Sáng hôm sau, sau khi Chu Trạch rửa mặt, theo thường lệ sang tiệm mì sát vách, điều này đã dần trở thành thói quen sinh hoạt của hắn, khi ăn uống không còn là quá trình hưởng thụ liền biến thành 1 nhiệm vụ thuần túy, làm nhiệm vụ thì đơn giản và hiệu suất cao là tốt nhất, không có chỗ nào so với chỗ của hứa Thanh lãnh là tiện lợi hơn.
“ Nước khổ qua” hứa Thanh Lãnh đặt một cốc nước lớn trước mặt Chu trạch, sau đó bưng một phần cơm rang trứng lên. Chu Trạch uống thử 1 ngụm, chất lỏng đi vào yết hầu, chỉ cảm thấy răng môi chua xót, thậm chí ruột và dạ dày cũng thắt nút. Qua 10 giây Chu trạch mới tỉnh hồn, thở phào nhẹ nhõm. thật là đắng.
“haha, đủ lực a?” Hứa Thanh lãnh bày ra biểu cảm mau khen ta, sau đó ngồi xuống trước mặt Chu trạch “ lại nói, khẩu vị của ngươi thật nặng a, không uống mấy thứ này liền ăn không ngon?” Chu Trạch bình phục tâm tình, sau đó bưng cốc lớn nước khổ qua, 1 hơi cạn sạch, sau đó nhanh chóng cầm đũa ăn cơm rang trứng như hổ đó. 1 phút sau, ăn com xong, sau đó từ từ nhắm hai mắt
“ Tướng ăn này giống như ác quỷ bò lên từ địa ngục.” Hứa Thanh Lãnh trêu chọc, Trêu chọc hay có ý khác thì chỉ mình hắn biết.
Chu trạch mở mắt nhìn đối phương, hôm đó năm anh em công nhân hồi hồi vào ngày thứ 7 sau khi chết, em vợ và vợ mình không nhìn thấy, là bình thường, chỉ là ông chủ tiệm mì này nhìn thấy được nếu không cũng không làm 5 bát cơm xối thịt kho tàu. Nhưng hai người đều ăn ý không nói toạc ra, khôngphá vỡ cửa sổ bằng giấy, đây là đạo ở chung.
“ sao hôm nay anh không nhận đơn?” Chu Trạch hỏi.
Mấy hôm trước, dù là đêm 30 thì di động của hứa Thanh Lãnh vẫn không ngừng có người đặt thức ăn, người giao hàng ra vào không ngừng, hôm nay có vẻ quạnh quẽ, cũng không thấy người giao hàng.
“ nghỉ ngơi một chút.” Hứa Thanh Lãnh lấy thuốc, đưa cho Chu trạch 1 điếu. Nếu nói ngày 30 tết thì làm không nghỉ, năm sau lại nghỉ có chút kì lạ, nhưng với người đàn ông có hơn 20 phòng thì xác thực có vốn liếng để bốc đồng.
“ biết quỷ nhấc kiệu a?” Chu Trạch hỏi.
Chuyện tối qua, trong kí ức của hắn vẫn còn mới mẻ, nhưng hắn không vội vã hành động mà về nhà nằm vào tủ lạnh, đi ngủ. người,đúng là Chu Trạch cứu, nhưng có chuyện gì thì hắn không muốn điquản. hắn chỉ muốn cẩn thân từng li từng tý, nghiêm túc sống ngày tháng của mình, nếu trong ngày thường xảy ra chuyện gì thì hắn có thể tiện tay giải quyết, nếu không sẽ không cưỡng cầu bản thân. Dù cô bé mặc váy hoa bách hợp thật sựu có vấn đề thì cũng không còn là chuyện Chu trạch phải quản.
“ Quỷ nhấc kiệu?” Hứa Thanh Lãng sửng sốt một chút, cười nói “ haha,nghe mọi người nói đêm 30 tết sau khi đốt vàng mã, quỷ sẽ có dư tiền, nên thường bỏ ra chút để đón xa.” Hứa Thanh Lãng tiếp tục nóihươu nói vượn, sau đó ngáp 1 cái “ lại nói, sao tiệm sách của ngươi còn không mở cửa?”
“ ban đêm sẽ mở”
“ thật tùy hứng.” hứa Thanh Lãng cầm di động “ nếu không chiều đi xem phim với tôi a?” không khí lập tức lúng túng.
“ không đi” Chu trạch cự tuyệt.
“ thật không nể mặt, uống công ta vất vả điều chế nước cho ngươi, ngay cả đi xem phim cùng cũng không đồng ý. Đàn ông a, đều không phải người tốt.”
“…” Chu trạch.
“ xin lỗi, ta quên ta cũng là đàn ông” Hứa Thanh lãng ai oái lắc đầu, bày ra biểu cảm vì sao ta không là con gái.
“ khi còn bé có phải ngươi gặp chuyện gì làm tổn thương tâm lý?” Chu trạch hỏi “ ta biết một bác sĩ tâm lý, có thể giúp ngươi.”
Hứa Thanh Lãng ‘thích’ bật cười “ dị tính luyến chỉ là xuất hiện do suy nghĩ cực đoan, đồng tính mới là bẩm sinh.”
“ không dám gật bừa.”
“ đạo bất đồng không thể hợp mưu”
Cuộc nói chuyện sau bữa ăn của hai người tan rã trong không vui. Chu trạch về tiệm sách, nghĩ nghĩ liền không khóa cửa, ngồi và máy tính trong quầy, nhắn tin wechat cho bác sĩ Lâm “ chiều nay cùng đi xem phim?” đợi khoảng 10 bác sĩ lâm trả lời “ đi làm”
Ăn tết cũng không thể cấm được người ta sinh bệnh hoặc chuyện ngoài ý muốn, từng là bác sĩ nên Chu Trạch biết rõ ngày nghỉ ở bệnh viện chính là cát trong sa mạc. nghĩ một chút, có thể hiểu nhưng lại có chút không vui.
Chu Trạch rất muốn nói cho cô, hắn là Chu trạch không phải đồ bỏ đi Từ Nhạc. nhưng lại lo đến kết cục là dọa cho bác sĩ Lâm hoài nghi nhân sinh, thâm chí chút tương tư trước đó cũng vỡ nát, quan trọng nhất là chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Có người sẽ đến bắt mình, điểm này hắn biết, hắn chờ, chờ thời điểm giống như con chuột trong rãnh nước cuộn mình tại chỗ âm u hẻo lánh run lẩy bẩy. hắn vẫn cần sinh hoạt, hơn nữa là muốn sống bình thường, nếu không thì thà không ra khỏi địa ngục, giống như bọn họ đi trên đường hoàng tuyền.
Về phần vị hàng xóm sát vách kia có phải nhìn ra được điều gì hay không, Chu trạch không biết, và cũng lười muốn biết.
“ buổi tối gặp.” bác sĩ Lâm gửi đến 1 tin. Chu trạch cười, hắn cảm giác nụ cười của mình thật ngu ngốc, giống như thời trung học lớp phó học tập cười với mình. Đời trước mình sống quá mệt mỏi, đời này dù thế nào thì cũng sống thoải mái 1 chút.
Đời người có rất nhiều đạo lý, chỉ có trước khi chết mới chân chính hiểu rõ, nhưng khi hiểu rõ thì đãkhông còn cơ hội làm lại từ đầu. Chu trạch rất trân quý cuộc sống hiện tại, trân trọng cơ hội.
một xe con màu đỏ dừng trước tiệm sách, hai người đi xuống. một người phụ nữ chưa đến 30 tuổi và một cô bé 5,6 tuổi. người phụ nữ mặc váy đỏ, tóc xõa, dù đã làm mẹ vẫn không che hết khí chất phong tình ngược lại như càng trêu chọc người đối diện. cô bé mặc quần yếm, mấy lớp quần áo giữ nhiệt, bọc lại như bánh chưng, hồn nhiên đáng yêu.
Nhưng khi nhìn thấy bé gái, Chu trạch vô thức híp mắt lại. kẻ đến không thiện, người thiện không đến. mình không đi tìm cô bé. cô bé lại tự động tìm đến cửa. trước kia nghe bác sĩ Lâm nói đối phương muốn ăn bữa cơm cảm ơn thúc thúc, chu trạch còn tự luyến, bây giờ nghĩ lại đó là do đối phương không muốn buông tha hắn.
nói cho cùng tài xế có 4 đứa con chết là do cô bé này. Cửa tiệm sách bị đẩy ra, người phụ nữ tò mò nhìn 4 phía, mà cô bé thì nhút nhát đi đến trước quầy, thấy Chu trạch thì ôn nhu nói “ thúc thúc tốt.”
Chu trạch gật đầu mang theo hàm súc. trên thực tế là trong lòng đang nghĩ có thể đưa móng tay ra bóp chết cô bé này không?
“ xin chào, tôi là mẹ Nhị Nhị.” Người phụ nữ đặt một hộp quà lên quầy.
“ cảm ơn” người phụ nữ cúi đầu với Chu trạch, thể hiện tình cảm sâu lặng.
“ khách khí rồi.” Chu trạch vẫn không đứng dậy. hắn rất muốn gải bộ như chưa biết gì, để cô bé này không nhận ra. Nhưng quá khó, cho dù ảnh đế đạt giải Oscar, sau khi nhìn thấy kí ức của tài xế rất khó có thể tỏ ra bình thường trước mặt cô bé a? nếu giả bộ không giống, thì dứt khoát không giả bộ.
“ mẹ, con muốn ở đây đọc sách” cô bé Nhị Nhị nói
“ được, mẹ đi làm tóc, con ở chỗ chú đọc sách” người phụ nữ cười với Chu trạch.
“ làm phiền anh”
“ không sao”
“ hỏi bác sĩ lâm nên mới biết chỗ của anh, anh và bác sĩ Lâm đúng là trai tài gái sắc.” lời trái lương tâm như vậy cũng nói được, đến Từ Nhạc cũng không tin.
Người phụ nữ lái xe đi, để con gái ở đây, đây vốn là tiệm sách, hơn nữa Chu trạch là nửa ân nhân cứu mạnh con mình, là chồng của bác sĩ Lâm, cho nên để con ở đây cô ta rất yên tâm.
Nhị Nhị lấy quyển truyện tranh, ngồi trên ghế xem. không ồn không náo. không hét muốn có đồ uống và đòi đồ ăn vặt
Chu trạch ngồi sau quầy nhìn cô bé. Trùng hợp, Hứa Thanh lãng sang chơi, thấy cô bé như búp bê thìbước đến ôm vào lòng
“ nha, tiểu cô nương, thật đáng yêu a”
“ cảm ơn chị” Nhị Nhị trả lời. nụ cười của Hứa Thanh lãng giống như hoa cúc nở rộ. cô bé vỗ đúng mông ngựa của hứa Thanh lãng. Chu trạch trầm mặt tiếp tục ngồi chỗ cũ.
“ ra ngoài, có chuyện nói với ngươi.” Hứa thanh lãng buông cô bé ra, vẫy tay với Chu trạch
Chu trạch và Hứa Thanh Lãng đi ra ngoài “ người quảng trường đến hỏi, chúng ta có muốn hủy hợp đồng không, bọn họ có thể trả lại tiền đặt cọc thuê nhà cho chúng ta”
“ không” tạm thời Chu trạch không muốn giày vò mình, huống chi hắn không đủ tiền, tiền thuê nhà còn không đủ chứ đừng nói đến mở lại cửa tiệm.
“ ta cũng có ý này” Hứa Thanh lãng gật đầu tỏ ý đã biết.
“ vậy ta thay mặt ngươi đi đàm phán?”
“ được”
“ Được, cứ quyết định như vậy” hai người lại đứng hút điếu thuốc rời tản ra.
Khi Chu Trạch vào tiệm sách, phát hiện không thấy cô bé đâu, quyển truyện tranh đặt trên 1 chiếc ghế. Chu trạch nhíu mày, ngẩng đầu, ở cầu thang xuất hiện tiếng bước chân. cô bé ở chỗ đó đi ra, một nửa người xuất hiện ở cầu thang. cô bé vừa đi tầng 2.