THÂM DẠ THƯ ỐC

Editor: icefly999

Phòng vệ sinh của Từ Nhạc cũng không trang trí thật đẹp, chỉ đơn giản có một bồn rửa mặt và một bồn cầu, cũng không có vòi hoa sen. Lầu hai cũng không có giường, ngay cả chiếu cũng không có, chỉ đơn giản là lấy nhà kho ra sử dụng. Bởi vì ban đầu Từ Nhạc mỗi ngày đều muốn về nhà. Dù trong nhà có cha mẹ vợ xem thường hắn và một cô em vợ khó chiều hay một người vợ không ngủ với hắn. Nhưng Từ Nhạc vẫn mỗi ngày ở tiệm sách làm việc xong sẽ thảnh thơi về nhà.

Chưa nói tới tôn nghiêm, cũng không được tự do tự tại, nhưng hắn vẫn vui vẻ chịu đựng. hắn nhút nhát, hắn nghèo khó, bởi vì hắn là Từ Nhạc, không phải một đại nhân vật nào đó trong lịch sử, cho nên mọi người cảm thấy hắn không quan trọng. Nếu như với thân phận một vị cổ nhân nào đó, có thể mọi người sẽ cảm thấy sinh hoạt của Từ Nhạc là đại trí giả ngu, bỗng nhiên tăng thêm rất nhiều tư vị. Chu Trạch lại không trải nghiệm được tư vị của Từ Nhạc. hắn lớn lên ở cô nhi viện, cảm xúc tự ti trong lòng vẫn tồn tại dù không biểu hiện ra bên ngoài, cho nên hắn mẫn cảm, hắn liều mạng học tập và công tác. một mực muốn bản thân ưu tú nhất. Chỉ là trước mắt, nhìn gương mặt ướt sũng trong gương, Chu Trạch cảm thấy một chút thương hại. Thương hại Từ Nhạc, cũng thương hại chính mình.

Chu Trạch không muốn làm cái gì Quỷ Vương, cũng không hi vọng xa vời dựa vào năng lực chính mình ở dương gian hô phong hoán vũ. Tự bản thân hắn rất rõ nếu như mình quá tự cao tự đại đoán chừng lập tức sẽ phát sinh sự việc không tốt. Mặt khác, hắn cảm thấy đời trước đã rất mệt mỏi, đời này hắnmuốn đổi cách sống khác. Bất kể như thế nào, hắn muốn sống sót, lấy thân thể này, tiếp tục sống sót.

Mở bàn tay ra trước mặt, móng tay đã sớm biến mất, không mảy may có chút dị dạng.

Chu Trạch cười cười, “ được rồi, có lẽ chính mình đáng đời đi”. Cầm khăn lau mặt rồi lại lau tay. Chu Trạch ra khỏi phòng vệ sinh. Chỉ là khi ra ngoài, chút xoắn xuýt trên mặt đã trở nên thoải mái.

Tiểu loli vẫn như cũ ngồi tại trên ghế nhựa hết sức chuyên chú đọc sách.

“ Thúc thúc, Nhị Nhị khát nước. “ Tiểu loli nói với Chu Trạch. Trông giống như một tiểu sủng vật hướng chủ nhân làm nũng.

Chu Trạch gật gật đầu, cầm chén giấy rót một ít nước không nóng không lạnh rồi đưa đến cho tiểu loli. Tiểu loli tiếp nhận chén nước uống một ngụm rồi cười thỏa mãn.

Chu Trạch dứt khoát ngồi xuống nền gạch men sứ, một tay xoa đầu tiểu loli, rất thoải mái không mảy may đề phòng. Thời gian chậm rãi trôi qua, tiểu loli tiếp tục xem sách còn Chu Trạch tiếp tục nằm bên cạnh. một lớn một nhỏ ở chung rất hòa bình.

Tiểu loli nhiều lúc sẽ đem những sự việc thú vị mình nhìn thấy đến chia sẻ với Chu Trạch. Chu Trạch cũng đáp lại bằng cách trả lời nàng một chút đạo lý hoặc là mặt khác của sự việc..

không biết qua bao lâu, chiếc xe con màu đỏ lại lần nữa lái tới. Mẹ của tiểu loli đẩy cửa bước vào, tỏ vẻ cảm ơn Chu Trạch. Tóc cô ta vẫn y nhưng lúc trước không chút thay đổi. Chu Trạch khóe miệng nhếch lên một đường cong. thật muốn bảo vị phu nhân này đi tìm tiệm cắt tóc kia đòi một lời giải thích, khôngthể như vậy lừa gạt người a. Đương nhiên nếu thực sự nói vậy, nói không chừng Chu Trạch còn bị trách vì đã xen vào việc người khác.

Tiểu loli xoay người nói cám ơn Chu Trạch, sau đó rời đi cùng mẹ. Từ đầu đến cuối, tiểu loli cũng khônghề quay đầu lại.

Sau khi 2 người đi mất, Chu Trạch đến bên quầy xem hộp quà vị phu nhân tặng lúc đầu, lúc này mới phát hiện bên trong lại có một xấp tiền mặt, tổng cộng có 3000 đồng. Cũng không tệ lắm, Chu Trạch không muốn trả lại. hắn đang thiếu tiền, đành cầm trước sử dụng.

Chu Trạch cảm thấy mình đã nghĩ thông, tựa như người tu hành thình lình ý niệm thông suốt. Nhưng cũng cảm thấy chính mình vò đã mẻ không sợ rơi, không quản người mưa gió, ta tự tiêu sái. Chỉ là vô luận thế nào, ít nhất bây giờ mình đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Chu Trạch tiện tay từ trên giá sách cầm lấy một quyển sách trang bìa rất lớn, đây là chuyện về mộtdanh gia, là hàng chắc chắn không bán được. không biết đầuTừ Nhạc có bị cửa kẹp hay không, ngay cả loại sách này mà cũng nhập. Tiện tay lật một cái, trang sách đúng lúc có bốn chữ “ Khó được hồ đồ”,

“ Chậc chậc. “ “ Chu Trạch chép miệng. Thú vị, đúng là thú vị.

Nhìn đồng hồ, phát hiện đã chạng vạng tối, nghĩ đến ban đêm còn hẹn bác sĩ Lâm đi xem phim, Chu Trạch quyết định đi ăn một bữa cơm.

đi đến sát vách, Chu Trạch sửng sốt thấy Hứa Thanh Lãng ngồi quỳ trên mặt đất, hai mắt đỏ bừng, bên người đặt rất nhiều bình rượu. Trong tay hắn cầm một bình rượu lớn, tiếp tục uống.

“ không công bằng.....không công bằng a...” Hứa Thanh Lãng tự lẩm bẩm. Chu Trạch đi vào trong tiệm hắn cũng không phát hiện.

“ Uy?” Chu Trạch vỗ vỗ bả vai Hứa Thanh Lãng “ Ngươi còn tốt chứ? “ hắn rất muốn nhắc nhở Hứa Thanh Lãng, nam nhân khác nếu uống say chỉ có khả năng bị trộm tiền, nhưng mà Hứa Thanh Lãng nếu như uống say đi ra ngoài, cũng không chỉ đơn giản bị trộm tiền. Thậm chí nếu để Hứa Thanh Lãng và một nữ nhân giữa đêm khuya cùng nằm trên đường cái, khả năng Hứa Thanh Lãng bị xâm phạm so với nữ nhân kia còn cao hơn a.

Thân thể Hứa Thanh Lãng run lên một chút, chậm rãi ngẩng đầu, nước mắt hắn như hoa lê trong mưa, buồn bã nói : “ Hôm nay là ngày giỗ của cha me ta “

Chu Trạch trầm mặc một hồi rồi nói : “ Nén bi thương. “

Đợi một hồi Hứa Thanh Lãng tiếp tục uống rượu. Chu Trạch chỉ có thể nhắc nhở: 

“ Đêm nay, ngươi không làm cơm sao? “

“ Làm! Ta đi nấu cơm! “ Hứa Thanh Lãng loạng choạng đứng lên. Eo hắn nhỏ như cành liễu, dáng vẻ thướt tha mềm mại, hết sức liêu nhân, nhất là tư thế lung lay như sắp đổ, làm người ta hận không thể trực tiếp đỡ hắn, ngửi một chút hương vị trên người hắn. “

“ Nếu không được thì đừng miễn cưỡng nấu a? “ Chu Trạch ngoài miệng nói như vậy nhưng vẫn ngồi xuống ghế chuẩn bị ăn cơm. hắn ăn bữa cơm cũng không dễ dàng nên cũng không muốn đi tìm nhà hàng khác.

Hứa Thanh Lãng khoát khoát tay rồi đi vào trong. Rất nhanh, bên trong truyền ra âm thanh nấu nướng. Hứa Thanh Lãng đang xào rau.

Chu Trạch cầm di động thấy bác sĩ Lâm vừa gửi tin nhắn nói cô ấy lập tức tới đón mình. Chu Trạch nhắn lại một tin “ Được “. Ngẫm lại thấy không đủ long trọng, lại nhắn một tin với biểu cảm mặt cười ha ha. Lập tức thấy quá lỗ mãng, liền xóa đi. Ngẫm lại rút về lại cảm thấy càng che càng lộ, lại nhắn một chữ “ Haha”. Sau đó lại cảm thấy “ Haha “ hai chữ không đủ tốt, nhưng lại cảm thấy rút về lần nữa có vẻ làm ra vẻ quá. Xoắn xuýt a...

Chu Trạch ở bên bàn cơm xoắn xuýt, vị sư phó đang xào rau cũng rất xoắn xuýt. Trong nồi là thịt hầm, xào rau xong bày lên thịt hầm là hoàn thành món cơm đĩa thịt hầm. Rất đơn giản nhưng rất ngon.

“ Dựa vào cái gì cô ta không bắt ngươi lại bắt cha mẹ ta? “Hứa Thanh Lãng vừa xào rau vừa nói với chính mình. “ Cái này không công bằng, thật không công bằng. “ Hứa Thanh Lãng tiếp tục nói mộtmình.

“ Ngươi làm sao có thể làm việc không công bằng đâu? “ Hứa Thanh Lãng ánh mắt đờ đẫn nhưng vẫn giữ tần suất xào rau thật chuẩn. hắn là một đầu bếp giỏi, xào rau cơ hồ đã thành một bản năng.

Hứa Thanh Lãng lấy ra một bình màu vàng từ ngăn tủ dưới bếp lò, đổ ra một ít bột phấn trong món thịt hầm. 

“ Cha mẹ ta bị mang đi, ngươi vì cái gì mà không bị? “

“ Chẳng lẽ vì ngươi cứu mạng cô ta? “ “ Haha, chê cười “

“ Ngươi muốn ăn cơm? “ “ Tốt, ta cho ngươi ăn cơm. “ Hứa Thanh Lãng không ngừng hít sâu.

“ đã xong chưa? “ Chu Trạch bên ngoài thúc giục.

“ Rất nhanh sẽ xong. “ Hứa Thanh Lãng sửng sốt một chút, trong ánh mắt hiện ra chút sợ hãi cùng chần chờ nhưng vẫn đậy nắp nồi. Rồi hắn lại phát hiện chưa hâm nóng, đành phải dùng lò viba làm nóng cơm một lần. Làm nóng xong, Hứa Thanh Lãng đem thịt hầm để lên trên rồi mới bưng ra.

Chu Trạch đang rầu rĩ xem màn hình điện thoại di động, nhìn HỨa Thanh Lãng có chút thất thần đi đến. hắn lo lắng hỏi: 

“ Ngươi như thế này, sẽ không quên bỏ muối chứ? “

Hứa Thanh Lãng lắc đầu. Chu Trạch cầm đũa chuẩn bị ăn. Hứa Thanh Lãng tay run một chút, môi nhếch lên, đang chuẩn bị mở miệng thì Chu Trạch lại buông đũa xuống. 

“ Nước mơ chua hoặc là nước khổ qua đâu? “ Chu Trạch hỏi.

Hứa Thanh Lãng đi vào trong lấy một chén nước mơ chua đem tới. Chu Trạch cầm nước mơ lên ngửi một chút, sau đó hít sâu chuẩn bị uống. Bỗng nhiên di động reng một tiếng. “ Tôi đến rồi, ra đi . “

Chu Trạch do dự một chút, rồi buông nước mơ xuống. hắn biết bản thân dựa vào cái này để ăn cơm, về sau, có khả năng cả khuôn mặt đều chua, cảm giác giống như người xung quanh đều thiếu nợ hắn mộtsố tiền lớn. Ngẫm lại một chút lại thôi. Từ kiếp trước đến kiếp này đây chính là lần đầu tiên hắn hẹn mộtngười con gái ra ngoài xem phim. hắn cảm thấy bản thân nên chuẩn bị trang trọng một chút. không còn cách nào khác, nếu là hắn thìchuyện hẹn hò với bác sĩ Lâm chính là nhiệm vụ sơ cấp. hiện tại đổi thành vẻ ngoài của Từ Nhạc, nhiệm vụ sơ cấp liền biến thành nhiệm vụ đại boss a. Bản thân hắn cũng khônghiểu là nên mừng thầm hay nên cảm thấy đau đầu? Mình bây giờ phải cống gắng đem chính mình đánh bại sau đó mới có thể ôm mỹ nhân về.

“ Này, tiền cơm ngươi ghi nợ trước, đến cuối tháng ta tính một lượt. Ta đi trước đây. “ Chu Trạch đứng dậy đẩy cửa ra ngoài.

Xe của bác sĩ Lâm đang dừng ở ven đường, cửa sổ xe mở, đang đợi Chu Trạch.

Bên trong tiệm mì, Hứa Thanh Lãng sắc mặt âm tình bất định. Ngay sau đó bỗng nhiên đem tất cả cơm canh trên bàn hất xuống đất. hắn ôm đầu thương tâm khóc trên mặt đất. hắn khóc ngày càng lớn, đến cuối cùng biến thành gào khan....

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi