THÂM CUNG KẾ


Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Tuệ Quý phi
Tiết tử
Khổ nhục kế, tức là cố ý tổn thương bản thân mình để lừa lấy sự tín nhiệm của quân địch.
Cao thêm một bậc, tự mình tổn thương chính bản thân mình, lừa bịp người khác, từ đó đạt được mục tiêu đã định sẵn.
1.

Khổ hình
Mạch Ca đi ra từ Cần Chính điện, khi đi qua Hi Vũ các, bên tai chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai không dứt.
Tiếng hét thảm thương tê tâm liệt phế như nghẹn ở cổ, nàng không khỏi dừng bước chân.

"Tử Quyên, rốt cuộc là có chuyện gì? Tiếng hét này sao lại thê thảm không đành lòng vậy?"
"Còn thế nào nữa ạ?" Tử Quyên thở dài: "Dù sao cũng là Trần Quý nhân trừng trị cung nhân thôi."
Trần Quý nhân vào cung qua lần tuyển tú này, vì nàng ta được Tuyên Phi che chở nên tác oai tác quái ở trong cung.

Mà Tuyên Phi ngoại trừ phân vị cao nhất chỉ sau Hoàng hậu, còn là biểu muội của Hoàng thượng, hiện giờ lại đang mang thai, tất nhiên là vô cùng tôn quý.
Mạch Ca quát cung nhân ngăn cản, xông vào sân, chỉ thấy một cảnh tượng làm người run rẩy.

Một tiểu thái giám mảnh khảnh bị trói trên ghế, áo đã bị lột bỏ, trên lưng bị dây mây đánh đến mức người toàn là máu.

Dây mây đã được ngâm qua nước muối, mỗi một cái đánh xuống là một lần máu chảy đầm đìa khiến người ta đau tận xương cốt.
Mạch Ca cảm thấy không đành lòng.
Tiểu thái giám kia tên là Tiểu An Tử, là người quen cũ của Mạch Ca, cũng coi như là cùng một lứa với nàng.

Lúc trước khi nàng hầu hạ ở ngự tiền, Tiểu An Tử cũng là cung nhân của Cần Chính điện.

Hắn là đồ đệ của Tổng quản thái giám Lý Hỉ, làm người thành thật, an phận thủ thường, làm việc cần cù chăm chỉ, rất được Lý Hỉ khen ngợi.
Sao hắn lại chọc giận đến Trần Quý nhân chứ?
Nàng cố nén thương hại, hỏi: "Không biết tại sao Trần Quý nhân trách phạt hắn?"
Trần Quý nhân thấy Mạch Ca, chỉ nhàn nhạt hành lễ phúc thân.

Xưa nay Tuyên Phi và Mạch Ca không hợp, tất nhiên Trần Quý nhân hiểu phải phân rõ giới hạn.
"Thiếp thân là chủ tử, có quyền lực và trách nhiệm phạt hạ nhân, hay là Thần Tần tỷ tỷ cũng muốn quản?" Nàng ta lại nhìn Tiểu An Tử, phẫn nộ nói: "Hắn dám trộm châu thoa của thiếp thân, dựa theo cung quy, đáng lý nên đánh trượng đến chết."
Lúc này Mạch Ca mới chú ý tới, trong tay cung nữ của Trần Quý nhân đang cầm một cây trâm lục tuyết ngậm hương.

Cây trâm này cũng không quá quý giá, ở hậu cung này cũng không lọt mắt ai, nhưng vì sao Tiểu An Tử trộm nó chứ?
Nàng hiểu tính cách của Tiểu An Tử, hắn tuyệt đối không phải người ăn cắp.
Lúc này, Lý Hỉ cũng tới Vĩnh Phúc cung, vội vàng quỳ xuống trước Trần Quý nhân, khóc lóc: "Xin Trần tiểu chủ tha mạng! Khẩn cầu tiểu chủ nể mặt lão nô, bỏ qua cho hắn đi! Tiểu An Tử nhất định là nhất thời hồ đồ, tuyệt đối sẽ không có lần sau!"
Mạch Ca cũng nói: "Nói thế nào Tiểu An Tử cũng là người bên cạnh Hoàng thượng, Trần Quý nhân cũng phải cho bệ hạ chút mặt mũi chứ?"
Đã nói đến nước này, cuối cùng Trần Quý nhân cũng nhả ra, căm giận nói: "Thôi, lần này bổn cung tạm tha cho ngươi, nếu còn có lần sau, bổn cung quyết không tha!"
Lý Hỉ bảo thái giám bên người đỡ Tiểu An Tử dậy, nhưng cuối cùng cũng không thể về Cần Chính điện được, không có cung nào cần cung nhân ăn cắp.
Mạch Ca thở dài một tiếng: "Tốt xấu gì hắn cũng là người quen cũ của ta, đỡ hắn đến Thần Lam hiên đi!"
2.

Gặp lén
Đến đêm khuya, ngự y mới ra khỏi phòng Tiểu An Tử.
Vết thương của hắn rất nặng, nếu không có Mạch Ca giúp đỡ, một nô tài như hắn chắc chắn phải chết.

Hắn cảm kích không ngừng dập đầu, Mạch Ca bảo hắn nghỉ ngơi cho khỏe, đừng động vào miệng vết thương.
Đợi mọi người rời đi, Thần Lam hiên yên tĩnh lại.

Đến khi ánh nến các phòng tắt đi, Tiểu An Tử lại khoác áo ngoài, vẽ mày rậm, chịu đựng đau đớn bước từng bước đi đến Ngự Hoa viên.
Dưới ngọn núi giả được cây cối che phủ, lúc này có một nữ tử đang đứng, trông thấy Tiểu An Tử tới thì đột nhiên nhào vào ngực hắn.
Nữ tử này không ai khác, lại là cung nữ Hoa Nhan bên cạnh Tuyên Phi.
Nàng ta vừa móc từ trong ngực ra một lọ thuốc, vừa khụt khịt nói: "Đây là kim sang dược ta trộm được, ngươi cũng thật là ngốc, chẳng qua ta chỉ nói đùa thôi, ngươi lại vì muốn chứng minh mình là nam nhân, bèn đi trộm cây trâm kia.

Ngươi bị đánh thành như vậy, có biết ta đau lòng thế nào không?"
Tiểu An Tử ôm chặt lấy nàng ta, cười nói: "Chỉ cần là vì nàng, chút đau đớn này có tính là gì?"
Có lẽ là Hoa Nhan đụng phải vết thương của hắn, hắn bị đau tới xuýt xoa.

Nhưng hắn không hề để ý, nắm chặt lấy tay nàng ta, trịnh trọng nhìn vào mắt nàng ta: "Ta muốn nói cho nàng biết, tuy rằng thân thể ta có khiếm khuyết nhưng trái tim hoàn chỉnh.

Ta cũng là một nam nhân đội trời đạp đất!"
"Đồ ngốc ngươi! Ta đều biết cả..."
Nàng ta chậm rãi quay đầu, xấu hổ đến mức đỏ hồng hai má, ngẩng đầu hôn lên môi hắn.

Qua hồi lâu, hai người mới không nỡ mà tách ra.
"Hoa Nhan, nàng nhất định phải chờ ta, được không?"
"Ừ, chỉ là hiện giờ ngươi ở chỗ Thần Tần, đối địch với nương nương nhà ta.

Sau này hai người chúng ta không thể thường xuyên gặp mặt."
"Ừ, ta hiểu rõ."
Tiểu An Tử lại lấy một chiếc vòng tay bình thường ra từ trong tay áo: "Hoa Nhan, đây là di vật nương ta để lại, tuy rằng không đáng tiền nhưng cũng là một phần tưởng niệm, ta muốn tặng nó cho nàng."
"Vật này quá quý trọng..." Hoa Nhan không chịu nhận, nhưng nhìn ánh mắt nóng rực của hắn, cuối cùng vẫn cầm lấy: "Tiểu An Tử, cảm ơn ngươi!"
Hai người lại nói vài lời, thấy trời không còn sớm, cuối cùng lưu luyến từ biệt.
Hoa Nhan nhìn hắn rời đi, lại nhìn vòng tay, sau đó mới rời đi trong bóng tối bao phủ.
3.

Cổ độc
Sở dĩ Mạch Ca cứu Tiểu An Tử cũng là báo ơn cứu mạng của hắn năm đó.

Lúc trước nàng mới vào Cần Chính điện hầu hạ, cung nhân khác đều bắt nạt nàng mới tới, chỉ có Tiểu An tử là thật lòng thật dạ giúp đỡ nàng.

Khi đó, Tiểu An Tử như huynh trưởng, dạy nàng cung quy hầu hạ ngự tiền.
Sau khi tĩnh dưỡng một thời gian, thương thế của Tiểu An Tử đã khỏi hẳn.

Mạch Ca giữ hắn lại Thần Lam hiên, hắn cũng vô cùng tận tâm hoàn thành nhiệm vụ.
Qua mấy ngày sau, Mạch Ca vô duyên vô cớ bệnh nặng, làn da nhanh chóng khô nhăn già nua, tóc dần hoa râm, mới chỉ có mấy ngày mà như một bà lão.
Đám ngự y Thượng Dược cục vây quanh trước giường, tất cả đều bó tay hết cách.

Ngay cả Thái y lệnh Vương Trì cũng liên tục lắc đầu, chỉ nói đây là trúng cổ độc Miêu Cương, nhưng là cổ gì thì lại không biết.
Vương Trì chỉ kê một phương thuốc điều dưỡng khí huyết để xem công hiệu thế nào.
Già nua sau mấy ngày, Mạch Ca cũng chưa từng nghe thấy.

Nàng từng đọc kỹ độc tịch nhưng một chút manh mối cũng không có.

Vuốt nếp nhăn trên mặt, tay nàng cũng run nhè nhẹ.
Tuy nói lấy sắc hầu quân không phải cách hay nhưng mất đi dung mạo chính là điều kiêng kị nhất ở hậu cung.
Bệ hạ hắn...!Có tuyệt tình như vậy không?
Hoàng thượng năm lần bảy lượt đến thăm nhưng đều bị Mạch Ca lấy cớ sợ quấy nhiễu thánh giá để từ chối gặp mặt.

Nhưng Hoàng thượng lại trực tiếp kéo màn ra, bước nhanh về phía giường.

Hắn nâng mặt Mạch Ca, nhẹ nhàng hôn một nụ hôn lên trán nàng, thâm tình nói: "Đồ ngốc, có ai không già đi, cho dù nàng già thật, trong lòng ta nàng cũng là đẹp nhất."
Mấy ngày sau, Hoàng thượng không chỉ bầu bạn bên cạnh, còn tự bưng chén thuốc đút từng muỗng cho nàng.
Nhưng khi mọi người ở đây cho rằng dấu hiệu bệnh chỉ là già đi, mạch tượng của Mạch Ca lại càng thêm mỏng manh, thọ mệnh của nàng chỉ còn có mấy ngày.
Càng khiến người ta kinh ngạc đấy là Tuyên Phi dẫn cung nữ đi vào Thần Lam hiên, còn nói tìm được hung thủ hạ cổ, chính là Tiểu An Tử.
Khi cung nhân bắt lấy Tiểu An Tử, ấy vậy mà hắn bị người ta hạ độc câm.

Hắn chỉ một một mực lắc đầu, miệng phát ra tiếng ô ô.
Nhưng không ai tin hắn, tất cả mọi người đều coi hắn là kẻ ác.
Mà Hoa Nhan từng cùng hắn thề ước dưới trăng kia lại thay đổi thành một người khác, chỉ vào hắn, giận dữ nói: "Tên thái giám này không màng Thần tiểu chủ cứu hắn, lấy oán trả ơn.

Nương nương nhà ta vừa nghe nói Thần tiểu chủ bị người hạ độc, vội vàng phái người tra rõ chuyện này.

Cuối cùng phát hiện tên thái giám này vốn là người Miêu Cương, còn lục soát ra rất nhiều cổ trùng từ căn phòng hắn từng ở."
Ngự y vội vàng cầm cổ trùng đi so sánh, lại phát hiện đều không phải cổ trùng Thần Tần trúng phải.
Hoa Nhan tiếp tục nói: "Hơn nữa, sở dĩ hắn phải tới Thần Lam hiên hạ độc, tất cả đều là khổ nhục kế của Trần Quý nhân."
"Lần trước Trần Quý nhân phát sinh tranh cãi với Thần chủ tử, vì thế ngày đó bèn cố ý đánh đòn thái giám này, thật ra là để Thần chủ tử sinh lòng thương hại, để hắn thuận lợi tiến vào Thần Lam hiên, âm thầm hạ cổ."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.
4.

Giả điên
Rất nhanh cung nhân đã mang Trần Quý nhân tới, nhưng nàng ta chỉ một mực quỳ trên mặt đất, gào khóc: "Hoàng thượng biết rõ, thiếp thân không dùng khổ nhục kế, càng không sai hắn hạ cổ Thần Tần! Đến cổ kia là gì thiếp thân cũng không biết!"
Nàng ta khóc đến mức lớp trang điểm trôi hết, nhưng Tuyên Phi lại không buông tha mà thẳng thừng buộc tội nàng ta: "Ngươi nói ngươi không biết, nhưng trùng hợp sau khi thái giám này đến Thần Lam hiên, Thần Tần lập tức có chuyện, không phải ngươi sai phái thì là ai?"
Trần Quý nhân vừa nghe thì sợ tới hoang mang, túm chặt góc áo Tuyên Phi: "Tuyên Phi nương nương, thiếp thân thật sự bị oan, thiếp thân không hề có liên quan gì với nô tài này."
Thấy không có hi vọng với Tuyên Phi, nàng ta quỳ tiến từng bước về phía Hoàng thượng, than thở khóc lóc: "Hoàng thượng, thiếp thân không thù không oán với Thần Tần, việc gì thiếp thân phải làm như vậy?"
Hoàng thượng đâu thèm nghe lý do của nàng ta, vừa nghe là nàng ta làm hại Mạch Ca, trong căn giận dữ đã vội sai người áp giải nàng ta đến Dịch đình.
Đúng lúc này, một tiếng "Chậm đã" thanh thúy vang lên từ ngoài cửa cung.
Mọi người xoay người, lại là Hoàng hậu xưa nay không ra khỏi cửa.
Hoàng hậu còn nhỏ tuổi, chỉ vì mất con mà trở nên rối loạn tâm thầm, cả ngày điên điên khùng khùng, thân hình mảnh mai càng trở nên gầy ốm, làm người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc.
Nhưng lúc này, trong mắt nàng chứa vài phần sắc bén và xa cách, không hề có chút dáng vẻ trước kia.

Nàng lạnh lùng nhìn Tuyên Phi: "Việc này có nhiều điểm đáng ngờ, kết luận Tuyên Phi đưa ra cũng quá vội vàng, không phải sao?"
Tuyên Phi nhẹ nhàng cười: "Hoàng hậu nương nương đây là thần kinh rối loạn hay là vẫn luôn giả điên? Nương nương thật đúng là lợi hại, luôn giả điên gạt mọi người, nếu không phải thần thiếp có lần nhìn thấy vụn thuốc Phượng Nghi cung đổ đi, có lẽ nương nương còn muốn tiếp tục giả điên!"
Hoàng hậu nửa nhếch khóe môi, giọng nói cũng hơi non nớt, nhưng khuôn mặt nhỏ lại lộ ra nụ cười không hợp với tuổi tác của nàng: "Phải, bổn cung giả điên đó.

Nhưng Tuyên Phi còn chưa trả lời vấn đề của bổn cung."
Tuyên Phi cũng cười, nhưng ánh mắt lại là căm giận: "Phải, thần thiếp chỉ trợ giúp nương nương quản lý hậu cung, hiện giờ nương nương khỏe rồi, tất nhiên vẫn là nương nương tra rõ việc này."
Hoa Nhan vội nói: "Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, có cung nhân Ti Thiện phòng khi đưa cơm từng nhìn thấy thái giám này và Trần Quý nhân đang mưu đồ bí mật hạ cổ."
"Ha ha..." Hoàng hậu cười to: "Tùy tiện như vậy cơ? Vậy bổn cung cũng có thể tìm một cung nữ bảo nàng ta làm chứng Tuyên Phi ngươi muốn hạ cổ! Huống chi..." Hoàng hậu dừng lại một chút mới tiếp tục nói: "Rốt cuộc tại hậu cung này, chỉ có Tuyên Phi ngươi là thực sự không hợp với Thần Tần nhỉ?"
"Ngươi!" Tuyên Phi tức giận đến mức đỏ bừng mặt, lại chuyển sang Hoàng thượng, ấm ức nói: "Bệ hạ, việc này chân tướng sáng tỏ, cứ tra là biết."
Hoàng thượng căn bản không nghe lọt những lời này, trong lòng hắn tất cả đều là chuyện Mạch Ca trúng cổ.

Chỉ có nhanh chóng tìm ra căn nguyên cổ độc mới là việc quan trọng nhất.
Hắn trầm giọng nói: "Thôi, dù sao Hoàng hậu giả điên là không đúng, trước hết cấm túc tại Phượng Nghi cung.

Lý Hỉ, giải thái giám này đến địa lao, nhanh chóng thẩm vấn ra phương pháp giải cổ cho trẫm.

Về phần Trần Quý nhân, đưa đến Dịch đình trước đi."
Lúc này, Tử Quyên tới bẩm báo, nói là Mạch Ca hộc máu càng nghiêm trọng.

Hoàng thượng nghe xong thì bỏ mọi người lại, vội vàng đi vào trong điện.
Tuyên Phi oán giận nhìn bóng lưng của hắn, hai tay nắm chặt.
5.

Khuất nhục
Nửa đêm, Hoa Nhan đi vào địa lao, lúc đó Tiểu An Tử vừa chịu khổ hình xong, bị cung nhân hung hăng ném trên đống cỏ.

Khắp người hắn đầy máu, toàn thân không có chỗ nào là lành lặn.
Trông thấy nàng ta tới, hắn rõ ràng đã không đứng dậy nổi nhưng vẫn vươn bàn tay sưng đến biến dạng, che kín vết máu, cắn răng chống đỡ, vịn song chắn từ từ đứng lên.

Hắn muốn hỏi nàng vì sao đối xử với mình như vậy, nhưng đến bên miệng lại chỉ có tiếng ô ô.
Hắn đúng là người Miêu Cương, nhưng hắn vào cung từ nhỏ, làm sao có cơ hội học cổ độc đây?
Dường như cô nương trẻ tuổi biết hắn muốn hỏi cái gì, phỉ nhổ về phía hắn: "Ghê tởm! Hoạn quan? Ngươi cũng xứng? Đến ngươi cũng muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, ngươi cũng không xem thử bản thân mình có mấy cân mấy lượng?" Dứt lời, nàng ta hung hăng ném vòng tay hắn tặng xuống đất.
Nàng ta mở ra hộp đồ ăn mang theo, châm chọc: "Hừ, ta chính là tận tình tận nghĩa, còn mang theo đồ ăn cho ngươi.

Chỉ là..."
Nàng ta ra vẻ thần bí cười cười, lại giả vờ sợ hãi hét lên một tiếng: "Ai nha, sao trên đồ ăn này lại nhiều giòi bọ thế! Nhưng cũng phải, người như ngươi chỉ xứng đáng ăn đồ như vậy mà thôi!"
Hắn lẳng lặng nhìn hành động của nàng ta, nghe từng câu, cho đến khi móng tay mài chảy máu, không chịu đựng nổi, ngã xuống, rốt cuộc hắn mới hung hăng cắn chảy máu cánh môi.
Lúc này, địa lao đang giao ca, không có ai nhìn thấy.
Lá gan của Hoa Nhan lớn hơn nữa, nàng ta lại đắc ý nói: "Phải, cổ là chúng ta hạ, nhưng lại không ai nghi ngờ chúng ta.

Chỉ có ngươi, ngươi vừa mới đến Thần Lam điện thì xảy ra chuyện này, người chịu tội thay chỉ có thể là ngươi.

Nhưng ít nhất còn có Trần Quý nhân đi cùng ngươi, ngươi chết cũng không cô đơn."
Tiểu An Tử nắm chặt bàn tay, vô lực ngã trên mặt đất.
Thì ra tình cảm sâu nặng của mình lại bị người ta tùy ý giẫm đạp như vậy.
Ai ngờ, Hoa Nhan tiếp tục nói: "Chỉ cần ta nghĩ đến ngươi thích ta thì đã cảm thấy vô cùng ghê tởm! Cho nên, ta phải đối xử với ngươi thật tốt!"
Nàng ta gọi người trông coi tới, nói: "Nương nương nhà ta nói người giống như hắn ta sẽ không dễ dàng khai ra, ngươi phải hốt thuốc đúng bệnh!" Dứt lời, nàng ta nhỏ giọng thầm thì vài câu bên tai thị vệ kia, sau đó đắc ý nghênh ngang rời đi.
Không chờ Tiểu An Tử hiểu thì đã có vài thị vệ kéo hắn ra, ném hắn vào nhà giam có bảy tám phạm nhân.

Phạm nhân nơi đó đã bị giam giữ mười mấy năm, sớm đã không biết mùi vị thức ăn mặn, thấy hắn bị đưa đến, một đám đè hắn dưới người.
Cả người hắn toàn vết thương, căn bản không có sức phản kháng, bọn họ nhanh chóng lột sạch quần áo của hắn.
Đó là thời khắc nhục nhã nhất cuộc đời hắn, giống như có thứ gì trong hắn chậm rãi vỡ vụn.

Hắn chậm rãi cười ra tiếng, chỉ là càng cười, nước mắt lại chảy ra càng nhiều.
Đó là nỗi đau đớn còn tuyệt vọng hơn cả cái chết, nhưng đến cả sức lực tìm chết hắn cũng không có.
Bọn họ tìm hoan mua vui trên người hắn hồi lâu, cho đến khi trên người hắn đều là dấu vết mới buông ra.
Một khắc kia hắn nghĩ, hắn mê luyến tình yêu, cuối cùng chết trong tay cô nương hắn thích.
Cũng trong một khắc đó, rốt cuộc hắn thấy rõ bản thân mình là thứ gì, một hoạn quan, một hoạn quan ghê tởm.
6.

Diệu kế
Sáng sớm hôm sau, Vĩnh Phúc cung truyền đến vài tiếng hét chói tai.
Nghe nói đêm qua Tuyên Phi đột nhiên không khỏe, sáng sớm khi cung nhân vào nội điện hầu hạ thì thấy sắc mặt Tuyên Phi trắng bệch, mặt đầy nếp nhăn, đang yên đang lành bỗng già đi cả chục tuổi.

Tiểu cung nữ sợ tới mức liên tục hét lớn.
Hoàng thượng triệu Vương Trì đến Vĩnh Phúc cung.

Vương Trì bắt mạch, Tuyên Phi trúng cổ độc giống hệt với Thần Tần.
Nhưng hai người hiềm nghi đều đang bị giam, mọi người đều vô cùng nghi ngờ với cổ độc Tuyên Phi mà trúng.
Điều khiến Vương Trì lo lắng chính là thai nhi trong bụng Tuyên Phi.

Hiện giờ thân thể người mẹ dần dần già đi, lại không có cách nào cung cấp chất dinh dưỡng cho thai nhi.

Một khi...!Hậu quả không dám tưởng tượng.
Chuyện quá khẩn cấp, hắn cần phải nhanh chóng quay về Thượng Dược cục tìm sách cổ có liên quan.
Sau khi mọi người rời đi, Tuyên Phi lay lắt đi đến trước gương đồng, trông thấy bản thân trong gương già đi, tức giận đến mức hất gương đồng xuống đất.
Ngay sau đó, nàng ta gọi Hoa Nhan tiến vào, hung tợn hỏi: "Tiện nhân, có phải ngươi hạ cổ hay không?"
Hoa Nhan sợ tới mức cuống quít quỳ xuống, liên tục lắc đầu: "Nương nương, cho dù nô tì có gan tày trời thì nô tì cũng không dám!"
Trong mắt già nua của Tuyên Phi lộ ra ánh sáng lạnh lùng: "Không phải ngươi, chẳng lẽ là bà bà ngươi? Toàn bộ trong cung chỉ có chúng ta biết được cổ độc này, chẳng lẽ còn có người khác nuôi cổ này?"
Hoa Nhan khiếp vía thốt lên: "Nương nương, bất kể thế nào, trước hết vẫn nên mời bà bà tới giải cổ cho người."
Rất nhanh, một bà lão vội vã tới Vĩnh Phúc cung, sau khi đi vào nội điện, chỉ liếc mắt nhìn Tuyên Phi một cái đã cung kính nói: "Nương nương đây là uống phải máu của người trúng cổ, lão nô có thể giải cổ cho nương nương ngay lập tức."
Khi bà ta đang định dùng châm đâm ngón tay, Hoa Nhan vội vàng nói: "Nương nương, bà bà, việc này còn phải cân nhắc một chút."
Tuyên Phi khó hiểu, cau mày: "Làm sao?"
"Hiện giờ trong cung chỉ có Thần Tần và nương nương trúng cổ, trước sau các ngự y vẫn bó tay, chỉ vì cổ này không ai biết.

Một khi cổ của nương nương được giải, chắc chắn mọi người sẽ nghi ngờ nương nương là người hạ cổ."
Tuyên Phi vừa nghe, trong ánh mắt chợt hiện lên một tia kinh hoảng: "Chắc chắn là Thần Tần! Một mình nàng ta chết thì chết đi, lại còn vọng tưởng kéo theo bổn cung, thật là đáng giận! Vậy rốt cuộc hiện tại nên làm gì bây giờ? Bổn cung không muốn chết, hoàng nhi của bổn cung còn chưa sinh ra! Làm sao bây giờ?"
"Nương nương đừng nóng vội, lão nô có một diệu kế!"
"Ngươi mau nói!"
Bà lão cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó mới thấp giọng nói: "Cổ này là lão nô nuôi từ nhỏ, đừng nói người ngoài chưa thấy qua, lại càng không biết độc tính của nó.

Thuốc giải duy nhất của cổ này là máu của lão nô, cho nên lão nô chỉ cần dẫn phương pháp giải cổ này lên người thai nhi, tất cả đều dễ dàng giải quyết."
"Lời này của ngươi hiểu thế nào? Sẽ không có ảnh hưởng gì đến thai nhi của bổn cung chứ?"
"Nương nương yên tâm, nói là thai nhi giải cổ, thật ra vẫn là dùng máu của lão nô.

Chẳng qua là khiến người Thượng Dược cục hiểu lầm là tác dụng của thai nhi trong bụng người.

Cứ như vậy, nương nương có thể mượn cơ hội bày ra khổ nhục kế?"
"Hả?"
"Nương nương chỉ cần dùng máu của mình cho Thần Tần uống, tuy rằng lần này không thể loại bỏ Thần Tần nhưng trong lòng Hoàng thượng, nương nương lại là ân nhân.

Xưa nay Hoàng thượng coi trọng đức hạnh, sao nương nương không làm Hoàng thượng sinh tình ý chứ? Còn nữa, sở dĩ lão nô muốn dùng thai nhi, đó là để Hoàng thượng coi trọng đứa trẻ này, tiểu Hoàng tử chưa sinh ra đã lập công lao, chỉ đợi sau khi sinh ra thêm một mồi lửa nữa, đường đến Đông cung sẽ càng thêm thông thuận."
Tuyên Phi liếc mắt nhìn bà lão, trong mắt lộ ra chút vừa lòng: "Nghe cũng được đó.

Chỉ là hời cho Thần Tần, lần này thoát chết."

"Giữ được rừng xanh lo gì không có củi đốt.

Chỉ cần nương nương không bị người nghi ngờ, đó mới là quan trọng nhất."
7.

Giải cổ
Hôm sau, tin tức cổ trong cơ thể Tuyên Phi đã được giải lan truyền khắp hậu cung.
Hoàng thượng vô cùng kinh ngạc, lệnh Vương Trì cẩn thận kiểm tra.

Vương Trì khám mạch xong, suy nghĩ một lát, mới gật đầu nói: "Bẩm Hoàng thượng, đúng là cổ trong cơ thể nương nương đã được giải.

Nhưng điểm kỳ lạ là việc giải cổ này dường như có liên quan đến thai nhi trong bụng nương nương."
Tuyên Phi nghe đến đó, vội kích động chảy nước mắt, chậm rãi nói: "Bệ hạ, đây đúng là công lao của hoàng nhi chúng ta.

Tối hôm qua, thần thiếp mơ một giấc mơ, trong mơ thấy hoàng nhi.

Dáng vẻ của nó giống bệ hạ như đúc, thần thiếp vốn tưởng đây là từ biệt, chỉ có thể ôm chặt nó khóc thút thít.

Nhưng nó lại an ủi thần thiếp, còn nói nó có cách giải cổ độc cho thần thiếp."
"Thần thiếp vốn không tin, không ngờ sau khi tỉnh lại thì nếp nhăn trên mặt thật sự không còn.

Bệ hạ, đây đúng là phải cảm ơn hoàng nhi của chúng ta."
Hoàng thượng không tỏ vẻ gì, chỉ quay đầu nhìn về phía Vương Trì.
Vương Trì nói: "Điều này không phải không có khả năng, vi thần đã thấy qua kỳ tích này trong sách cổ.

Máu của thai nhi tinh khiết, có khả năng thanh lọc độc tính, chỉ là vi thần chưa từng gặp qua.

Xin hỏi gần đây nương nương ăn gì?"
Tuyên Phi suy tư rồi lẩm bẩm nói: "Không ăn gì đặc biệt, chỉ là phụ thân lo lắng bản cung bị người hạ độc, mang đến chút thảo dược giải độc từ phía Nam, bảo bổn cung dùng hàng ngày."
"Thì ra là thế, tuy nương nương dùng thảo dược giải độc hàng ngày, nhưng tính kháng độc lại đều bị thai nhi hấp thu, cho nên lần này trúng cổ ít nhiều đều nhờ tiểu Hoàng tử."
Hắn vừa dứt lời, cung nhân phía sau đồng thời quỳ xuống, trăm miệng một lời: "Trời phù hộ triều ta, trời phù hộ Hoàng tử!"
Tuyên Phi vui quá mà khóc, vội sai Hoa Nhan lấy một chén sứ tới, không đợi mọi người phản ứng, nàng ta đột nhiên dùng cây trâm đâm một nhát nơi cánh tay.

Tức khắc, máu đỏ tươi chảy ra từ trên cánh tay, rơi từng giọt vào chén sứ.
Hoàng thượng kinh hãi: "Nàng làm gì vậy?"
Con ngươi của Tuyên Phi như một ao nước trong veo, tản ra tia nhu nhược động lòng người, nàng ta rưng rưng nước mắt, nói: "Thần thiếp cũng là mẫu thân, tất nhiên không nỡ để đứa con của Thần Tần mất đi mẹ.

Nếu cổ của thần thiếp đã được giải, dùng máu của thần thiếp nhất định có thể giải cổ của Thần Tần.

Vương Trì, ngươi thấy thế nào?"
Vương Trì gật đầu: "Máu của nương nương đúng là có thể."
Tuyên Phi nhìn Hoàng thượng, nắm tay Hoàng thượng, chậm rãi cười nói: "Thần thiếp biết bệ hạ lo lắng cho Thần Tần, trước giờ thần thiếp kiêu ngạo, luôn ghen ghét Thần Tần.

Nhưng trải qua việc này, thần thiếp đã trưởng thành lên rất nhiều.

Bệ hạ vẫn nên bưng máu qua đi, nếu không sẽ không kịp mất."
Hoàng thượng có chút xúc động, xoa khuôn mặt mới khỏi của nàng ta: "Vất vả cho nàng."
Lý Hỉ bưng chén máu đến Thần Lam hiên, chạng vạng, cuối cùng khuôn mặt Mạch Ca cũng khôi phục lại như trước.
Tin tức truyền đến, bởi vì Tuyên Phi mất quá nhiều máu, cuối cùng không chống đỡ được mà ngất trong lòng Hoàng thượng.
8.

Bại lộ
Hành động lần này của Tuyên Phi khiến Hoàng thượng rất cảm động, ngày đêm bầu bạn bên giường của nàng ta.
Trải qua đêm nay, thai nhi trong bụng Tuyên Phi được đồn đại như là thần thoại, thậm chí còn có cung nhân âm thầm nghị luận, nói chỉ đợi Tuyên Phi sinh hạ đứa nhỏ, nhất định nó sẽ là thiên long giáng thế, quân vương tương lai.
Khi Tuyên Phi đang hưởng thụ sự quan tâm của Hoàng thượng, Hoàng hậu lại hấp tấp đến Vĩnh Phúc cung.

Điều khiến Tuyên Phi không ngờ chính là Hoàng hậu dẫn theo bà bà của Hoa Nhan tới.
Lúc này, bà lão bị trói gô lại, ngón trỏ còn có một vết thương.

Bà ta chỉ một mực nỉ non: "Lão nô đáng chết, lão nô đáng chết!"
Hoàng thượng khó hiểu, lại nghe Hoàng hậu nhìn chằm chằm Tuyên Phi, hỏi: "Tuyên Phi nhận ra bà lão này không?"
Tuyên Phi sớm đã thấp thỏm bất an, nàng ta đã giấu bà lão này rất kỹ, sao Hoàng hậu lại phát hiện được?
"Thần thiếp...!Đương nhiên thần thiếp không quen biết.

Không biết Hoàng hậu nương nương dẫn bà ta tới đây làm gì?"
Hoàng hậu khẽ cười một tiếng: "Bà ta là người hạ cổ.

Bổn cung đã sai Vương Trì kiểm tra thực hư, trong cơ thể bà ta nuôi cổ độc làm người ta già đi, không chỉ thế, máu bà ta còn là thuốc giải.

Ngươi nói ngươi không quen biết nhưng sao đêm trước bà ta còn xuất hiện ở Vĩnh Phúc cung?"
Ánh mắt của Hoàng thượng đã chuyển từ dịu dàng sang phẫn nộ, hắn giận dữ hét lên: "Rốt cuộc Tuyên Phi có quen bà ta không?"
Tuyên Phi bị tiếng hét này dọa sợ, nàng ta hoảng loạn không biết trả lời thế nào.

Hoa Nhan lại quỳ xuống, cướp lời: "Bẩm Hoàng thượng, nương nương nhà nô tì căn bản không quen biết bà ấy, bà ấy tới Vĩnh Phúc cung tìm nô tì, bà ấy là bà của nô tì."
Nàng ta lại nói: "Tất cả đều là ý tưởng của nô tì, không liên quan đến nương nương.

Nương nương không biết gì cả!"
Hoàng thượng khó thở: "Im miệng! Nhốt cung nữ và người đàn bà này vào Dịch đình! Thẩm vấn tốt cho trẫm! Mà ngươi..." Hoàng thượng nhìn vào Tuyên Phi, phất tay áo bỏ đi: "Bất kể có liên quan đến ngươi không, ngươi cũng tự kiểm điểm lại bản thân đi."
Khi Mạch Ca nghe tin tức, nàng chỉ cười yếu ớt.
Lúc đó, Hoàng hậu đang ngồi ở mép giường, bưng chén thuốc đút cho nàng: "Chỉ tiếc là cung nữ kia nhận toàn bộ tội danh, để Tuyên Phi chạy thoát."
Mạch Ca nắm lấy tay nàng ấy, cảm kích nói: "Bất kể thế nào, lần này ít nhiều đều nhờ ngươi, nếu không phải ngươi, sợ là ta thật sự phải xuống suối vàng rồi."
Hoàng hậu chớp chớp mắt, gương mặt nhợt nhạt có lúm đồng tiền hiện lên: "Ngươi khách sáo với ta làm gì, Mạch Ca, lúc trước chúng ta đã nói, ở hậu cung giúp đỡ lẫn nhau, vinh nhục cùng hưởng.

Hiện giờ ta đã tháo bỏ mặt nạ, càng phải chơi đùa thật tốt với mấy người đó.

Hậu cung vốn là nơi ăn thịt người, mà ta phải làm con sói ăn thịt người kia, ăn sạch bọn họ không chừa lại xương."
Mới đầu, Hoàng hậu nghi ngờ Tuyên Phi sai Tiểu An Tử hạ cổ, dù gì cũng có người thấy Hoa Nhan và Tiểu An Tử có tình riêng.

Mà khi nàng sai người theo dõi Hoa Nhan đến địa lao, nàng mới biết được là Tiểu An Tử vô tội.
Chỉ là không có chứng cứ, mà Mạch Ca lại đang nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có giải cổ kịp thời mới là quan trọng nhất.
Vì thế, nàng lấy một ít máu của Mạch Ca trộn lẫn vào máu heo.

Từ khi Tuyên Phi mang thai, mỗi ngày nàng ta đều muốn ăn đậu phụ máu heo để bồi dưỡng thân thể.


Tuyên Phi trúng cổ, tất nhiên phải giải cổ.
Tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra bà lão kia.

Ai ngờ, vì không muốn bị người ngoài hoài nghi, nàng ta giấu bà lão giỏi hạ cổ này ở trong Lãnh cung.
Mạch Ca thở dài: "Tuy rằng ta được cứu nhưng Tiểu An Tử lại phải chịu khổ."
Hoàng hậu cười nhạt: "Suy cho cùng, hắn ta khổ vì tình."
9.

Giết tình
Khi Tiểu An Tử đi ra khỏi nhà lao, hơi thở của hắn đã thoi thóp.

Mạch Ca bảo ngự y hết sức chữa trị cho hắn nhưng hắn lại không chịu nhận cứu chữa, chỉ trở về phòng, thay một bộ quần áo sạch sẽ, ở trước gương tô đậm mày.
Vẽ một nữa, hắn lại nhanh chóng lau đi.

Hắn cười khổ một tiếng, lúc trước hắn vẽ mày rậm là để làm bản thân nhìn nam tính hơn chút, khiến Hoa Nhan thích hơn nhưng hôm nay ngược lại không cần.
Sau đó hắn đi gặp Hoa Nhan.
Lúc này nàng ta đã là tù nhân, mặt sưng đến mức không nhìn ra hình người, không thấy rõ dáng vẻ.

Hắn nhìn nàng ta, tựa như người hắn nhìn thấy vẫn là cô nương lương thiện tốt đẹp trước kia.

Hắn chậm rãi lên tiếng: "Thật ra ta không hề hận ngươi."
"Nhưng ta hận ngươi." Hoa Nhan lập tức mắng: "Vì sao người thích ta lại là thái giám? Ngươi biết điều này ghê tởm đến mức nào không? Nếu không phải vì tiếp cận ngươi, sao ta có thể đối mặt với ngươi, thậm chí còn hôn ngươi, còn thề non hẹn biển với ngươi? Ha ha, thật là buồn cười.

Ngươi biết không? Đời này người ta ghê tởm nhất chính là ngươi."
"Vậy à?" Tiểu An Tử cười khổ: "Nhưng Hoa Nhan à, ta lại thật lòng thích ngươi."
"Thích? Ngươi cũng xứng? Sao ngươi không chết ở địa lao luôn đi? Nếu ta bị người ta làm như vậy, nhất định ta không sống nổi.

Nhưng mà cũng đúng, ngươi là thái giám mà, nam không ra nam nữ không ra nữ, sớm đã quen rồi."
"Thật xin lỗi." Cuối cùng Tiểu An Tử òa khóc: "Trước nay ta không ngờ ngươi ghét ta như vậy, nếu sớm biết, ta không nên gặp ngươi."
Hắn nói: "Ta bị bán cho bọn buôn người từ nhỏ, khi đó còn nhỏ quá, không hiểu chuyện, chỉ vì miếng ăn, cái gì cũng đồng ý."
Dường như hắn bi thương đến mức hồ đồ, càng nói càng loạn: "Bọn họ ấn ta ở dưới người, nói làm theo là sẽ cho ta ăn.

Sau đó ta mới biết được, đây là cảm giác nhục nhã nhất...!Cho nên ta lén chạy đi, đi vào hoàng cung làm thái giám..."
"Thật ra, lúc bảy tuổi ta đã chết rồi, hoàn toàn chết rồi..."
"Đủ rồi, đừng nói nữa." Hoa Nhan hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nhưng hắn lại đắm chìm trong chính suy nghĩ của mình, căn bản không nghe thấy lời của nàng ta.
"Nhiều năm như vậy, ta chính là cái xác không hồn, thân thể sống, nhưng lòng đã chết.

Cho đến một lần đó, ta gặp ngươi..."
Hắn vẫn tự thuật, trước mắt giống như trở về lúc đó.
Đêm hạ yên tĩnh, ve kêu từng hồi, ánh sáng đom đóm le lói, chỉ mong người một lòng, bạc đầu chẳng xa nhau.
Khi đó, hắn thật sự quên mất bản thân là thái giám, hắn cảm thấy bản thân vô cùng may mắn, có thể gặp được một cô nương tốt đẹp như vậy.
Cho nên hắn hứa hẹn thiên trường địa cửu với nàng.

Hắn mãi nhớ tiếng ve kêu kia, nhớ rõ nụ cười tươi đẹp như hoa kia, nhớ rõ hương hoa lê nhàn nhạt trên người nàng, nhỡ rõ từng cái ôm hôn thâm tình nàng cho hắn.
Hắn toàn tâm toàn ý thích cô nương này, là nàng đưa hắn từ nơi địa phủ hắc ám ra ngoài ánh sáng, cho nên hắn cho nàng tất cả những gì hắn có, hắn chịu đựng khổ hình vì nàng, hắn muốn trải con đường cẩm tú cho nàng nhưng kết quả là nàng lừa gạt hắn, nói hắn ghê tởm, hỏi hắn sao không chết đi.
Đời này của hắn thật ra rất đơn giản, đơn giản đến mức không có lấy tia gợn sóng.

Trước giờ, hắn luôn đối tốt với mọi người, bởi vì vết thương thời niên thiếu khiến hắn học được bài học, bất kể khi nào cũng không được tổn thương người khác.

Hắn kiên trì lâu như vậy, lại để người khác tổn thương hắn trước.
Cũng phải, hắn là thái giám không nam không nữ, sao có thể vọng tưởng đến tình yêu chứ?
"Hoa Nhan, thật xin lỗi, ta căn bản không xứng với ngươi..."
Hắn xiêu vẹo đi ra khỏi địa lao, sinh mệnh của hắn đã tận, nhưng hắn còn một tâm nguyện cuối cùng.
10.

Tâm nguyện
Ban đêm, Mạch Ca xuống thuốc xong đang chuẩn bị nghỉ ngơi, lại thấy Tử Quyên tới báo, nói là Tiểu An Tử đang chờ bên ngoài.
Đã là giờ Tuất, đêm tối bao phủ toàn bộ Thần Lam hiên giống như một tấm vải đen lớn, che giấu đi tất cả quỷ quyệt.

Khi Tử Quyên dẫn Tiểu An Tử vào, hắn đã sớm chỉ còn chút sức lực cuối cùng.
Hắn cố sức quỳ xuống, cung kính thỉnh an, thật lâu sau mới thở dốc khẩn cầu: "Thần chủ tử, đời này nô tài chưa từng cầu xin người, hiện giờ chỉ muốn xin người một việc cuối cùng, hy vọng người có thể đồng ý."
Mạch Ca bảo hắn đứng dậy, nhưng hắn vẫn quỳ.

Hắn nói: "Người không đồng ý, nô tài sẽ quỳ đến chết."
Cuối cùng Mạch Ca gật đầu: "Ngươi nói đi, ta đồng ý."
Dường như hắn rất vui sướng, đôi mắt đã sắp không mở ra được, giờ phút này lại cười rộ lên.

Tiếng cười của hắn đơn thuần, sạch sẽ như vậy, cứ như đứa nhỏ chưa từng trải qua bất cứ đau khổ gì.
Hắn nói: "Nô tài mệnh hèn mọn, lại yêu một cô nương, nàng ấy hận nô tài, nô tài không quan tâm nhưng nô tài vẫn suy nghĩ cho nàng ấy.

Nàng ấy đã cho nô tài một giấc mộng đẹp, nô tài muốn báo đáp nàng ấy.

Mệnh của nô tài đã tận nhưng lại hy vọng nàng ấy có thể sống thật tốt, xin chủ tử đừng nuốt lời."
Mạch Ca yên lặng hồi lâu, lẳng lặng nhìn hắn đang quỳ trên mặt đất, một lát sau mới gật đầu: "Tiểu An Tử, lúc trước ngươi như huynh trưởng của ta, dạy ta cách sống trong cung, ngươi có ơn với ta.

Đây là tâm nguyện của ngươi, ta sẽ bảo vệ tính mạng của nàng ta."
"Cảm ơn..." Hắn lẩm bẩm nói ra mấy chữ: "Ở địa phủ, nô tài sẽ cầu phúc cho tiểu chủ..."
Hắn nói xong thì đã tắt thở.
Ngày Hoa Nhan bị đưa vào thanh lâu lớn nhất kinh thành, trời đổ một trận mưa to.

Tử Quyên che ô trên đỉnh đầu Mạch Ca, các nàng đứng trước bia mộ của Tiểu An Tử, Mạch Ca chôn chiếc vòng tay kia xuống mồ, lại đốt chút tiền giấy nhưng rất nhanh đã bị gió thổi đi, bị mưa dập tắt.
"Tiểu chủ, người lệnh cho tú bà giao nàng ta tiếp khách mỗi ngày, còn không cho phép nàng ta tự sát.

Làm như vậy chắc chắn là khiến nàng ta sống không bằng chết, mỗi ngày đều nhận hết tra tấn.

Nhưng dù gì đây cũng là kết quả nàng ta xứng đáng nhận được."
Mạch Ca cười nhàn nhat: "Ta đã đồng ý với Tiểu An Tử rằng sẽ giữ mạng cho nàng ta, lại muốn nàng ta nếm hết nỗi khổ lớn nhất trên thế gian này.

Những gì Tiểu An Tử từng phải chịu, ta muốn nàng ta cũng nếm một lần."
Không ai có thể tùy tiện nói người khác hèn hạ, cũng không ai có tư cách nói người khác ghê tởm.
Người nói người khác ghê tởm mới là người xấu xí nhất trên đời này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi