THÂM CUNG HỖN LOẠN


Editor: Huyền Hiền viện
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Thật ra sau khi sắc phong có trở về phủ đợi gả hay không cũng là một chuyện, khi đó Thái hoàng Thái hậu từng nhắc qua với Anh Minh. Vốn ý của lão thái thái là không cần trở về, đến lúc đó tất cả mọi chuyện đều ở trong cung xử lý, chỉ cần giữ nghi thức từ trong phủ đi ra là được.
Nhưng khi đó cũng là thuận miệng nhắc đến, dù sao chiếu thư còn chưa quyết định ngày chính xác, hơn nữa khi đó giống như đang nói đùa vậy, nên cũng không để trong lòng. Hiện tại thì không giống như vậy, bây giờ chuyện đã đến ngay trước mắt, bản thân Anh Minh đồng ý mới được. Cũng không có đạo lý cô nương nhà người ta không đồng ý mà cứng rắn giữ người ta lại.
Hoàng đế cảm thấy mỹ mãn quay về. Trọng trách phía sau bèn giao lại cho Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu.
Hai người bọn họ đoan đoan chính chính ngồi ở Tây Noãn các, dáng vẻ nghiêm túc gọi Anh Minh đến, thế cho nên khi Anh Minh vào cửa có cảm giác như đang thăng đường thẩm vấn.
Hôm nay Thái hoàng Thái hậu mặc một bộ y phục màu trà hạt [1], trên vai có các hoa văn hình tròn thêu hoa vạn thọ bằng chỉ vàng, ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào phát ra hào quang khiến người nhìn lóa mắt. Bà đong đưa chiếc quạt tròn, bộ móng tay chạm rỗng khảm tơ khẽ nắm cán quạt ngà voi, thỉnh thoảng phát ra tiếng va chạm rất nhỏ. Thấy nàng tiến vào, vẻ mặt lập tức hiện lên ý cười: “Con biết hôm nay ta gọi con đến đây vì chuyện gì không?” Trong giọng nói mang theo chút đắc ý.
[1] Màu trà hạt: ý chỉ y phục màu đỏ vàng nhưng hơi tối một chút
Anh Minh lắc lắc đầu, mỉm cười thỉnh an hai người: “Nô tỳ ngu dốt, mời Lão phật gia chỉ rõ.”
Thái hoàng Thái hậu thưởng ngồi cho nàng, mới nói: “Chiếu thư sắc phong của con đã suy nghĩ xong, Hoàng đế cũng nhìn qua rồi, qua sáu ngày nữa sẽ ban bố với người nhà của con, cùng chiêu cáo thiên hạ.”
Tuy rằng Anh Minh biết trước chuyện này, nhưng chưa có chứng cứ xác thực nên cũng không dám tin tưởng hoàn toàn. Hiện tại được chính miệng Thái hoàng Thái hậu thừa nhận, nửa năm sống trong hoàn cảnh khó khăn của nàng kết thúc, nhận được kết quả chắc chắn.
Có vui vẻ không? Không thể nói rõ được, nhưng cũng may mắn là không sự phụ kỳ vọng của mọi người trong nhà, không làm lãng phí bao nhiêu công sức do a mã một tay dạy dỗ.
 
Còn về bản thân nàng, có xuất giá hay không, gả cho ai, nàng cũng không quá cố chấp. Dù sao gả chỗ lạ không bằng gả chỗ quen. Trong mấy tháng nàng với Hoàng đế ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy này, chưa nói đến sợ hãi, chắc chắn sau khi quan hệ được khẳng định, có thể sẽ là khởi đầu của một mối quan hệ mới.
Dù biết trước phải gả cho hắn, nhưng khi chuyện thật sự xảy ra trước mắt có chút cảm giác hoảng hốt. Nàng cúi đầu nhợt nhạt cười, dáng vẻ như vô cùng ngại ngùng, giơ tay lên che hai má, biểu hiện này trong mắt Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu là biểu hiện e lệ đợi gả của các cô nương.
“Bảo nô tỳ nói cái gì cho phải đây…” Nàng đứng lên, cung kính nói với Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu: “Nô tỳ tiến cung đều là nhờ sự nâng đỡ của Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu, vốn nghĩ chỉ được hầu hạ trước mặt các chủ tử thì đã đủ, không ngờ còn có thể có được kết quả như ngày hôm nay, đây là vinh quang của cả nhà nô tỳ.”
Thái hậu cười nói: “Tuy là vinh quang, nhưng cũng là duyên phận của các con. Trong lòng ta và Lão phật gia đều rất vui mừng, sau khi chiếu thư được ban ra, chúng ta mới thật sự trở thành người một nhà. Con là chính cung, thân phận không giống với những người khác, tương lai phi tần hậu cung đều phải nghe lệnh của con, nếu Xuân Quý phi lại bắt đầu gây chuyện như thế này, con có thể tự mình xử lý.”
Thái hoàng Thái hậu cũng gật đầu, ánh mặt ôn nhu nhìn nàng nói: “Đứa bé ngoan, vốn nói sau khi cử hành đại sự phụng an [2] cho Hoàng hậu sẽ sắp xếp chuyện của con thoả đáng, nhưng kết quả mọi chuyện lại có chút phức tạp cho nên mới kéo dài đến hôm nay. Hiện tại chuyện cần chuẩn bị đều chuẩn bị ổn thỏa, trong lòng ta cũng cảm thấy an ổn hơn, chỉ còn một việc nhỏ muốn thương lượng với con.”

Anh Minh nói vâng: “Xin Lão phật gia giao phó.”
[2] Phụng an: từ dành dùng riêng để chỉ lễ an táng cho người có địa vị hoàng gia.
“Sau khi chiếu thư được ban ra, trong cung sẽ phái tinh kỳ ma ma đến phủ của Hoàng hậu, dạy cho Hoàng hậu tất cả những quy định cung đình, lễ nghi khi đại hôn và đạo chung sống của phu thê. Vốn là nên đưa con trở về nhà, nhưng chúng ta lại cảm thấy nếu đưa con về nhà như vậy sẽ làm rối loạn hết cả nhà từ trên xuống dưới, thêm nữa là thời gian con đi cũng phải mất mấy tháng, muốn gặp mặt cũng rất khó khăn, mà ta và Thái hậu lại không nỡ để con trở về. Hiện tại con đang ở Tây Tam Sở, ta thấy như vậy đi, trở về cho người vây bên ấy lại, con ở trong đó học tập, nếu nhớ nhà thì cho người gọi Phúc tấn và Trắc Phúc tấn vào cung gặp cũng được.”
Anh Minh vào cung nửa năm, chút chuyện nhỏ này nàng hiểu rất rõ, không cho nàng quay về là bởi vì trong cung có nỗi băn khoăn của trong cung. Hiện tại Tề gia trong mắt bọn họ như hang hùm hang sói vậy, một người vất vả lắm mới gột rửa sạch sẽ được, nếu lại để trở về sống trong hoàn cảnh kia, tám chín phần sẽ lại bị nhiễm bẩn. Người trong cung chỉ tin tưởng cung đình bốn phía tường cao, không tin tiểu viện nho nhỏ bên ngoài kia của Tề gia, bởi vậy thà giữ nàng lại trong cung, cũng không muốn nàng trở về nhà tiếp xúc với những xúi giục mịt mù chướng khí kia.
Anh Minh không có bất kỳ phản đối gì, Thái hoàng Thái hậu nói với nàng không phải là đang hỏi ý kiến của nàng, mà chỉ là đang thông báo cho có lệ mà thôi. Hoàng hậu đúng là người tôn quý, nhưng trong mắt những người phải chịu khổ nhiều năm mới bước lên đỉnh cao thì Hoàng hậu không phải là hoàn toàn không thể dao động.
Nàng cúi người nói vâng: “Tất cả điều do Lão phật gia làm chủ. Quả thật nô tỳ cũng đang có ý này, trở về lại gây rối loạn cho trong nhà đến gà bay chó sủa. Huống chi nô tỳ ở trong cung thời gian lâu như vậy, đã quen với việc sinh hoạt hằng ngày ở trong cung, nếu muốn học quy tắc trong cung thì đương nhiên ở lại trong cung học là tốt nhất, từ trong cung lại đưa người đến trong phủ, chẳng phải sẽ khó khăn hơn nhiều sao.”
Thái hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu rất vui, điều khiến người khác yêu thích Anh Minh chính là nàng suy nghĩ rất thoáng, nàng hiểu được thế nào là thuận theo thời thế, cũng không vì thỏa mãn suy nghĩ của bản thân mà đối nghịch với người khác.
Nếu nói đến uất ức, đương nhiên Thái hoàng Thái hậu biết nàng chịu uất ức, người vào cung cũng giống như bị bán đến tận sâu dưới đáy biển, con đường về nhà vĩnh viễn bị chặt đứt. Nhưng nữ nhân trong cung đều như vậy, không chỉ riêng nàng, mà cả bản thân bà và Thái hậu cũng như vậy, năm dài tháng rộng trôi qua rồi cũng sẽ không còn nhớ thương nhà mẹ đẻ nữa.
Sau khi Anh Minh trở về Đầu Sở điện, đứng ở trong sân nhìn chung quanh, qua hai ngày nữa còn phải sắp xếp thêm người xong thì nơi này thật sự sẽ trở thành nhà giam, có cánh cũng không bay ra ngoài được.
Tùng Cách nhỏ giọng hỏi nàng: “Nếu ngài nói với Lão phật gia muốn về nhà học tập quy định, ngài đoán Lão phật gia có đồng ý hay không?”
Anh Minh nhìn nàng một cái: “Bây giờ đã muốn phá chỗ đứng của lão chủ tử, sau này không muốn sống nữa?”
Tùng Cách tinh nghịch lè lưỡi: “Ngài tiến cung cũng đã nửa năm, chẳng lẽ không muốn thăm nhà một lát sao?”
Sao lại không muốn chứ, nàng nhớ mẫu thân của nàng, nhớ cái viện nhỏ của nàng, đã nửa năm, nhất định là Hậu Phác và Hậu Di đã cao lên không ít.
Vốn còn hy vọng có thể mượn cơ hội lần này trở về ở nhà một hai tháng, tuy rằng biết hy vọng này rất xa vời, nhưng từ đáy lòng nàng như có ngọn lửa nhỏ cháy mãi không tắt. Hiện giờ quả thật là không còn trông cậy gì được nữa, nàng nhìn bầu trời trong bốn bức tường này, bắt đầu cảm nhận được áp lực rất lớn cùng nỗi tuyệt vọng.
Tùng Cách sợ nàng đau lòng, tận tâm khuyên nàng: “Chủ tử, ngài nên nhìn thoáng một chút, ngài đừng so sánh với người bên ngoài, nên so sánh với nương nương trước đây, cuộc sống của nàng ấy còn khó khăn hơn.”
Anh Minh cười cười, cũng không sao, ít nhất tạm thời là như vậy, cũng nên thỏa mãn. Nhưng Tùng Cách không biết, an nhàn trước mắt được đánh đổi từ sự ẩn nhẫn của nàng.
Đối với Thái hoàng Thái hậu cũng được, Hoàng đế cũng thế, nàng không được thể hiện tính cách quá nhiều, cho dù là chịu uất ức cũng không cho phép nàng thở mạnh. Nàng cứ biết vâng lời mà sống như vậy, không vì bản thân, mà là vì cả nhà già trẻ.

Phụ chính đại thần là tai họa ngầm trước mắt của Hoàng đế, loại thối nát này sớm hay muộn gì cũng sẽ bị khoét đi, nàng có được chút nhân duyên tốt, cuối cùng cứu được Nạp Công gia.
Chẳng qua hiện tại Hoàng đế không cho nàng đưa thiện bài nữa, ngự tiền cũng không có việc gì cần nàng phải làm, chỗ của Lão phật gia cũng trở thành chỗ la cà [3], nàng vô công rồi nghề sống ngày qua ngày. Làm người nhàn rỗi quả thật rất gian nan, ngoài ăn ra thì cũng chỉ có ngủ, lúc Tiểu Phú đến là lúc nàng ngủ đến hồ đồ, mơ hồ nghe thấy ngoài cửa có tiếng người nói chuyện, nàng chống tay ngồi dậy gọi Tùng Cách: “Vạn tuế gia có việc gì sai khiến sao?”
[3] La cà (串门子): ý chỉ hàng xóm nói chuyện phiếm thân thiết, khi đến không cần mang quà, không cần thông báo, chỉ cần nhớ là đến.
Giọng Tùng Cách vọng vào: “Am đạt Tiểu Phúc đến Thọ Tam cung, đi ngang qua nơi này nên vào nhìn một cái.” Sau đó liền nghe ngoài cửa truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ hoà ái của Tiểu Phúc nói: “Hiện tại cô nương rảnh rỗi cũng có thể đến Dưỡng Tâm điện dạo chơi.Lễ vạn thọ của chủ tử sắp đến, những năm trước trong cung đều tổ chức, nhưng năm nay chuẩn bị có tin vui, nên chủ tử gia cho miễn.”
Sinh thần của Hoàng đế rơi vào mùng một tháng bảy, người trong cung gọi ngày này là lễ vạn thọ. Trong lễ vạn thọ các cung nữ sẽ được phép mặc những y phục có màu sắc tươi sáng, trang điểm thêm những trang sức mà bình thường không được đeo, cho nên tháng bảy đối với toàn bộ người trong cung mà nói là tươi đẹp đáng mừng.
Là sinh thần của chủ tử, nàng cũng nên có chút phản ứng mới đúng, bèn ngồi xuống chải tóc, nói biết rồi: “Cũng sắp đến bữa tối, một chút nữa ta sẽ đến Dưỡng Tâm điện.”
 
Tiểu Phú đã gõ trống xong, cũng nhận được kết quả như ý muốn, nên trò chuyện thêm dăm ba câu nữa thì rời đi.
Tùng Cách tiến vào chải đầu cho chủ tử, khen thời tiết hôm nay rất tốt, chọn một cái áo đơn màu hoa tử đằng tím với những cụm mây như ý thay cho nàng, lại cài thêm một đôi trâm dương chi hải đường [4], hàng tua rua trân châu rủ xuống bên tai, mỗi bước chân nhịp nhàng của nàng như đang chỉ huy một dàn nhạc, phát ra tiếng xào xạc nho nhỏ.
[4] Trâm dương chi hải đường: Là cây trâm bằng ngọc dương chi có đính hoa hải đường.
Không có việc cần phải làm nên rất chú ý đến việc bên ngoài, Tam Khánh tinh mắt nhìn thấy nàng từ thật xa đã tươi cười, phất tay áo hành lễ nói: “Cô nương đến rồi à? Vạn tuế gia vừa mới dùng bữa xong.”
Hiện giờ Anh Minh không còn làm việc ở đây, bất mưu kỳ chính [5], nên không quan tâm đêm nay người được thị tẩm là ai. Nàng đứng ở trước cửa nhìn vào trong, chờ Đức Lộc thông truyền mới nâng áo rảo bước tiến vào Đông Noãn các.
[5] Bất mưu kỳ chính (不谋其政): Ý bảo không làm công việc đó nữa nên không quan tâm đến nó.
“Nô tỳ thỉnh an vạn tuế gia.” Nàng ngồi xổm xuống hành lễ theo đúng lễ nghi.
Hoàng đế nghe thấy nàng đến, đương nhiên trong lòng rất vui mừng, nhìn nàng một cái, hôm nay nàng diện y phục càng lộ ra vẻ thanh khiết nhẹ nhàng, không kiêm thêm việc của Kính Sự phòng, tóc vấn tiểu lưỡng bả [6], đây mới là dáng vẻ nên có của tiểu thư Công phủ. Vốn Hoàng đế đang đọc sách, đương nhiên nàng mới đến sẽ không nhìn ra sự thay đổi của hắn, nhưng trên mặt vẫn muốn giả bộ như bình thường, ừ một tiếng bảo đứng dậy.


[6] Tiểu lưỡng bả
Trong lòng đoán rằng chắc Thái hoàng Thái hậu đã nói với nàng chuyện không xuất cung rồi, mà chắc là nàng cũng đã đồng ý rồi. Thật ra yêu cầu của hắn cũng không cao lắm, chỉ cần nàng mỗi ngày bớt ra chút thời gian đều đến thăm hắn, không quan trọng là đến khi nào, chỉ cần nàng đến thì trong lòng hắn có hy vọng rồi.
Tiểu thái giám phía dưới đưa nhang hương tiến vào noãn các, đây là quy tắc có từ rất lâu khi Vạn tuế gia đọc sách. Anh Minh nhớ ngày đầu tiên khi mình tiến cung, Mễ ma ma có ý tác hợp cũng là lấy một nhánh nhang hương như vậy, để nàng đưa đến trước mặt Vạn tuế gia.
Khi tiểu thái giám dâng lên, nàng tiếp nhận một cách tự nhiên, tiến bước lên trước, đặt cái lư hương Thanh Hoa triền chi bên cạnh tay hắn.
Hoàng đế nhìn thấy đôi bàn tay trắng nõn ôm lư hương đến, nơi mềm mại nhất trong lòng hắn hơi nhói lên một chút. Trong phòng yên tĩnh, thời gian giống như nước lắng đọng lại dưới chân, tuy rằng không có nói lời dư thừa, nhưng cũng vui vẻ bình yên.
Hắn nói: “Ngồi đi.” Ngồi thì tạm thời không thể quỳ thỉnh an.
Đức Lộc lập tức dọn một cái ghế bằng gỗ tử đàn đến, đặt cách bảo tọa không xa, Vạn tuế gia chỉ cần hơi hơi ngước mắt là có thể nhìn thấy cô nương.
Anh Minh tạ ơn ngồi xuống, thời tiết hôm nay có hơi nóng, nàng rũ mắt, chậm rãi đong đưa quạt tròn, thân ảnh của Hoàng đế thoắt ẩn thoắt hiện sau mặt quạt, thật sự không nghĩ đến, cũng có khoảng thời gian an bình vô sự như vậy.
Tuy rằng chiếu thư còn chưa được ban ra, nhưng sự việc đã định rồi, hiện tại đối với nàng mà nói Hoàng đế cũng giống Hải Ngân Đài lúc trước, không rất thích, cũng không phải ngươi thì không được, chuyện đến bước này thì nhận thôi. Điều duy nhất không giống chính là khi đó với Hải Ngân Đài có cảm giác tương đối xấu hổ, mà Hoàng đế thì không có chút bối rối nào, bởi vì hắn hoàn toàn không để ý đến ngươi, như vậy cũng rất tốt.
Anh Minh phá vỡ sự trầm mặc,mở miệng hỏi hắn: “Ngày mai là lễ vạn thọ của chủ tử, chủ tử có ý kiến gì không?”
Mắt Hoàng đế vẫn nhìn chằm chằm vào sách, nhưng tâm tư lại không đặt trong sách, mập mờ trả lời: “Ngày mai sẽ tổ chức buổi gia yến ở Sướng Xuân viên, hiện tại Lão phật gia không ra khỏi cung, nhân dịp lễ vạn thọ này đưa lão nhân gia dạo chơi trong vườn luôn.”
Sướng Xuân viên là vườn hoa của hoàng gia, không giống Tử Cấm thành lạnh lẽ cứng nhắc, ở đó bốn mùa cỏ cây tươi tốt, đình đài lầu các kéo dài như nước, là nơi vui chơi tránh nóng rất hợp.
Từ trước đến nay vào mùa hạ mỗi năm thì các Hoàng đế đều đến đó, còn đến hắn thì trong triều còn chưa được yên ổn, thêm năm nay phải chịu tang của Hiếu Tuệ Hoàng hậu nữa nên hắn không đưa mọi người đến nơi này. Hiện tại sắp lập tân Hậu, nàng còn chưa thấy được tài sản trong nhà, đương nhiên phải dẫn nàng đến nơi đó một chuyến.
Quả thật Anh Minh cũng muốn đi, cắn cắn môi nói: “Chủ tử sẽ cho ta đi cùng chứ?”
Hoàng đế giơ sách lên cao hơn một chút, giống như phát hiện ra điều gì mới mẻ trong những hàng chữ kia vậy, không yên lòng nói: “Thưởng cho nàng cùng đồng hành. Hôm nay trẫm không lật thẻ…Sáng sớm ngày mai khởi hành sớm, nàng hầu hạ bên cạnh Thái hoàng Thái hậu…”
Anh Minh nói vâng, tuy rằng không rõ nhân quả trong lời hắn vừa nói, nhưng mà cũng không cần truy cứu, giọng dịu dàng nói: “Vạn tuế gia cẩn thận đôi mắt ạ, hương đã cháy hết rồi.”
Lúc này Hoàng đế mới đặt sách xuống.
Hương cháy xong rồi, nàng đứng dậy dẹp lư hương, đôi tay mơ hồ đưa đến, cổ tay đeo vòng tay ngọc dương chi ôn nhuận, kết hợp với làn da của nàng càng tôn thêm vẻ trắng trong thuần khiết. Đẹp thì có đẹp, nhưng dường như thiếu đi chút linh hoạt, Hoàng đế liếc mắt nhìn một cái, âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Lúc này Trà Thuỷ tiến vào dâng trà, hắn bưng chén ngọc nhẹ nhàng thổi, giọng thờ ơ nói: “Mùng sáu sẽ hạ chiếu thư cho nàng, nàng biết chưa?”
Cho nên nhà Đế vương kết thân khác với dân gian là ở chỗ đó, trong dân gian còn được thương lượng, nếu nhà ngươi ưng lòng thì chúng ta bàn bạc tiếp những chuyện phía sau. Nhà Đế vương thì lại không giống như vậy, không hề có động thái nào báo trước cho ngươi, một đạo thánh chỉ, ngươi có đồng ý hay không cũng như vậy, trong không có nhiều dịu dàng trong đó.

Nhưng mà đây cũng không phải là quan trọng nhất, Anh Minh cúi đầu nắm chặt chén trà, cái cúi đầu kia nhìn vào có chút dịu dàng, nói vâng: “Hôm qua Lão phật gia và Thái hậu có triệu kiến nô tỳ, đã nói cho nô tỳ biết rồi.”
Sau đó thì sao? Hoàng đế đang chờ đợi biểu hiện như lời của Tam Khánh “chắc chắn trong lòng cô nương rất vui mừng.” nhưng mà biểu hiện vui mừng đó không hề xuất hiện.
Hắn có chút mất mát, nghĩ thầm rằng có lẽ bởi vì đã vui mừng ở Từ Ninh cung, cho nên ở đây mới bình tĩnh như vậy. Dù sao hôm nay nàng cũng hơi không giống với thường ngày, cũng là vì nguyên nhân sắp trở thành Hoàng hậu, không còn là nha đầu đưa nâng khay bạc đưa thiện bài nữa, rốt cuộc cũng bắt đầu khoe khoang kiêu ngạo vì thân phận.
Hoàng đế nhìn nàng một cái, muốn gần gũi, lại không thể gần gũi được, ngược lại không giống trước kia. Trước kia có thể thô thanh ác khí [7] thu hút sự chú ý của nàng, nhưng hiện tại lại phải để ý đến thể diện của nàng, dù sao đây cũng là thê tử của hắn.
[7] Thô thanh ác khí (粗声恶气): có thể hiểu là cư xử thô lỗ hung dữ.
“Nếu thiếu cái gì, thì cứ cho người đến Nội Vụ phủ lấy. Thái hoàng Thái hậu đã miễn chức của Phú Vinh, trẫm giải quyết hắn cùng với những chuyện sai trái của Hộ Bộ cùng một lượt, hiện giờ đại thần tổng quản có hai vị, kiềm chế lẫn nhau, cân bằng trái phải, không lo bọn họ không cung kính.”
Anh Minh tự cười a ha, chuyện này đúng như ý nàng, nhắc đến cũng rất vui vẻ, nhân tiện nói: “Nhổ cây cải củ mang theo bùn [8], cuối cùng vẫn đánh một vòng bên trong Nội phủ. Đa tạ Vạn tuế gia thương xót, ngược lại nô tỳ cũng không có thiếu cái gì, chính là hiện tại quá nhàn rỗi, có chút không quen mà thôi.”
[8] Nhổ cây cải củ mang theo bùn (拔出萝卜带出泥): ý chỉ chuyện làm không được trọn vẹn, chưa giải quyết triệt để vấn đề.
Đây là điều tất yếu phải đối mặt khi thân phận chuyển biến, ngắm hoa ngắm trăng, bản thân tự mình tìm việc làm bản thân vui, một ngày rồi lại một năm, thời gian cứ như vậy mà trôi qua.
Hoàng đế ừ một tiếng: “Chờ sau khi tiếp quản cung vụ, đương nhiên sẽ bận rộn hơn. Mấy ngày nay cũng có thể đến chỗ Lão phật gia học tập, sau này sẽ không đến mức lúng túng.”
Đối thoại có trật tự như vậy, bình thản một cách cẩn trọng, luôn có cảm giác trái tim nghẹn ở cổ họng. Cảm giác này chờ nàng đi rồi mới từ từ biến mất, Hoàng đế ngồi yên trên giường, một lúc lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm.
Đức Lộc tiến vào đưa tấu chương quân cơ lên, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, có điều trần [9] về Trung lộ.”
[9] Điều trần: từ chỉ cho những kế hoạch hoạt quyết sách trình lên cấp trên.
Trung lộ chính là chỉ Thổ Tạ Đồ Hãn bộ trong bốn bộ của Khách Nhĩ Khách [10], liền kề ở phía Đông là Xa Thần Hãn Bộ, phía Tây giáp Âm Nặc Ngôn Hãn bộ, Ô Lương Hải muốn phát binh đánh Xa Thần Hãn bộ, tất nhiên phải đi qua giữa cánh trái mạt kỳ.
[10] Khách Nhĩ Khách là một phân nhánh thị tộc Mông Cổ lớn nhất kể từ thế kỉ 15, cư trú chủ yếu ở vùng Sa mạc Gobi, hiện nay phân bố phần lớn ở khu vực Ngoại Mông Cổ.
Hoàng đế nghe xong vươn tay cầm điều trần lật xem, Đức Lộc cẩn thận dò xét sắc mặt của hắn, hiện tại bốn bộ Khách Nhĩ Khách rất loạn, phần điều trần này là dữ hay là lành, quan hệ trọng đại.
May mà ông trời phù hộ, ấn đường đang nhăn lại của Vạn tuế gia từ từ giãn ra, cuối cùng như sau cơn mưa trời lại sáng, vội vàng truyền triệu vài vị cận thần đến Tây Noãn các nghị sự, đi được hai bước lại quay đầu phân phó: “Trẫm vừa mới thấy cổ tay Hoàng hậu có đeo vòng tay ngọc dương chi, vòng tay kia không hợp với nàng. Ngươi đến Nội Vụ phủ truyền lời, lệnh cho riêng Vân Phác chọn loại pha lê tốt nhất đưa đến.”
Đức Lộc nhận được mệnh lệnh này còn vui mừng hơn so với Anh cô nương, cúi người nhận mệnh một tiếng “Vâng”, vung phất trần đến Nội Vụ phủ truyền lệnh.
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi