THÂM DẠ THƯ ỐC

Đầu đường lúc nửa đêm. Đèn đường vàng vàng, người cũng hoảng sợ, trời lạnh còn có gió, giống như như dao cắt vào người, Chu Trạch cũng cảm thấy lạnh, hắn không biết đây là đâu nhưng hắn biết mộtđiều, nơi này là nhân gian. hắn đã chết nhưng lại trở về. hắn không biết mình nên làm gì, chỉ có thể máy móc đi về phía trước. hắn không có tâm tư đi nghĩ về cái khác, ví dụ như nơi mình xuống, ví dụ như lão giả bị tai nạn xe cộ mình vừa cứu, nữ tử mặc áo đỏ- Vô Diện nữ trong đầm lầy, ví dụ như… móng tay của mình. hắn trở về, vốn là nên vui sướng nhưng ngẫu nhiên có người đi qua hắn chảo hỏi nhưng giống như không có ai nhìn thấy hắn, nghe thấy hắn. hắn bị thế giới này xa lánh. Người chưa từng bị giam sẽ không hiểu được nỗi thống khổ khi bị cô lập, đối với Chu Trạch thế giới trước mắt chính là lồng giam của hắn, bên ngoài lồng giam còn phủ một tấm vải đen. không ai có thể nhìn thấy hắn, không ai giao lưu cùng hắn. hắn không thể cầm bất kì vật gì, ngay cả gió cũng có thể dễ dàng thổi qua. hắn suy nhược, yếu đuối. điều làm hắn chấn kinh là hắn thấy cơ thể mình không ngừng tản ra ánh sáng nhàn nhạt khắp mọi nơi. nói cách khác, hắn đang chậm rãi nhạt đi, có khả năng qua một lát nữa hắnliền biến mất không thấy, xóa đi chút vết tích bé nhỏ cuối cùng. hắn không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết thời gian của mình không còn nhiều.

Trong truyền thuyết bát tiên, Thiết Quải lý là dùng hồn phách nhập vào một tên ăn mày, nên người đời sau mới dùng hình tượng đó để nói về ông. Chu Trạch từng nghe nói về cố sự mượn xác hoàn hồn, hắncũng nghĩ muốn mượn xác hoàn hồn, hắn rất lạnh, rất bối rối, hắn cần thân thể.hắn không cần biết người này là ai. Nhưng mỗi lần hắn tiếp cận một người là tại hai vai và đỉnh đầu của người đó sẽ xuất hiện quang hỏa, làm hắn không cách nào đến gần, thậm chí hắn vì thế mà bị thương, đẩy nhanh tốc đô ‘ bay hơi’ của mình. hắn mệt, cũng có chút chết lặng. hắn đang chờ kết thúc của mình. Là người đã chết qua một lần, lại để hắn trải qua một lần nữa, hắn ngược lại rất thản nhiên tiếp nhận. hơn nữa với tình trạng hiện giờ của hắn, ở lại càng lâu chính là nhận tra tấn càng nhiều.

“ Kẹt kẹt..” phía trước có một cửa hàng vẫn sáng đèn, giống như một tiệm sách, vì qua cửa thủy tinh có thể thấy từng dãy sách. Có người bên trong đi ra, là một người đàn ông mặc áo gió, đội mũ lụp xụp nên không nhìn rõ mặt, nhìn xung quanh một hồi liền rời đi. Đương nhiên người đó không nhìn thấy Chu Trach đang ngồi cách đó mấy mét. Lúc đầu Chu Trạch cũng không cảm thấy có gì dị thường nhưng sau khi người đó rời đi không lâu đột nhiên Chu Trạch cảm thấy bên trong tiệm sách có một luồng khí tức ấm áp.

Đúng vậy khí tức ấm áp, loại ấm áp này làm Chu Trạch có cảm giác mạc danh kỳ diệu, tựa như mộtngười sắp chết cóng gặp được hộp diêm, dù biết hộp diêm không cứu được mình nhưng cũng sẽ dùng nó để trước khi chết vẫn cảm nhận được chút ấm áp.

Chu Trạc đi về phía tiệm sách, xuyên qua cửa thủy tinh đi vào sau giá sách. Đằng sau giá sách, mộtngười nằm đó, là một thanh niên trẻ tuổi, tầm hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, vì trong tiệm bật điều hòa nên hắn mặc không nhiều, chỉ một áo dài tay và áo khoác mỏng. hắn nằm trên đất, nhưng Chu Trạch cảm thấy trên người hắn ấm áp, giống như một quỷ nghèo trên đường nhặt được một túi kim tệ. Loại hấp dẫn đó không cách nào cự tuyệt, hơn nữa hiện tại Chu Trạch cũng không muốn cự tuyệt! Chu Trạch đi tới ngồi xổm trước mặt hắn. hắn không biết phải tiến vào thân thể đối phương bằng cách nào, nhưng hắn muốn tiếp xúc, hắn cần ấm áp.

Chu Trach để tay nên ngực hắn, thấy móng tay vậy mà chậm rãi khảm vào bên trong, đó là một cảm giác rất quỷ dị, không giống như ‘ gió nhẹ” thổi qua thân thể, đây là một loại dung hòa, lấy móng tay làm chất dẫn, dần dần dung hợp. chậm rãi cả người Chu Trạch tiến vào bên trong… “ Từ Nhạc! ngươi tỉnh cho ta, tỉnh!” Chu Trạch bị một hồi xô đẩy đánh thức, nói chính xác là bị kinh động, hắn mở mắt, phát hiện mình đang ngồi sau quầy sách, trước đó đang gối lên hai tảy ngủ.

“ uy, ngươi tỉnh!” thanh âm bén nhọn của con gái, mang theo chút sai sử.

Ngẩng đầu, Chu Trạch thấy một người con gái đứng trước mặt mình, nói chính xác là một nữ hài, tuổi tầm học sinh cấp ba, tuy đã lớn nhưng vẫn còn chút ngây thơ. “ Uy, Từ Nhạc, rốt cục anh có ý gì, anhdám bày ra sắc mặt đó cho cha mẹ và chị tôi xem đúng không, tối qua lại dám không về nhà, ai cho anhlá gan này!” Từ Nhạc? là ai? Chu Trach mờ mịt nhìn hai tay trơn mượt, tay mình trước kia vì thường xuyên giải phẫu nên có vết chai, đôi tay này lại không có.

“ Uy, tôi đang nói chuyện với anh đó!” cô bé đập tay nên quầy, khí thế hung hổ, Chu Trạch khẽ nhíu mày, đi đến gương, hắn thấy gương mặt hôm qua nhìn thấy. Thân thể này, là của ta?

“ Uy, anh có ý gì, cha mẹ tôi rất tức giận, mẹ tôi đang phát cáu ở nhà, tôi cho anh biết, bây giờ anh ăn uống, dùng đều là đồ nhà tôi, anh chỉ là ở rể, có tư cách gì bày ra bộ dạng đó? anh bày ra bộ dạng đó cho ai xem! Đêm nay anh còn không về nhà, có tin tôi đánh chết anh!” cô bé giả vờ vung tay lên nhưng cô chợt phát hiện người đàn ông trước mắt mình, cũng là anh rể mình có vẻ không giống ngày thường, trốn tránh cùng xin tha thứ, ngược lại trong đôi mắt tỏa ra ý vị làm cô ta sợ hãi.

Lúc này nhìn đồng hồ, phát hiện đã bảy rưỡi “ Hừ, tôi đi học trước, ban đêm sẽ tìm anh tính sổ!” cô bé thở phì phò rời đi.

Chu Trạch chậm rãi ngồi xuống ghế sau quầy, nơi đó có một laptop kiểu cũ, bên cạnh là một cái di động. Bây giờ hắn vẫn chưa thích ứng được quá trình thay đổi thân phận của mình. hắn là Chu Trạch, là bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi, nổi danh nhất Thông Thành, hắn là một cô nhi. Kết quả, hắn lại biến thành thân phận này. Vừa nãy cô bé đó nói gì? Mình là…. ở rể? còn có vợ? còn có cha mẹ vợ? hơn nữa nhìn thái độ mà ‘ em vợ’ nói chuyện với ‘ anh rể’, chính là ‘ ở rể’ theo đúng truyền thống cổ đại tốt đẹp. Ở rể, không chỉ bị người nhà vợ xem thường, cũng sẽ bị mọi người xung quang coi thường, thậm chí khôngkhác gì tội phạm. Thời nhà Hán, Đường, những người bị ép đi trấn thủ biên cương có không ít người là ở rể.

Cầm điện thoại di động, di động không cài mật khẩu, không biết là vì lười hay là không dám đặt mật khẩu, chí ít hiện tại để Chu Trạch nhẹ nhàng mở wechat và QQ. TRong QQ có rất ít bạn bè, chỉ có một ít bạn trung học, phổ thông và đại học, sau đó là danh sách người nhà trong đó chỉ có một người, ghi ‘ bà xã’. Mở cuộc trò chuyện với ‘bà xã’ trắng trơn. Được rồi, Chu Trạch mở wechat, tìm được một số cuộc trò chuyện với ‘ bà xã’, trên cơ bản đều là Từ Nhạc hỏi: ‘muộn rồi, đã ăn cơm chưa’ ‘ đêm nay phải trực à’, nhập hàng cần bao nhiêu tiền, gần đây sinh ý của tiệm sách như thế nào, thân thể ngươi thế nào.. Sau đó đối phương trả lời rất có lệ, cũng rất xa cách ‘ ừ’ ‘tốt’. Chu Trách ném điện thoại sang một bên, mối quan hệ có chút phức tạp. hắn nhìn bàn tay của mình, móng tay giống như người bình thường. Nhưng trước khi xảy ra tai nạn, mình cứu lão giả kia, mình thoát được từ tay Vô Diện nữ, thân thể mình xảy ra chuyện lạ nhất định liên quan đến vị lão giả kia, móng tay mình, những lúc mấu chốt cực kỳ có tác dụng. Tâm ý vừa động, Chu Trạch phát hiện móng tay của mình chậm rãi dài ra đồng thời biến thành màu đen thông thấu, thậm chí trên móng tay còn có hắc vụ lượn lờ.

“ Hô..” thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại, lúc mở ra, móng tay lại khôi phục như thường

Từ sáng đến trưa Chu trạc ngồi chỗ đó không nhúc nhích, thích ứng với thân phận mới của mình, và bình ổn tâm tình khi chuyển sang thân phận khác. Cơm trưa cũng chưa ăn, không biết vì quên hay không thấy đói. Nơi này vẫn là Thông Thành, trước kia Chu Trạch ở khu SÙng Xuyên, hiện tại lại ở khu Cảng Áp, khoảng cách cũng không xa.

Đến chiều Chu Trạch thở dài, yên lặng đứng lên, nhập gia tùy tục đi. hắn bắt đầu quét dọn giá sách, tóm lại là tìm việc cho mình bận rộn. Lão giả trước khi chết nói “ hắn bị phát hiện” và Vô Diện nữ trong địa ngục nói “ Sớm muộn gì ngươi cũng bị bắt” làm trong lòng Chu Trạch sinh ra cảm giác nguy cơ. Trạng thái bây giờ của hắn, có thể nói là sống tạm, chết đi sống lại, là may mắn trời cho, nên hắn rất trân quý, chí ít hiện tại chưa biết rõ chân tướng, mình lại phải dùng cái thân phận này, nên tốt nhất là không nên gây ra động tĩnh quá lớn làm những kẻ ‘ muốn bắt hắn’ chú ý.

Sinh ý của tiệm không tốt, sách báo truyền thống đã sớm cổ hủ, hơn nữa nơi này cũng không gần trường học hay nằm trên con phố hoàng kim. Nên ‘ Từ Nhạc’ chọn mở tiệm sách ở chỗ này, không làm cho lỗ vốn đã là một vấn đề.

Đến tận ba giờ chiều mới có khách đầu tiên trong ngày.

Khách là học sinh tiểu học, lượn một vòng cũng chưa chọn được gì. Chu Trạch đợi một lúc mới hỏi “ bạn muốn chọn loại nào?” thấy khách không trả lời, Chu Trach liền để lại một câu “ tùy tiện xem’ đối phương đáp lại ‘ uhm’. Chu Trạch cũng không để ý hắn, bây giờ hắn còn chưa thích ứng được với thân phận “ lão bản tiệm sách’. Nhưng lúc này đối phương lại chạy đến sau mình sâu kín nói “ anh không biết tôi sao?” “ cái gì” Chu trạch hỏi.

“ Tối qua tôi dùng gậy bóng chày đánh vào đầu anh, cướp tiền của anh. Hơn nữa tôi còn cố ý thử mộtchút, khi đó rõ ràng anh không còn thở.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi