THÂM CUNG PHƯỢNG DUY XUÂN TUÝ PHẾ PHI

Giờ thìn canh ba(* 7- 9h sáng), cánh cửa cung màu đỏ thắm cũng từ từ mở ra.

Nhóm tú nữ đã đứng đợi ở ngoài cung từ lâu, trên mặt đều mang vẻ mặt khác nhau.

Hoàng đế đã lớn tuổi, như thế thì những thiếu nữ tuổi thanh xuân này, phần lớn, đều không muốn gả cho hắn làm phi.

Song, bên trong này, lại có rất nhiều lợi ích liên quan tới quan hệ.

Hậu cung không thể tham gia vào chính sự, nhưng, nữ tử hậu cung lại có thể trực tiếp ảnh hưởng đến sự hưng suy của nhà mẹ đẻ.

Lấy tôn vinh một nữ tữ đến dẫn dắt sự hưng thịnh của một gia tộc, đây thật là một giao dịch rất tốt, không phải sao?

Có lẽ giờ phút này, Thượng Trang có chút kính nể An Lăng lão gia, không vì cái gì khác, chỉ vì hắn bằng lòng xem trọng tâm nguyện nữ nhi của mình. Lấy thân phận tầm thường của nàng để đổi lấy phồn vinh cho An Lăng phủ.

Mà nàng, dùng tự do chính mình, đổi lấy một câu hứa hẹn của lão gia, như vậy cũng đủ rồi.

Thái giám cùng cung nữ đều lần lượt đi ra, cũng không phô trương mấy, lại làm cho người ta cảm giác được một loại trang nghiêm.

Bước chân cùng biểu tình đều theo quy củ.

Kia chính là cuộc sống trong tương lai mà Thượng Trang phải đối mặt.

Phục Linh dìu nàng tiến lên, theo mọi người đi qua cửa cung cao lớn này.

Cửa cung, cũng chỉ là mở cửa hông hai bên ra mà thôi. Chỉ riêng cửa hông cũng đã rất cao to rồi. Còn cửa cung chính giữa kia, chỉ khi cưới chánh cung Hoàng hậu nương nương, mới có thể mở ra.

“Tiểu thư.” Phục Linh ở bên tai nàng nhỏ giọng gọi.

Rốt cuộc Thượng Trang cũng hoàn hồn, ánh mắt nhìn về hướng phía trước.

Giờ phút này, mọi người đã băng qua cửa cung, trước mắt, chính là bên trong cung điện hoàng gia.

Phù điêu Huyễn Long được tạo hình rất sống động, rườm rà nhưng hợp lý, chạm trổ như vậy, người bình thường khó có thể sánh kịp. Ánh mặt trời chiếu rọi xuống dưới, chiếu vào trên phù điêu, rọi ra đầy màu sắc.

Đi một đoạn dài, ngoài long ra, vẫn là long.

Thượng Trang hiểu, tại đây vẫn còn ở phía trước chính điện. Chính điện, không phải hậu cung tần phi nào có thể đặt chân.

Theo sát đội ngũ phía trước, đi thật lâu, mới nhìn thấy trước mặt là Tuyên Thanh Điện.

Hàng năm tới kỳ tuyển tú, đều bắt đầu tại nơi này, và kết thúc cũng tại nơi này.

Thái giám mang các nàng đi tới trước điện, đột nhiên dừng cước bộ, xoay người lại nói: “Canh giờ còn chưa tới, thỉnh các vị tiểu chủ đi qua Thiên Điện chờ, đợi thánh giá đến, tự sẽ có công công đi qua Thiên Điện truyền các ngươi vào điện.” Hắn nói xong, nhìn cung nữ bên cạnh nháy mắt một cái.

Cung nữ tiến lên phía trước nói:

“Nhóm tiểu chủ mời đi theo nô tỳ.” Nói xong, nàng đã xoay người bước đi.

Mọi người, ai cũng không dám nói chuyện, chỉ yên lặng bước theo.

Mặc kệ vào cung tự nguyện hay không tự nguyện, nay đã ở trong cung, liền không thể vượt qua quy củ trong cung.

Cung nữ mang các nàng đến Thiên Điện, lúc đi ra ngoài liền nói: “Nhóm tiểu chủ hãy nghỉ ngơi trước đi, chốc lát nữa Thánh Thượng sẽ tới, liền có người đến mời, nô tỳ chờ ở bên ngoài, nhóm tiểu chủ nếu có chuyện gì, chỉ cần phân phó nô tỳ.” Nói xong, cúi người hành lễ, rồi lui xuống theo quy củ.

Cửa, được đóng lại.

Thượng Trang nghe được thanh âm thở phào nhẹ nhỏm, nàng không khỏi ngoái đầu nhìn lại, liếc mắt một cái, liền nhìn thấy Mộ Dung Vân Khương cùng Thanh Nhi đang đứng cách mình không xa. Nàng suy nghĩ một chút, cất bước tiến lên, thấp giọng kêu: “Mộ Dung tiểu thư.”

Mộ Dung Vân Khương không ngờ tới Thượng Trang sẽ chào hỏi với nàng, có chút kinh ngạc, một lát, mới cười nói: “An Lăng tiểu thư.” Thanh Nhi bên cạnh nàng có chút không vui, nhìn nữ tử trước mặt, nàng luôn không quên ngày hôm đó, chuyện người bên cạnh Thượng Trang làm đổ hộp son phấn của tiểu thư nhà mình.

Tiểu thư hiền lành, nàng lại nuốt không trôi cục tức kia, hừ khẽ một tiếng nói: “Thế nào, nay mới nghĩ đến nịnh bợ ư?” Nhất định là khi nàng trở về, ngẫm lại thân phận của mình hôm nay, vả lại còn có địa vị của Mộ Dung gia hiện giờ, cho nên hối hận chứ gì?

“Thanh Nhi, không được vô lễ!” Mộ Dung Vân Khương nhẹ giọng quát lớn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi