống Hà Nguyên Kiều là người phúc hậu, bởi vì tuổi nhỏ đã lặn lộn trong giang hồ, gặp rất nhiều người giàu nghèo tốt xấu đủ loại, cho nên khi nói lời hay thì ngọt như mật khiến người bay bổng như lên cõi tiên, nhưng một khi mắng ai thì cũng có thể khiến người xấu hổ muốn chết.
Hàn Đức đỏ mặt, muốn vò đầu bứt tai mà không được, chỉ có thể xin tha: "Tại hạ thật biết sai rồi, chẳng phải bây giờ đến cậy nhờ các vị sao?"
Hồng Văn bảo Hàn Đức há miệng, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua mặt trong cổ tay anh ta: "Huynh le lưỡi xem nào."
Hàn Đức vội vàng thè lưỡi.
Thấy ngay trên mặt lưỡi phủ bựa trắng dày đặc, đầu lưỡi và hai bên lưỡi hằn mấy dấu răng rõ ràng, hiển nhiên lưỡi bị sưng lên khiến khoang miệng sắp không thể bao hết.
"Nước tiểu thì sao?"
Hàn Đức theo bản năng cúi xuống, đối diện với hai gương mặt nhỏ đang đứng ngay trước đầu gối hắn: Hai đứa bé đang nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt!
Tiểu cô nương An An bật cười, bím tóc cũng lúc lắc theo, gương mặt bánh bao tròn trĩnh hồng hồng đầy vẻ thông cảm thúc giục: "Là xi xi đấy ạ."
Hàn Đức ho khan một tiếng, vẻ mặt vặn vẹo một cách hiếm thấy, giọng lí nhí như tiếng muỗi vo ve: "E hèm, không nhiều lắm, đi tiểu rắt...!Có đôi khi còn hơi buốt, như kim đâm."
Bình Bình bỗng nhiên xì ra câu: "Phải uống nhiều nước."
Mặt Hàn Đức lập tức nóng rát như bị thiêu đốt, cảm giác ngượng ngập cực lớn khiến hắn suýt chút ứa lệ.
Hà Nguyên Kiều duỗi tay chọc chọc cánh tay và cẳng chân anh ta: "Có đau hay không?"
Mắt Hàn Đức mở to: "Kỳ lạ thật, đau đấy! Còn hơi sưng vù, từ thắt lưng trở xuống là tệ nhất."
"Mạch của huynh loạn quá," Hồng Văn chậc một tiếng, "Đau bụng không? Nóng sốt?"
Hàn Đức gật đầu lia lịa, suy nghĩ một chút rồi lại lắc đầu: "Có khi nóng khi không, lúc nóng thì đầu váng mắt hoa, tim cứ đập thình thịch.
Đúng rồi, nội tử còn nói dạo này lá gan tại hạ đặc biệt nhỏ, hôm kia chỉ nhẹ nhàng đặt mâm đồ ăn lên bàn cạch một tiếng, thế mà tại hạ đã giật nảy mình, các vị thấy có lạ hay không?"
"Không có gì lạ, huynh bị bệnh mà." Hồng Văn vùi đầu viết vài hàng, bỗng nhiên bày ra vẻ mặt láu cá, "Dạo này buổi tối với tẩu phu nhân...!có thường xuyên không?"
Hàn Đức tròn mắt há hốc mồm, màu đỏ trên mặt vừa tan đi lập tức quay lại, nghẹn hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Tại hạ đã hai mươi hai, có thể không sốt ruột sao?"
Thị vệ hoàng thành yêu cầu lý lịch ba đời trong sạch trung thành, cơ bản đều là con cháu quan viên.
Tổ tiên Hàn Đức đã từng có tước vị, chỉ là truyền tới thế hệ phụ thân hắn thì bị cắt đứt.
Gia tộc lớn xưa nay chú trọng truyền thừa, bởi vậy mới có câu "Trong ba điều bất hiếu thì vô hậu đứng thứ nhất", người cỡ tuổi Hàn Đức đều có mấy đứa con rồi, trong khi anh ta còn chưa làm cha, hai vợ chồng sao có thể không sốt ruột, hận không thể cả ngày lẫn đêm "gieo trồng".
Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều liếc nhau, cười ha ha, bừng tỉnh ngộ ra vì sao Hàn Đức thích Bình Bình và An An như vậy, thèm đỏ mắt rồi!
Hai người lại thoáng thảo luận vài câu, nhanh chóng định ra phương thuốc.
"Huynh bị chứng tỳ thận dương hư.
Tỳ dương hư khiến khả năng hấp thụ thức ăn kém, khí huyết sinh không đủ.
Thận dương hư thì Hỏa không sinh Thổ, thận không điều tiết được cho tỳ sẽ làm dương khí của tỳ suy giảm...!Hơn nữa lúc trước đổ mồ hôi quá mức, bị thương dương khí, thật sự bất lợi cho chuyện chăn gối."
Hả, ta khỏe như trâu thế này mà bị dương hư?
Hàn Đức nghe xong hoa cả mắt, chỉ nhớ được câu cuối cùng, lập tức bất chấp ngại ngùng truy vấn: "Vậy nếu tại hạ chăm chỉ uống thuốc, có thể làm cha được không?"
"Dĩ nhiên có thể ôn thận trợ dương, kiện tì lợi thủy, cơ mà có thể làm cha hay không còn phải xem ý của Tống Tử nương nương, nói chung cứ hy vọng cao chút là được."
Thật ra vốn không phải bệnh nặng, ngặt nỗi Hàn Đức uống thuốc bậy bạ làm đảo loạn chứng bệnh, chỉ cần dùng bạch thược, phục linh, bạch truật, phụ tử, sinh khương, điều trị mấy ngày thì tốt rồi.
Hồng Văn lưu loát kê đơn: "Hãy bốc thuốc chiếu theo đơn này, trước tiên uống ba ngày để điều trị, sau đó quay lại đây đổi phương thuốc.
Trong khi uống thuốc dừng ăn đồ sống và đồ nguội, cũng nên kiêng cử thức ăn mặn, thuốc lá và rượu."
Dừng một chút rồi dặn: "Về sau đừng uống thuốc bừa bãi nữa.".