THÂM CUNG HỖN LOẠN


 
Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Vy Phi 
 
Hôm nay coi như đã nhìn ra, người này không chỉ tự đại mà còn có thể trợn mắt nói dối nữa.
 
Rõ ràng chính hắn muốn ra ngoài ăn hoành thánh, bây giờ sợ người ta cười nhạo, lại ấn cho nàng tội danh tham ăn, thiên lý ở đâu cơ chứ! Nàng cầm thìa múc hoành thánh, mới ra nồi còn nóng hổi, nàng thổi mạnh hai cái, thổi trúng nước canh bị bắn ra ngoài, văng lên mặt hắn, hắn cũng không hé răng, tự mình lau đi.
 
Nhưng vẻ mặt ấm ức như vậy, ngược lại kích thích sự mềm mại trong lòng nàng. Kéo lọ giấm bên cạnh qua, rót cho hắn một đĩa dấm: "Thịt dê ăn nhiều sẽ bị ngấy, gia dùng kèm giấm để giảm bớt."
 
Lão Trương đầu cười rộ lên: "Hiện giờ người như hai vị không nhiều lắm, nhất là gia đình phú quý, trong nhà có đầu bếp tốt nhất chuẩn bị, đâu có xuống phố ăn hoành thánh không lên được mặt bàn này."
 
Anh Minh nếm một miếng, cây tể thái, bỏ thêm chút thịt băm, trong miệng có vị thanh thanh. Món này làm giống như món cháo lá sen lần trước nàng hiếu kính cho Thái hậu, đơn giản là loại bỏ các thứ phiền phức kèm theo, giữ được nguyên vẹn chỗ tốt của rau. Nhìn lại bên trong bát, những lấm chấm nhỏ hẳn là tương tôm rồi. Nàng cười nói: "Tay nghề của đại gia thật không đơn giản, ta thấy không hề kém hơn đầu bếp nhà chúng ta, gia nói có đúng không?"
 
Hoàng đế ê a: "Đó là đương nhiên." Hương vị trong trí nhớ, gần như không thay đổi, hắn nói: "Nàng có ngửi được không, thịt dê này không có mùi gì cả, ta chia cho nàng một cái để nếm thử, được chứ?"
 
Con người có chấp niệm, dường như bắt được đối phương ăn một miếng đồ ăn mà đối phương kiêng kị chính là một thành tựu lớn lao. Hoàng thượng cũng không ngoại lệ, lòng hắn đầy chờ mong nhìn nàng, kết quả nàng lập tức hiểu ý, vớt một viên hoành thánh từ trong bát của mình bỏ vào bát hắn: "Người muốn nếm của ta thì cứ nói thẳng, cần gì phải lòng vòng như vậy."
 
Hoàng đế nghẹn họng, không thể làm gì được. Bên kia Đức Lộc và Tiểu Phú không dám ngồi cùng bàn với họ, hai người tìm ghế ngồi chỗ cửa, cầm cái bát lớn trong tay, đang hít hà ăn ngon miệng.
 
Hoàng đế nhìn viên hoành thánh nàng mới bỏ vào, nếu là trước đây thì nhất định là không nhịn được, dù sao thì cái thìa kia đã bị nàng ngậm qua rồi. Hôm nay tâm tình không giống trước, ngược lại nghĩ không có gì.
 
Hắn thuận theo cắn một miếng, viên hoành thánh này hắn ăn còn tỉ mỉ hơn bất cứ món sơn hào hải vị nào. Ánh mắt của nàng sáng lên, hoành thánh dưới ánh đèn phản chiếu vào mắt nàng, hiện lên ánh sáng mê người. Nàng hỏi ăn thế nào, Hoàng đế gật đầu. Nàng lại hỏi: "So với nhân thịt dê thì sao?"
 
Nàng dời tầm mắt đi, cũng không tranh chấp nhân nào ngon hơn với hắn, nàng chỉ buồn thôi, viên hoành thánh quá nhiều, vị tuy ngon nhưng thật sự không ăn nổi.

 
Ngay lúc đang buồn, có người mang một bọc tròn đi vào, trong tay cầm một chén chè trà dầu [1], vừa đi vừa nói: "Lão Trương đầu à, mượn chỗ của ông nghỉ chân một chút nhé."
 
[1] Chè trà dầu (油茶) là món ăn vặt cao cấp truyền thống của Bắc Kinh. Mọi người muốn tìm hiểu thêm thì lấy tiếng Trung cho vào google nha.
 
Mở quán buôn bán cần suôn sẻ, tiện cho người thì chính là tiện cho mình, lão Trương đầu bận rộn chuẩn bị cho nhóm đổi ca ở cổng thành, không hề liếc nhìn, nói thẳng: "Ngài cứ tùy ý."
 
Lều bằng vải bạt này không lớn, chỉ bày được bốn chiếc bàn nhỏ mà thôi. Người nọ đi tới, qua phía sau Anh Minh, Tiểu Phú và Đức Lộc còn chia kịp đi qua thì Hoàng đế nhanh chóng đứng dậy chắn giữa người nọ và Anh Minh. Việc này hiển nhiên là dọa người nọ sợ, cười làm lành nói: "Mọi người sao vậy, cho qua, cho qua..."
 
Đương nhiên cuối cùng là nghỉ chân không được, còn phải bưng chè trà dầu của hắn đi. Hoàng đế anh hùng cứu mỹ nhân, tự mình cảm thấy rất tiêu sái, nhưng tiêu sái chưa tới đâu thì phát hiện túi tiền trên eo không còn.
 
 Hắn hốt hoảng sờ một vòng, tốt lắm, không hi vọng gì rồi, chắc chắn là người nọ ra tay trong lúc hắn đứng lên. Hắn lớn lên trong cung, không biết những chiêu trò đầu đường xó chợ kia, cũng không biết dưới thanh bình thịnh thế là ẩn giấu không ít người giở thủ đoạn. Hắn há hốc miệng, Anh Minh tháo túi tiền của mình xuống, đặt trước mặt hắn.
 
Hoàng đế đau buồn đứng tại chỗ, tiu nghỉu nói: "Bây giờ như ý nàng rồi, nàng có thể quang minh chính đại cho vay tiền nặng lãi."
 
Anh Minh lắc đầu: "Chỉ lấy tiền vốn, không thu tiền lời." Chỉ vì hành động trượng nghĩa vừa rồi, bản thân nàng càng thêm thích hắn, không liên quan đến thân phận địa vị, cũng không liên quan đến có hôn ước hay không, chỉ đơn giản là thích hắn.
 
Tên bá vương ngốc này, thì ra cũng giống như người khác. Hắn sợ tên trộm kia chạm vào sau lưng nàng, chiếm tiện nghi của nàng nên mới vội vàng chắn phía sau nàng. Chỉ một hành động như vậy đã khiến nàng cảm thấy có trượng phu che chở cũng khá tốt. Ban đầu tiến cung nàng chưa từng nghĩ tới mình sẽ có một ngày như vậy, nàng cho là sau này chỉ có thể vòng quanh bức tường trong cung, trải qua ngày tháng bà bà (mẹ chồng) không thương cửu cửu (ba chồng) không thích. Hiện giờ xem ra nàng chưa từng mất đi phúc khí, rời khỏi sự che chở hết lòng của người nhà, gặp nam nhân không thể nào làm cho người ta thích, nhưng lại có một trái tim thuần khiết chân thành. Bây giờ nàng thật sự muốn về nhà, muốn gặp nãi nãi, nói cho bà biết sau này nàng đã có chủ, nàng sẽ không cần phải lo nghĩ cho mình nữa, thật tốt quá!
 
Cô nương lơ đễnh mọi việc, trong lòng cũng có chỗ mềm mại ấm áp. Nàng nghĩ thầm, không biết tại sao mũi lại cay cay, vội vàng cúi đầu xuống thấp hơn.
 
Hoàng đế phát hiện chuyện này không đơn giản, thái độ của nàng thay đổi lớn, chuyện khác thường tất có quái lạ, vậy nên hắn nhích lại gần một chút, nhỏ giọng hỏi: "Nàng làm sao vậy? Không muốn cho trẫm mượn tiền sao? Cần gì phải nhỏ mọn như vậy, quay về trẫm trả nàng gấp bội, nha?"
 
Nàng lắc đầu, không nói lời nào.
 

Hoàng đế không nhìn thấy mặt nàng, có chút nóng nảy, hắn gục xuống dán mặt lên mặt bàn để nhìn, vừa thấy thì ngạc nhiên: "Sao vậy? Nàng đang khóc sao?" Đức Lộc và Tiểu Phú đã đuổi theo tên trộm, không có ai thay hắn nghĩ kế, hắn thấy nàng nước mắt lưng tròng, nhất thời hoảng hồn, vỗ vỗ lên vai nàng nói: "Dù gì nàng cũng xuất thân từ phủ Công hầu, sao lại nhỏ nhen như vậy?"
 
Anh Minh không được tự nhiên lầm bầm: "Ai nhỏ nhen?" Nàng nhẹ nhàng nâng tay áo lên lau mắt, nhỏ giọng nói: "Ta là do nóng... Người không ăn hoành thánh của người đi, lằng nhằng với ta làm gì?"
 
Nói được như vậy thì tốt rồi, hắn thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Ăn từ từ, đừng vội. Nếu như nàng thích, chúng ta đưa chủ tiệm này về, để ông ấy thường xuyên gói hoành thánh cho nàng, có được không?"
 
Nàng mím môi cười nhạt, nói không cần: "Trời đất bên ngoài rộng lớn, ở bên ngoài tự mình bày một tiệm nhỏ, có thể làm chủ chính mình. Nếu như trở về cùng chúng ta, phải chịu nhiều gò bó, người ta sẽ không quen. Sau này chúng ta muốn ăn thì ra ngoài, cho người chuẩn bị trước, không như bây giờ để có người ngoài trà trộn vào, thứ nhất là mất nhã hứng, thứ hai là không an toàn, có đúng không?"
 
Hoàng đế nghe nàng nói chuyện dịu dàng, không có dự định cho vay, tất cả đều là suy nghĩ cho sau này, trong lòng bắt đầu trở nên ôn hòa. Hai người cứ như vậy mà nhìn nhau, giống như mới gặp gương mặt kia lần đầu, thời gian trước kia đều là mơ hồ, hôm nay mới xem là chân chính bắt đầu.
 
Nhìn chằm chằm vào hạt châu, cũng không biết tay nhất lên từ lúc nào, chờ hắn phục hồi lại tinh thần, năm ngón tay non nớt kia đã nằm trong lòng bàn tay hắn.
 
Không biết nàng có phát hiện hay không, lòng Hoàng đế hoảng loạn, hồi hộp đến mức tim sắp nảy lên tới cổ họng, nhưng hắn không dạt tay ra. Khác với đêm trung thu đó, không phải hùng hổ, mà là im hơi lặng tiếng tắm trong gió xuân. Bàn tay trơn nhẵn mềm mại, thuận theo mà yên lặng nằm trong lòng bàn tay hắn, hắn nhẹ nhàng cầm lấy. Hắn nghĩ có lẽ trên tay này có chốt khởi động, mặt của nàng dần hồng lên, đỏ ửng lan ra, kéo đến tận cổ áo viền xanh.
 
Tất cả cảm giác của cơ thể đều tập trung lên tay, một cử động nho nhỏ cũng có thể làm cho tim đập mạnh. Thật ra Anh Minh muốn trêu hắn, bây giờ không phải là có muỗi chứ, nhưng sợ rằng lời này quá giết phong cảnh nên đành thôi. Nàng bắt đầu cân nhắc, bản thân có nên đáp lại hắn hay không. Hay là đáp lại đơn giản, xoay cổ tay cùng hắn mười ngón nắm chặt, vậy hắn sẽ hiểu tâm ý của nàng. Nhưng đang lúc định làm vậy, Đức Lộc và Tiểu Phú đã trở lại, thở hồng hộc: "Chủ tử, gọi hắn chạy..."
 
Hai bàn tay đặt lên nhau trên bàn lập tức tách nhau ra như không có chuyện gì, hai báu vật của ngự tiền ngượng ngùng ngây ngốc đứng tại chỗ, Hoàng đế lấy một khối bạc vụn trong túi tiền ném qua: "Chạy không xa đâu, sớm muộn gì cũng quay lại. Ăn cũng xong rồi, tính tiền đi."
 
Đức Lộc bỏ bạc vào trong cái mẹt của lão Trương đầu, lão Trương đầu vội vàng tính tiền, miệng liến thoắng: "Đến ủng hộ việc buôn bán của ta, không ngờ lại bị người ta lấy đi túi tiền, ta thật là áy náy. Tạm thời nhận tiền của ngài, lần tới ngài trở lại..."
 
Nếu như một túi bạc kia có thế phá được cục diện bế tắc giữa hắn và Hoàng hậu, đó chính là trộm rất tốt, dù có gấp mười lần như thế cũng là đáng giá. Hoàng đế cảm thấy hài lòng xua tay nói: "Chuyện này không liên quan đến ông, chúng ta ăn đồ ăn thì nên trả tiền. Không cần thối lại, còn dư thì đổi mấy vải bạt mới, lúc trời lạnh thêm chút nữa, ta còn muốn dẫn nội quyến đến."
 
Lão Trương đầu đồng ý, không nhịn được ôi a nói: "Tấm lòng của gia... Ngài thật là có ân với ta, chờ ngài và nãi nãi trở lại, tất cả đều sẽ thay đổi ổn thỏa."
 

Hoàng đế gật đầu, quay lại nhìn Anh Minh, thấy nàng ở sau mình, dáng vẻ nhu thuận động lòng người. Lòng hắn trở nên dạt dào, ngẩng đầu bước ra khỏi lều nhỏ.
 
Không khí bên ngoài mát lạnh hơn bên trong rất nhiều, hắn sảng khoái hít vào một hơi, tính toán tiếp theo nên làm gì. Nàng thích đi dạo một lát, vậy đi dạo cùng nàng, chờ lúc đúng thời cơ lại nắm tay nàng... Thật ra bọn họ tiếp xúc tay chân như vậy cũng không phải lần đầu, chỉ là không hiểu, tại sao vừa nãy lại đặt biệt làm cho tim người ta run rẩy. Dường như có một chiếc lưỡi câu nhỏ móc vào, chút tê dại kia, chút rung động kia... Đây là tình yêu!
 
Đáng mừng là người trong tình yêu đó, chính là Hoàng hậu của hắn, người đường đường chính chính ở cùng hắn đến ngàn đời. Tổ tông của hắn khó khăn hơn hắn nhiều, bọn họ yêu thích một người, muốn cho nữ nhân đó vinh quang cao nhất bắt buộc phải chờ Hoàng hậu đi sai bước, hoặc là bệnh chết, mới có thể để người mình thích đội Hậu quan (mũ của Hoàng hậu). Tiên đế có thể coi là ví dụ không thành công, mất sớm khi còn trẻ là một nguyên nhân, nguyên nhân lớn hơn là Kế Hoàng hậu không ngã, nên sau cùng người mà ông ấy yêu thương chỉ có phân vị Hoàng Quý phi, sau khi ông ấy qua đời thì thanh đăng cổ phật, vì ông ấy mà trông coi lăng tẩm.
 
May mắn là, khi người kém cỏi này ngồi vững ghế Hoàng hậu thì mình mới thích nàng, nàng không phải chịu ấm ức, không phải đau khổ chờ đợi, tất cả đều là của nàng. Đại tỷ ngốc này, không biết kiếp trước làm được bao nhiêu chuyện tốt mà đời này xuôi gió xuôi nước như vậy. Hắn cảm thấy mình cũng là một phần vận khí của nàng, cả đời bảo vệ che chở cho nàng, để cho nàng thuận lợi trôi chảy đến già.
 
"Nàng có thích món gì không?" Hoàng đế hỏi: "Thích gì trẫm mua cho nàng."
 
Đức Lộc và Tiểu Phú bên cạnh nghe được trao đổi ánh mắt với nhau, phát hiện bây giờ Vạn tuế gia đang dốc lòng nói lời yêu thương, xem ra không bao lâu nữa, Hoàng hậu sẽ yêu chết hắn.
 
Anh Minh ngượng ngùng nói: "Hôm qua Tứ ngạch phụ tặng Lão phật gia một con chó nhỏ..."
 
Hoàng đế lập tức nói: "Chó thì có gì thú vị chứ, trẫm tặng nàng một con gấu!"
 
Nói là lập tức làm ngay, nháy mắt trong tay Anh Minh có thêm một sợi dây xích. Con gấu xám nhỏ ngửa đầu nhìn nàng kêu gào, nàng có cảm giác khóc không ra nước mắt, rốt cuộc là nàng gả cho dạng người gì đây, trên đời làm gì có nam nhân nào không hiểu phong tình như thế! Đời này muốn cùng hắn ngắm hoa dưới trăng là chuyện không thể nào, có thể hắn muốn nói chuyện lưới sắt, rào sắt dưới núi với nàng hơn.
 
"Nàng xem con gấu này thật thông minh, biết nhận chủ rồi này." Hoàng đế có vẻ rất vui mừng: "Mua nó cũng coi như làm chuyện tốt, bằng không lớn chút nữa sẽ bị người ta đánh roi chui qua vòng lửa rồi. Còn không nữa, có thể bị giết để lấy mật."
 
Anh Minh nghe hắn nói như vậy, ngược lại cảm thấy con gấu này thật đáng thương, cho nên màu lông xám xịt cùng đôi mắt lớn như hạt vừng cũng làm người ta đau lòng: "Quay về tắm cho nó, ta làm cho nó một cái áo bông."
 
Đang nói, đối diện có người quát lên: "Ủa, Nhị tỷ!" Tập trung nhìn lại thì đúng là Hậu Phác và Hậu Di.
 
Hậu Di kêu gào giống hệt con gấu con: "Nhị tỷ! Là Nhị tỷ! Tỷ ấy còn dắt gấu nữa!" Sau đó nhảy lên chạy bắn qua bên đây, chui đầu vào lồng ngực nàng.
 
Tề gia có tổng cộng sáu người con, tình cảm giữa huynh đệ tỷ muội rất sâu nặng, Hậu Di là con út, được các tỷ tỷ nuôi dưỡng mà lớn lên, mặc dù có đôi lúc người khác ngại không muốn gặp, nhưng lòng nó ngay thẳng, đối với tỷ tỷ chỉ có kính yêu, cũng không làm chuyện xấu gì. Anh Minh quan sát thằng bé một lúc, nam hài ngẩng đầu lên rất nhanh, tỷ đệ gặp lại tuy là vui vẻ, nhưng cũng không quên dặn nó: "Sau này không cho leo cây, nếu như ngã xuống thì làm sao? Dưới cây có tảng đá lớn, ngã xuống ngốc luôn thì không ai cần đệ."
 
Hậu Di nhe răng cười, chiếc răng cửa đã lung lay đến vậy mà còn không nỡ bỏ, vươn đầu lưỡi đẩy nó lên cao: "Ai không cần đệ cũng không sợ, tỷ tỷ của đệ cần đệ!" Nói xong ánh mắt đảo một vòng, liếc nhìn Hoàng đế: "Đây là tỷ phu của đệ phải không?"

 
Hoàng đế hơi sửng sốt, kiểu xưng hô ở gia đình bình thường đặt lên người hắn, thật có chút kỳ quái. Nhưng con đường này không tệ, bèn gật đầu với thằng bé.
 
Dù sao Hậu Phác cũng lớn hơn mấy tuổi, mùa hạ năm nay mới vừa ghi danh ở Kỳ doanh (doanh trại Bát Kỳ), bắt đầu hỗ trợ sắp xếp Kỳ vụ (sự vụ Bát Kỳ), mỗi tháng có thể được một ít tiền đồng, bởi vậy tối nay mới dẫn đệ đệ ra ngoài ăn que nướng. Một con cháu Công hầu chuẩn bị mưu cầu tiền đồ, tôn ti trật tự khi tiếp xúc giữa người với người, cũng biết trời cao đất dày. Hắn ra vẻ ra dáng phất tay áo cúi chào, ép giọng nói lại: "Nô tài cung thỉnh thánh an."
 
Hoàng đế hài lòng, ừ một tiếng, nói: "Đang ở bên ngoài, không cần giữ lễ tiết."
 
Hậu Di thấy ca ca như vậy, cũng vội vàng muốn hành lễ, Hoàng đế nói không cần: "Ngươi còn là trẻ con, chờ sau này nhận Kỳ vụ rồi hãy nói."
 
Cứ như vậy trở nên náo nhiệt, nhiều hơn hai người, bầu không khí sinh động hơn không ít. Nửa năm không gặp Hậu Phác, khác trước đây rất nhiều, cẩn trọng hộ vệ trái phải, hoàn toàn là diễn xuất của thị vệ. Hoàng đế hỏi hắn năm nay bao nhiêu tuổi, hắn nói: "Hôm kia nô tài tròn mười ba, cuối tháng đến Niêm Can Xử báo danh, dự khuyết Lam Linh thị vệ."
 
Thị vệ Đại Anh chia làm nhất, nhị, tam đẳng, dưới nữa mới là Lam linh thị vệ. Đứa con trai này của Nạp Tân mặc dù không thể thừa hưởng tước vị, lẽ ra đặc biệt thăng chức thành thị vệ nhị đẳng cũng không phải không thể, hắn lại chờ bồi dưỡng thành Lam Linh thị vệ, ngược lại làm cho Hoàng đế cảm thấy bất ngờ.
 
"Đợi thêm hai năm nữa, đến Nội Vụ phủ làm thị vệ nhị đẳng không phải tốt hơn sao?"
 
Hậu Phác cười cười nói: "Bẩm chủ tử, a mã nô tài có lời dạy, không thể dựa vào công huân của tổ tiên để kiếm tiền đồ. Huống chi nô tài lại là bào đệ của nương nương, phải cẩn thận tự suy ngẫm nhiều hơn, không thể làm tỷ tỷ mất mặt. Bây giờ nô tài vẫn chưa đủ tuổi, trước tiên dần dần học tập ban sai [2], sau này thật sự được ban phẩm cấp, cũng không đến mức luống cuống tay chân, khiến người khác chế nhạo."
 
[2] Ban sai: Việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa.
 
Đây là chỗ khôn ngoan của Nạp Tân, bình thường vẫn còn khinh suất, bây giờ khuê nữ làm Hoàng hậu, làm việc phải càng thêm cẩn thận, không dám mảy may mượn cớ nữa. Hoàng đế gật đầu: "Như vậy là tốt, trước tiên làm Lam Linh thị vệ, chờ tròn mười lăm tuổi diễn võ tuyển chọn Tử Quang các, lại điều đến Ngự tiền..." Hắn quay đầu lại nhìn Anh Minh, cũng không phải hễ ai là huynh đệ ở nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu đều có thể đảm nhiệm chức thị vệ nhất đẳng ở Ngự tiền, đây cũng xem là yêu ai yêu cả đường đi rồi. Thị vệ nhất đẳng làm tướng soái quan lớn không ít, con số đếm không xuể. Sau này chỉ cần hắn chịu vươn lên, đường công danh sẽ không có giới hạn.
 
Hậu Phác nói vâng, rũ tay áo nói: "Nô tài tạ chủ long ân, nhất định sẽ hăng hái nghiêm túc phấn đấu, không phụ kỳ vọng của chủ tử."
 
Lời vừa mới dứt, phía sau cách đó không xa có tiếng quan binh truyền đến. Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người dân kinh sợ né tránh, trên đường lớn đột nhiên xuất hiện ngự tiền thị vệ mặt hoàng mã quái, đang hỗn chiến với một đám người mặc đồ đen không rõ lai lịch.
 
Hậu Phác vừa thấy lập tức muốn xông lên, Hoàng đế nói không cần: "Chúng ta đi dao của chúng ta." Nói xong lại cười: "Ngươi tròn mười ba rồi hả? Trong nhà có mai mối chưa?"

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi