THÂM CUNG PHƯỢNG DUY XUÂN TUÝ PHẾ PHI

Thượng Trang không kịp ngăn cản, cung nữ vừa đẩy cửa ra, lập tức vọt vào.

Bên trong đột nhiên truyền ra một tiếng "A".

Nét cười trên mặt Tần Lương đệ hiện lên tia đắc ý, nàng ta nhìn Thượng Trang, sau đó nâng bước đi tới.

Nam tử trong phòng chậm rãi lăn xe tới, khẽ cười: "Hôm nay Tần Lương đệ cũng có hứng tới Hoán Y Cục uống nước sao?" Không biết từ khi nào, y đã cầm chén trà trong tay.

Tần Lương đệ căng lớn hai mắt, ngàn vạn lần nàng cũng không nghĩ tới, nam nhân trong phòng này lại là Hoàn Vương.

Nàng ta không phải không biết, sáng này, Hoàn Vương tới Càn Thừa cung, Thánh Thượng mới không truy cứu chuyện Thái tử chống đối. Lúc này, sao nàng có thể nói An Lăng Vu và Hoàn Vương có gian tình chứ?

Cung nữ xông vào sợ tới xanh mặt, nàng ta quay đầu nhìn chủ tử của mình.

Thượng Trang hít một hơi, tiến lên nhỏ giọng hỏi y: "Vương gia lại khát sao?"

Y gật đầu.

Tần Lương đệ chỉ đành hành lễ: "Thỉnh an hoàng thúc."

"Khụ khụ..."

Thượng Trang thấy y đột nhiên ho khan, hoảng sợ, vỗ lưng giúp y, nhíu mày hỏi: "Ngài sao vậy?"

Y phất tay, cười nói: "Khụ khụ... Không có gì, bổn vương chỉ là có chút kinh hãi. Khi nào..." Y quay đầu về phía Tần Lương đệ, "Khi nào thì Thái tử lập Thái tử phi vậy? Bổn vương, sao lại không biết?"

Sắc mặt Tần Lương đệ lập tức trắng bệch, nàng nhất thời nôn nóng nên quên mất việc này. Chỉ có Thái tử phi mới có thể theo Thái tử gọi y một tiếng "Hoàng thúc", còn nàng hiện tại, chẳng qua chỉ là một Lương đệ nhỏ nhoi, hẳn không có tư cách xưng hô với y như thế.

"Việc này..." Tần Lương đệ vò nát khăn lụa trong tay, nhất thời không thể bào chữa.

Nguyên Chính Hoàn không đợi nàng trả lời, tiện thể nói: "Trà cũng uống xong rồi, thị vệ của bổn vương chắc cũng đã tới. Vu Thượng nghĩa, ngươi cũng nên qua Càn Thừa cung gặp Thánh Thượng đi."

Tần Lương đệ giống như vừa thấy cứu tinh, vội nói: "Nếu đã như vậy, ta đi trước." Dứt lời, nàng ta cuống quít xoay người ra ngoài.

Cung nữ xanh mặt cũng vội vàng đi theo.

"Xì..." Thượng Trang nhịn không được cười ra tiếng.

"Cười cái gì?" Nam tử cũng cười, hỏi.

Nàng nhìn y: "Nô tỳ không biết thì ra lúc Vương gia hại người cũng lợi hại như vậy."

Y lại lắc đầu, không hề lên tiếng. Kỳ thật chuyện hại người cũng không phải y am hiểu.

Thượng Trang thấy sắc mặt y đã tốt hơn, đưa tay nhận lấy chén trà rồi trở về bàn, trong đầu không khỏi suy nghĩ, Mạc Tầm, hắn thật sự biết y ở đây sao?

"Thượng Trang." Y đột nhiên gọi nàng.

"Dạ?" Nàng kinh ngạc quay đầu, dường như đã quen với cách y gọi mình như thế.

"Khăn tay, trả cho ta."

Thượng Trang kinh hãi, lúc cúi đầu mới phát hiện, thì ra khăn tay của y lộ ra ngoài một góc. Chính nàng cũng không để ý, thì ra đây là khăn tay nàng giúp y lau mồ hôi.

Như vậy, Tần Lương đệ đột nhiên xông vào, cũng bởi vì vật này sao?

Nhưng điều khiến nàng kinh hơn vẫn là Nguyên Chính Hoàn.

Sóng gió vừa đi qua nàng vẫn không phát hiện, mà y, ngay cả chi tiết nhỏ nhất cũng có thể nói ra ngọn nguồn.

Nàng tin tưởng, mắt của y tuy mù, nhưng y dùng trái tim để nhìn, mọi thứ dường như rõ ràng hơn bất luận kẻ khác.

Nhưng, trả lại cho y, nàng không nỡ.

Thứ này, trong lúc đó, là bằng chứng duy nhất ràng buộc giữa nàng và y.

Cho nên, nàng mới luôn mang bên người.

"Vương gia..."

Nàng vốn định lấy hết dũng khí cự tuyệt, nhưng lại bị y cắt ngang: "Có một số thứ không cần phải dùng vật ngoài để duy trì. Giữ nó, có lẽ sẽ gây họa cho ngươi." Cho nên, y mới đòi lại.

Trong lòng Thượng Trang khẽ động, thật vậy sao? Nàng ở trong lòng y, cũng như vậy sao?

Chiếc khăn, cuối cùng nàng cũng giao cho y.

Ngón tay thon dài nhận lấy khăn lụa, lúc này bên ngoài truyền tới tiếng của Mạc Tầm: "Chủ tử, chúng ta hồi phủ chưa?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi