THÂM CUNG HỖN LOẠN


Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Vy Phi 
 
Thái hoàng Thái hậu còn có thể nói gì chứ, đương nhiên bà thuận theo mưu tính của Hoàng đế. Không muốn khuê nữ của Đồng Sùng Tuấn tiến cung, nguyên nhân lớn nhất là không muốn Hoàng hậu bị ấm ức, còn tứ hôn khuê nữ Đồng gia cho Tề gia, trong đó còn có dụng ý sâu xa của hắn.
 
Nếu như riêng về tăng thêm ân huệ, thân vương bối lặc trong tôn thất nhiều như vậy, kết duyên với ai cũng đều là phúc tấn, không thể diện hơn so với gả cho Tề gia sao? Nhưng Hoàng đế lại chọn Tề gia, thứ nhất là cho thấy hắn coi trọng nhà mẹ của Hoàng hậu, thứ hai cũng muốn mượn công huân của Đông Sùng Tuấn để duy trì Nạp Tân. Nếu như ngày nào đó hắn phải lấy Tề gia khai đao, có Đồng gia, đó là một bảo đảm quan trọng.
 
Thái hoàng Thái hậu cười cười: "Ca nhi của ta, ngươi đúng thật là dụng tâm lương khổ. Hoàng hậu, con phải cảm ơn chủ tử của con đàng hoàng đó."
 
Làm sao Anh Minh không hiểu được đạo lý trong đó, hắn làm vậy cũng là cho nàng một viên thuốc an thần, để cho nàng biết hắn không có ý định nhắm vào Tề gia, bằng không sẽ không thúc đẩy mối hôn sự này. Nàng đứng lên khuỵu gối thỉnh an hắn: "Nô tài thay a mã và huynh đệ trong nhà, tạ chủ long ân."
 
Hoàng đế vui sướng cười, có vị thơm ngọt của gió xuân phả vào mặt.
 
Thái hậu cảm thán mãi không thôi: "Sắp xếp này rất tốt, cô nương Đồng gia có phúc, trước đây con còn nói thân thế của nàng đáng thương, hôm nay con bé vào nhà của con. Phải nói hai vị phúc tấn của Nạp Tân, thật sự không hề soi mói, cô nương vào cửa cũng coi như là khổ tận cam lai."
 
Anh Minh nói vâng: "Hai vị mẫu thân của con từ trước đến nay đều rất ôn hòa, từ nhỏ con chưa từng chịu khổ. Đông Nhị cô nương vào nhà chúng con, tuyệt đối là không chịu ấm ức."
 
Thái hoàng Thái hậu gật đầu: "Đã như vậy rồi, chọn ngày nào đó hạ chỉ là được. Cô nương Đồng gia đã mười lăm, lớn hơn đệ đệ của Hoàng hậu một chút, cô nương lớn hơn cũng tốt, biết thương yêu các gia. Ban hôn khi nào thành thân thì do ý của bọn họ, nếu nghĩ tuổi quá nhỏ, muốn chờ lớn hơn chút nữa cũng không phải là không được."
 
Hoàng đế đương nhiên là cao hứng, như vậy có thể tính là thắng lợi đôi, gia ân cho Đồng gia, lại không làm mất mặt mũi của Hoàng hậu. Kế hoạch chỉ hôn đã ấp ủ trong lòng hắn từ trước, thậm chí hắn còn nghĩ đến việc chỉ hôn cô nương Đồng gia cho Hải Ngân Đài. Còn tại sao lại nghĩ tới, có lẽ là vì tính tình bướng bỉnh không thể dàn xếp của Hải Ngân Đài.
 
Một người làm việc tỉ mỉ, tâm tư hoàn toàn đặt vào kỹ thuật, không hiểu được thánh ý. Lần nọ hắn hạ lệnh cho hắn ta điêu khắc Thập Bát La Hán trên hạt táo, lúc đó hắn chỉ nói cho hả giận, kỳ thật hắn ta chỉ cần cáo tội nói "Nô tài vô năng", thì càng hợp với ý của hắn. Kết quả Hải Ngân Đài là người cố chấp, ba tháng sau, vậy mà hắn thật sự đưa hạt táo đó tới.
 
Chính giữa chiếc hộp nhỏ làm bằng ngà voi, một hạt táo bị ma sát đến đỏ lên, hình dạng hạt không có thay đổi gì lớn, nhưng nhìn kỹ thì trên bề mặt có dấu khắc lên xuống, thập bát La Hán không thiếu vị nào. Trên đời này lại có người gay gắt như thế, Hoàng đế cảm thấy đau cả đầu, càng khiến hắn không vui chính là, hạt táo này tồn tại gián tiếp chứng minh thuyền hạt trám kia cũng là bút tích của hắn ta.
 
 "Trẫm biết ngươi biết làm mô hình ba chiều, không ngờ còn có thể điêu khắc hạt." Khóe môi Hoàng đế hơi nhếch lên, thả hạt táo lại vào hộp: "Rất tốt, lần tới cho những tiểu quốc xung quanh mở mang kiến thức tay nghề thợ thủ công của Đại Anh ta."
 
Hải Ngân Đài quanh năm ra vào dân gian, lúc gặp vua chưa bao giờ khom lưng, mặc dù là cúi đầu đáp lời cũng có khí khái của hắn: "Nô tài vốn không biết điêu khắc hạt, vì Hoàng thượng hạ chỉ, mới đặt biệt đến học hỏi đại sư điêu khắc hạt Tào Mạnh Thuần."

 
Hoàng đế cười: "Tay nghề như vậy, chỉ sợ không phải một người mới học có thể làm được."
 
"Vâng." Hải Ngân Đài hơi hạ thắt lưng: "Xin Hoàng thượng thứ tội, hạt điêu khắc này cũng không phải do một mình nô tài hoàn thành, còn nhờ sự trau chuốt của Tào sư phụ."
 
Lời này là thật hay giả? Tất nhiên là giả, nếu như nghiêm túc so đo, trị hắn ta tội khi quân cũng không quá đáng. Thế nhưng Hoàng thượng truy cứu đến cùng, ngược lại hắn có chút bội phục Hải Ngân Đài, đây là một người thông minh, đoán được hạt trám kia gây ra sai sót, bởi vậy cố gắng chu toàn, muốn bản thân được an toàn thoát ra, cũng muốn bảo vệ Anh Minh. Nếu như lúc đầu Anh Minh không tiến cung, bây giờ bọn họ đã như hình với bóng rồi! Hoàng đế chua xót nghĩ, Hoàng hậu của mình và người khác đã từng định thân, quả thật khiến cho hắn bị ăn chút mùi vị, nhưng nói cách khác thì là bản thân mình hoành đao đoạt ái, hắn cũng không thể nắm người bị hại không tha.
 
Ôi, chủ yếu là vì hiện giờ hình như người kém cỏi có chút hảo cảm với hắn, hắn tự tin hơn nhiều, Một người khi đã nắm chắc, trong lòng sẽ rộng lượng một chút. Hắn cũng không kiêng dè, đóng nắp hộp lại nói với Hải Ngân Đài: "Ngươi và Hoàng hậu đã từng định thân, trẫm biết."
 
Sắc mặt Hải Ngân Đài vẫn như thường, nhàn nhạt nói: "Lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối, không dám không nghe theo."
 
Hoàng đế cười cười: "Chỉ đơn giản là lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối ư? Ngươi không ngại trong lòng trẫm có gai, sau này sẽ có ngăn cách với Hoàng hậu sao?"
 
Một người có suy nghĩ độc đáo, ngược lại trả lời khá kín kẽ, hắn nói: "Hoàng thượng là thánh chủ minh quân, tuyệt đối sẽ không vì việc nhỏ là sinh lòng oán hận. Nô tài và Hoàng hậu đúng là đã từng định thân, nhưng cũng chỉ là hứa hôn mà thôi, xin Hoàng thượng minh giám. Còn Hoàng thượng và Hoàng hậu có ngăn cách hay không, nô tài là người ngoài cuộc, không dám kết luận xằng bậy."
 
Đúng vậy, không có tình cảm sâu nặng, cũng không liên quan đến bản thân, rêu rao mình là người ngoài cuộc. Mặc kệ lúc đó hắn ta và Anh Minh có tình cảm gì hay không, trả lời như thế rõ ràng là thích hợp nhất, nếu vội vã thanh minh cho Hoàng hậu, đó mới là cách làm ngu xuẩn, ngược lại khiến cho người ta chú ý.
 
Hoàng đế đã là người thắng cuộc, cho nên tâm trạng của hắn rất tốt, đường tình yêu của mình trôi chảy, bèn nghĩ có nên an ủi người không được như ý một chút hay không. Nhưng mà nghĩ lại, nếu như chỉ hôn cô nương nhà Đồng Sùng Tuấn cho Hải gia, chẳng phải có người hiềm nghi bắt cô nương người ta trám vào lỗ hổng hay sao, như vậy đẩy gia ân thành trách phạt, ngược lại không ổn.
 
"Hoàng tổ mẫu đồng ý, vậy tôn nhi dựa theo ý Hoàng tổ mẫu. Trẫm đã sai người soạn chiếu thư, một lát nữa là có thể ban xuống hai nhà."
 
Hoàng đế tính tình hấp tấp, nói làm thì sẽ làm ngay lập tức. Buổi chiều ân chỉ đến cửa, mọi người Tề gia nghe xong thì phát ngốc.
 
"Tứ hôn cho Hậu Phác?" Trắc phúc tấn không rõ nguyên do: "Hắn mới tròn mười ba..."
 
Lòng Nạp Công gia xoay chuyển vài vòng, hết nhìn trời rồi lại nhìn đất, cuối cùng nói tốt: "Cô nương nhà Đồng Sùng Tuấn, quan hệ thông gia này rất tốt!"
 
Hậu Di xoay quanh Hậu Phác nói: "Nhị ca, huynh có tức phụ rồi! Chả trách hôm qua tỷ phu nói phải thưởng cho huynh, bây giờ huynh không cần phải đến Niêm Can Xử làm tôm tép tam đẳng, thăng thẳng lên thị vệ nhị đẳng, có tỷ phu làm Hoàng thượng thật tốt, đệ thấy còn mạnh hơn tên xây nhà kia nữa."

 
Phúc tấn ngồi trên ghế bành, chờ nha đầu tới cho thuốc hoa lan vào tẩu thuốc, tranh thủ nói với Trắc phúc tấn: "Cô nương Đồng gia chúng ta gặp ở yến trung thu, trong lòng Đồng phúc tấn vốn là muốn tiến cung, may được trong cung châm chước, chỉ hôn cho chúng ta. Bây giờ tốt rồi, địa vị nương nương của chúng ta ổn định, ngươi cũng có thể yên tâm."
 
Hai tay Trắc phúc tấn hợp thành chữ thập hướng lên trời bái lạy: "A di đà Phật, đời trước nhất định là ta đã làm việc thiện lớn, đời này nhi nữ không cần ta bận lòng."
 
Hậu Phác lại lo lắng sốt ruột, nhìn nửa người dưới của mình, cảm thấy phần ân sủng này thật là khó có thể tiếp nhận. Đặc biệt là cô nương kia còn lớn hơn mình, mình ở trước mặt thiếu nãi nãi này, không phải giống như nhi tử sao.
 
Còn bên phía Anh Minh, nghe nói đã tuyên đọc ý chỉ tứ hôn thì tảng đá lớn trong lòng đã được đặt xuống. Con người luôn nhỏ mọn, trước đây mặc kệ hậu cung của bá vương ngốc kia có bao nhiêu thiếu nữ, đó đã thành sự thật không thể thay đổi được. Nhưng sau này thì khác, đã khiêu khích nàng, sau này lại còn giả vờ trong hậu cung, nàng khó tránh sẽ có chút không vui. Hiện giờ tốt lắm, hắn làm như vậy, là thể hiện rõ tấm lòng của hắn sao? Giữa hai người chỉ còn một lớp giấy mỏng, nhưng lớp giấy mỏng mông lung này, khi muốn phá hay không phá, sẽ làm cho lòng người run lên.
 
Cô nương cũng phải kín đáo một chút, nàng chờ hắn chủ động nói với nàng câu kia, nhưng hình như hắn rất bận, là vì chiến sự ở Xa Thần Hãn, là diệt trừ Tiết Thượng Chương, cũng vì cách lấy đám người áo đen kia làm ra hành động lớn.
 
Nàng đợi khoảng mấy ngày, trong mấy ngày này ngay cả mặt cũng không thấy, trong lòng nàng lo lắng đến mức hoảng hốt. Tùng Cách nói với nàng tin tức nghe được từ chỗ Đổng Phúc Tường: "Nhị gia vì nhìn cô nương người ta, ghé đầu vào đầu tường nhìn vào trong viện, khiến người ta lấy đá ném xuống, trên trán sưng một cục lớn, giống như là thọ tinh gia. Đồng phúc tấn hoảng sợ, vốn nói là kẻ trộm, cầm đèn mới nhìn rõ là cô gia, ồn ào thành chuyện cười lớn..." Nhận ra chủ tử mình không yên lòng, bèn hỏi: "Chủ tử, người sao vậy?"
 
Cả người Anh Minh đều khó chịu, lại cảm thấy dăm ba câu khó mà nói rõ, nên chỉ lắc đầu.
 
Tùng Cách là một người sáng suốt: "Có phải người nhớ Vạn tuế gia rồi không?"
 
Nàng sửng sốt: "Tất cả hiện lên mặt à? Làm ngươi chỉ liếc mắt là nhìn ra rồi?"
 
Tùng Cách cảm thán: "Còn phải nhìn ạ? Không phải rõ ràng rồi sao! Nếu như người nhớ ngài ấy, đến Dưỡng Tâm điện thăm ngài ấy đi, cần gì phải ở đây than thở."
 
Anh Minh cúi đầu, sờ sờ đầu Sát Bất Đắc, trong lòng nói hắn không đâm thủng lớp giấy đó, ta vội vàng đi thăm người ta, giống cái gì chứ!
 
Tùng Cách thấy nàng không tỏ thái độ gì, biết nàng khó xử, bèn xung phong nhận việc: "Nô tài đến Dưỡng Tâm điện tìm Tiểu Phú vậy, hỏi thăm hắn xem Vạn tuế gia bận cái gì. Lại nhờ hắn truyền lời với Đức quản sự, để Đức Lộc trợ giúp, khuyến khích Vạn tuế gia đến thăm người."
 
Anh Minh nói đừng: "Chín phần là có việc bận, chúng ta đừng quấy rầy người ta."

 
Cũng may nàng cũng không phải hoàn toàn nhàn rỗi không có chuyện gì để làm, Sở điện của nàng bắt đầu nghênh tiếp các tần phi đến ngồi lê đôi mách, xung phong chính là Cung Phi, nói sắp đến ngày đại hôn, tới xem bên chủ tử nương nương có chuyện gì cần phụ một tay không.
 
Cung Phi là sinh mẫu của Đại a ca, Anh Minh cho nàng mặt mũi, chỗ cần giúp đỡ đương nhiên là không có, đành ngồi uống trà hoa quả, tán gẫu việc hàng ngày. Sau người mở đầu, giống như là túi tiền được mở, tần phi các cung bắt đầu tấp nập lui tới, cộng thêm hôn kỳ đến gần, đại hôn cần phải chú ý nhiều chỗ, cho nên bận đến đầu váng mắt hoa, không thể suy nghĩ gì khác nữa.
 
Về sau nghe nói, chuyện của Tiết gia đúng là ầm ĩ lên, nàng ở thâm cung nhắm mắt đóng tai, bên ngoài đã trời long đất lở.
 
Trên đường hành quân Tiết Thượng Chương bị ngã ngựa, khi đó đang suất lĩnh kỵ binh tam kỳ đi qua vùng hoang dã, thật sự là vạn mã lao nhanh, ngã xuống thì tình hình thế nào cũng có thể nghĩ ra. Chuyện này là Phó Đô thống Kỳ hạ làm, một người quen lãnh binh, muốn làm mất vó ngựa trước của người khác là một chuyện rất dễ dàng. Trưởng tử của Tiết Thượng Chương nhìn thấy toàn bộ quá trình, rút đao chém ngay Phó Đô thống, thật ra từ kế hoạch ban đầu đến lúc thực hiện, bên ngoài gió êm sóng lặng, nhưng dưới nước đã là sóng ngầm mãnh liệt. Một Phó Đô thống, thời gian trà trộn trong quân không thể ngắn hơn so với phụ tử Tiết gia, cho nên binh biến do y khơi mào chỉ duy trì khoảng thời gian uống hết một chung trà, rất nhanh đã bị lấy danh phản loạn trấn áp, cũng bị xử quyết ngay tại chỗ. Còn về vị Tiết Công gia cả đời trên ngựa chiến, sau cùng đột tử, triều đình tất nhiên không thể bạc đãi. Thi thể đặt trong quan tài chạm trổ, phái một đội nhân mã treo cờ rũ hộ tống về kinh. Binh lực còn lại, tiếp tục theo Phó Đô thống đi Khách Nhĩ Khách, bình định phản loạn Xa Thần Hãn.
 
Anh Minh nhận được tin tức, một mình ngồi trong sao gian [*], cũng không thắp đèn, lợi dụng bóng tối khóc nức nở một trận.
 
[*] Sao gian (梢间): chương sau tác giả có giải thích vị trí của phòng này.
 
Sớm biết lần này sẽ xảy ra chuyện, Tiết gia lo lắng là nếu Công gia không có trong kinh, thế cục triều chính sẽ nghiêng ngã, nhưng nàng lo lắng lại là tính mạng của ông ấy. Ông ấy cho rằng địa chi lục kỳ đều trong tay mình, nhưng lục kỳ mười vạn người, mỗi người một suy nghĩ, làm sao có thể khiến tất cả đều quy thuận? Hoàng đế quyết tâm muốn diệt trừ ông ấy, hôm nay cuối cùng cũng ra tay, nàng là kiền khuê nữ (con gái nuôi) bị bọn họ trăm phương nghìn kế đưa vào cung, ngoại trừ vì người kiền a mã này khóc một trận, thì không thể làm gì khác.
 
Ở ngoài có một ngọn đèn chầm chậm dời đến, đặt lên chiếc bàn trên kháng ở phía Nam cửa sổ. Cửa sao gian đóng chặt, cách song cửa sổ dán giấy hoa đào, bóng người được ánh đèn chiếu lên giấy hoa đào, nhìn như bóng con rối được chiếu lên màn lụa trắng của sân khấu.
 
"Trẫm biết nàng đau lòng, nàng có thể khóc, nhưng không thể trách trẫm." Hắn cách cánh cửa nói: "Trẫm làm như vậy, là vì giang sơn xã tắc, là vì con cháu đời sau. Trẫm bị hắn quản thúc mười bảy năm, đủ rồi, trẫm không muốn sau này nhi tử của mình cũng sống trong bóng ma của Tiết thị, cho nên nhất định phải diệt trừ ông ta."
 
Anh Minh nghe hắn nói xong, nỗi đau trong lòng dần dần lắng xuống: "Ta chỉ là khổ sở, tại sao bọn họ không nghe ta khuyên một câu..." Hiện giờ đã là kết cục xấu nhất, nếu đổi một con đường khác, cũng không đến mức kết thúc thê thảm như vậy.
 
Hoàng đế nói không có độ ấm: "Nếu như ông ta nguyện ý lùi một bước, quả thực không đến mức không chết không ngừng, trẫm nể tình ông ta là phụ thân của Hiếu Tuệ Hoàng hậu, là nghĩa phụ của nàng, cũng không thể đuổi tận giết tuyệt. Đáng tiếc, những thứ như quyền lực, được hưởng mùi vị thì không muốn nhả ra, người trong thiên hạ này đều vậy. Trẫm hỏi nàng một câu, Hoàng hậu, nàng muốn người chết là trẫm không?"
 
Anh Minh ngẩn ra, bật thốt: "Không, ta không muốn."
 
Hắn ở ngoài cửa, khẽ cười: "Nếu không muốn người chết là trẫm, vậy người chết chỉ có thể là ông ta rồi." Dừng một chút lại hỏi: "Nàng còn đang khóc sao?"
 
Nàng giơ khăn lau mắt: "Bây giờ hết khóc rồi."
 
"Là nghe trẫm cho nàng chọn một trong hai, sợ đến quên khóc à?"
 
Anh Minh nói không phải: "Người đến nói chuyện với ta, ta đã cảm thấy không thể khóc nữa."

 
Hắn ừ, ngồi lên kháng từ từ phủi đầu gối, hình ảnh rõ ràng kia, đẹp như là một bức tranh.
 
Hai người không ai nói gì, nàng có thể nhìn thấy hắn, hắn lại không nhìn thấy nàng, nhưng hắn vẫn quay đầu nhìn vào cánh cửa: "Hoàng hậu, trẫm hi vọng giữa ta và nàng không bị những chuyện vụn vặt quấy rối, không liên quan đến vui buồn của chúng ta, cũng không cần để ý tới điều gì. Đương nhiên, trẫm cũng sec tuyệt đối không để những chuyện không tốt kia, xảy ra trên người của nàng."
 
Anh Minh khẽ thở dài: "Nhưng có những lúc, có thể tâm vô bàng vụ [*] sao?"
 
[*] Tâm vô bàng vụ (心无旁骛): nghĩa là tâm tư tập trung, chuyên tâm dồn chí, trong lòng không có thứ gì khác.
 
Hắn nói sao lại không thể: "Trẫm sẽ không nói lời dễ nghe, chỉ một câu, mong Hoàng hậu nhớ kỹ. Bởi vì nàng đang ở vị trí này, tất nhiên sẽ bị người đố kỵ, trẫm vĩnh viễn sẽ không tin lời người khác nói xấu nàng, không tin một câu nào."
 
Trong mắt Anh Minh bỗng nhiên đầy nước, bá vương ngốc này, phương thức hứa hẹn luôn kỳ quái như thế. Nhưng bảo đảm như vậy, cụ thể hơn nhiều so với một vạn lời ngon tiếng ngọt. Thâm cung giống như vách núi, hôm nay dệt hoa trên gấm, sáng mai xét nhà diệt tộc nói đến là đến, chỉ gần hắn không tin vào lời gièm pha, nàng sẽ không phải âm thầm lo lắng.
 
Nàng cắn cắn môi, có ý định làm khó dễ hắn: "Nếu như thật sự ta làm chuyện xấu thì sao? Người cũng tin tưởng ta?"
 
Hắn nhíu mày ngẫm nghĩ: "Tín nhiệm không phải ở trên trời rơi xuống, đầu tiên là trẫm tin vào nhân phẩm của nàng."
 
Anh Minh cảm thấy buồn bực, chính mình cũng không biết nhân phẩm của bản thân từ lúc nào lại tốt như vậy, bèn hỏi tại sao, mong hắn có thể khen nàng.
 
Kết quả Hoàng đế đánh giá đúng sự thật: "Một người thích ăn như vậy, lòng dạ đều đặt vào ăn uống, nào còn có thời gian nghĩ đến chuyện xấu!"
 
Lại nữa rồi, Anh Minh xụ mặt nghĩ, luôn như vậy, lời hay chưa nói được hai câu đã biến chất, người này căn bản là không hợp để trò chuyện.
 
Nhưng Hoàng đế vẫn chưa cảm thấy gì, hắn nhìn cánh cửa kia, chẳng qua là cảm thấy rất nhớ nàng: "Hoàng hậu, chúng ta đã nửa tháng không gặp mặt..."
 
Ô, lại có mật đường đầy trên người này, nàng thẹn thùng chờ: "Sau đó thì sao?" Chờ hắn nói muốn nàng.
 
Kết quả hắn nói: "Nàng ra ngoài, để trẫm nhìn xem nàng có mập không. Hoặc là... Trẫm vào đó, để nàng nhìn thử xem trẫm có gầy đi không."
 
[Lời editor: Tụt cmn hứng!!!]

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi