THÂM DẠ THƯ ỐC

"Đến, nếm thử, nước mơ chua phiên bản mới."

Hứa Thanh Lãng đặt một ly trên quầy của Chu Trạch, cái ly nước mơ chua này thoạt nhìn màu sắc thuần hơn trước kia, cầm trong tay lung lay như chén rượu.

“có gì khác biệt?” Chu trach không uống mà hỏi trước.

“ mùi vị trầm trọng, có điểm giống với rượu lão Hoàng, sức mạnh ở phía cuối, có thể làm cho ngươi ăn cơm không phải thống khổ như trước, đề cao chỉ số hạnh phúc của ngươi.”

“a, gian tình.” Nữ thi đang sửa giá sách kêu lên một tiếng.

Chu Trạch nhấp mọt ngụm, mùi vị khác trước, có chút vị cam, mùi vị không tồi nhưng cía này khônggiống cảm giác mà hắn mong muốn.

Chỉ là không lâu sau, Chu Trạch cảm thấy dạ dày mình chua xoắn.” hí..iiii..”

Thân thể bắt đầu run rẩy. loại chua này, thật bá đạo.

Mười ngón tay co quắp, sau đó chậm rãi mở ra, Chu trạch gật gật đầu, rất hài lòng.

“ ngươi có lòng” Chu trạch nói.

“ khách khí” Hứa Thanh lãng mỉm cười “ ta định lấy cái này là chiêu bài của quán, chỉ tiếc người ưa thích khẩu vị này tương đối ít.”

‘ ừ” điểm này thì Chu Trạch đồng ý.

“ két..”

Cửa tiệm sách bị đẩy ra, một đám học sinh bước vào, số lượng không ít, có bảy tám người, thoạt nhìn đều là dạng “ nghe lời đảng.”

“ ông chủ, mật khẩu wifi là bao nhiêu?” nữ sinh mở miệng.

Chu trạch đưa tay chỉ tờ giấy dán trên tường.

“hô…”

Nhóm học sinh chia nhau ngồi xuống ghế nhựa, sau đó nữ sinh lấy một ít bài tập trong cặp ra, bỏ xuống, những người khác vây lại.

Sắp kết thúc nghỉ đông, cảnh như vậy cũng là bình thường.

Chu trạch tự nhiên cũng không nhàm chán đi giáo dục bọn họ ý nghĩa của học tập, sao chép bài là chuyện xấu, hắn đặt tay trên quầy gõ một cãi, nữ thi hiểu ý rót cho Chu trạch chén nước ấm.

Nữ sinh đến giá sách tùy ý lật mấy quyển, sau đó đến trước mặt Chu trạch “ bao nhiêu tiền?”

“ chin mươi lăm” Chu trạch đáp.

“ không cần thối lại” nữ sinh hào phóng ném tờ 100.

Chu Trạch thu tiền không nói gì.

Đến 5 giờ chiều, nhóm học sinh đều đã chép xong bài rời đi, tiệm sách lại khôi phục quạnh quẽ.

Hứa Thanh lãng không ở trong tiệm, hắn đang đi làm bảng hiểu, đương nhiên là không dựa theo đề nghị của Chu trạch. “ người ăn đất cả đời,Đất ăn một đời người,”

Chỉ cần là người có đầu óc bình thường đều biết bảng hiệu này không thích hợp treo ở quán cơm, thích hợp treo ở mộ hơn.

Nữ thi làm công rất thoải mái, quét dọn tầng 1 và tầng 2, ngoại trừ ngẫu nhiên đưa tay khoe khoang phong tình thì không tìm được khuyết điểm.

cô ta không nói phải đem bản thân đi nơi nào, Chu Trạch cũng không hỏi.

Đương nhiên Chu trạch nhớ Bạch phu nhân nhắc nhở “ đến tiết hàn y lấy trúc mộc đốt thi thể.”

Chu trạch không biết Bạch phu nhân có biết thi thể của mình đã sơm sinh linh trí.

Nếu cô ta biết rõ mà vẫn gửi gắm cho mình, còn nói cho mình phương pháp thiêu hủy, phỉa giải thích làm sao?

Tối qua nữ thi cũng thừa nhận dù bị Chu Trạch đánh giết cũng sẽ không tự bành để phát sát khí ra ngoài ảnh hưởng người vô tội, làm Bạch phu nhân ở địa ngục bị liên lụy.

Nhưng dường như Bạch phu nhân chỉ muốn giải quyết sạch sẽ cái phiền toái này

Nhìn từ góc độ này thì nữ bộ nữ thi đúng là có chút đáng thương.

“ ngươi tên là gì?” Chu trạch hỏi

“ ta họ Bạch.” Nữ thi đáp.

“ bạch gì?”

“ Bạch Oanh oanh”

“ Bạch anh anh?”

Chu Trạch gật đầu, tên, có chút kì quái a.

“thật ra ngươi ăn cơm có thể không cần tốn sức như vậy.” Nữ thi duỗi lưng, vóc dáng bức người lộ ra “ chuyện này giống như chuyện ngươi ngủ chung với ta có thể yên ổn ngủ vậy. linh hồn ngươi dính khí tức địa ngục mà thân thể ngươi lại là người sống. ngươi buồn ngủ, cần ăn cơm bổ sung cho nhục thể nhưng linh hồn ngươi không cần cho nên bản năng phản cảm và bài xích.”

“ nói tiếp.”

“ về sau ta có thể cho ngươi ăn” Nữ thi thẹn thùng cười “ đồ ăn qua miệng ta, mang theo nước miếng của ta thì tương đương với mang theo khí tức của quỷ vật. ngươi sẽ không còn khó ăn như vậy.”

Bống nhiên Chu Trạch minh bạch vì sao ly nước kia lại ngọt, không phải nữ thi nói ngọt mà vì nguyên nhân này.

“ cảm ơn”

“ đừng khách khí.”

Ngoài cửa tiệm có một người đàn ông mặc áo khoác da, người đàn ông mặc có chút quê mùa, tóc rối tung, sắc mặt đỏ lên, hẳn là vừa uống rượu.

Đối phương lượn hai vòng ngoài cửa mới đẩy cửa đi vào.

Lúc đầu Chu trạch không lưu ý nhưng rất nhanh ánh mắt hắn ngưng tụ lại.

Người đàn ông này, hắn biết.

Tôn Đào, là một trong những trợ thủ trước đây của hắn,.. bác sĩ trẻ rất có thực lực.

Ánh mắt nữ thi cũng ngưng tụ lại, cô ta thò tay nhẹ chọc eo Chu trạch, nhu hòa nói: “ thượng sai, cái kia, ta có thể ăn chứ?”

Ắn thịt người?

Chu Trạch khẽ nhíu mày.

“ thượng sai, người không để ý đến lưng người kia sao.”

Được nhắc 1 câu như vậy Chu trạch mới đứng lên, nhìn đồ vật đen thui trên lưng người đàn ông.

Người bình thường có thể không biết đây là gì, vì dáng dấp có chút trừu tượng, lại đen như nhuyễn trùng nhưng lại có chỗ đặc thù.

Nhưng vì nghề nghiệp kiến trước của Chu Trạch, liếc mắt có thể nhìn ra- đât là đứa bé sinh non.

“ô ô ô..ô ô..”

Tựa hồ vì Chu Trạch chú ý đến hắn nên đứa bé nhẹ khóc.

Thanh âm này có chút quen thuộc, chu trạch bắt đầu tìm kiếm trong đầu, rốt cuộc hắn biết được vì sao lại quen như vậy.

Y tá Trần. lúc đó thanh âm phát ra từ bụng y tá Trần chỉ có Chu trạch có thể nghe được.Chu trạch không vì mình nghe được mà mừng thầm, trong lòng chỉ có bi ai.

Đứa bé kia, vẫn là không giữ?

Nữ thi nói muốn ăn không phải người mà là linh hồn đứa bé.

Chu Trạch trừng nàng, nữ thi bĩu môi không dám nói gì nữa, chỉ có thể ở bên cạnh không cam lòng nuốt nước miếng, đồng thời thò tay ủy khuất đỡ ngực nặng trịch của mình.

‘ ta không ăn, mỗi đêm còn phải như lò luyện cho ngươi lấy sát khí. Ta không bổ sung, cái này đều xẹp xuống, đến lúc đó ngươi không thể rình coi lúc ta làm việc.”

Chu trạch nhất thời ngạc nhiên, rõ ràng cô ta luôn chú ý đến ánh mắt mình?

“ ma quỷ.” Nữ thi gắt giọng.

“ ông chủ, có rượu không?” Tôn Đào hô.

“ đi sát vách” Chu trạch đáp nhưng vẫ đứng lên rót cho hắn cốc nước.

Dù sao trước đây cũng coi như là tiểu đệ của mình, mình lớn lên ở cô nhi viện còn Tôn Đào lớn lên ở gia đình đơn thân, ban đầu mình có mắt không tròng với bác sĩ lâm, nhưng lại rất chiếu cố Tôn Đào.

Tính cách hai người tương tự,, thời trẻ trải qua gian khổ nên càng hiểu ý nghĩa của phấn đấu và cố gắng, thậm chí liều mạng để có vị trí cao trong xã hội đẻ chứng minh bản thân.

“ phốc.. hahaha” Tôn Đào nhận nước,uống một hớp lớn sau đó cười ah hả “ ông chủ, ông nhìn tôi như thế là ý gì a? tôi không có hứng thú với đàn ông.”

“ A” Chu trạch lên tiếng.

Người đàn ông sát vách xinh đẹp như vậy, ta còn không hứng thú nữa là ngươi.

Tôn Đào ngồi xuống ghế nhựa, cắn môi, vò đầu “ ông chủ, ông có con chưa/”

“ chúng ta chưa chuẩn bị có, hắn cảm thấy tôi quá nhỏ.” Nữ thi ở bên cạnh chen miệng vào, liều mạng đùa giỡn.

Tôn Đào ngẩng đầu nhìn nữ thi, tuy dáng người nữ thi no đủ nhưng thoạt nhìn chỉ như học sinh cấp hai, cười nói “ cô xác thực còn nhỏ a.”

Nữ thi tức giận quay mặt đi, sau đó nuốt nước miếng.

“ tôi vốn có đứa bé.” Tôn Đào cảm khái.

Chu Trạch rất muốn nói, ngươi quả thật có con, đứa bé đó đang nằm trên lưng ngươi.

Y học phát triển hiện đại, tư tưởng của mọi người cũng ‘ hiện đại hóa’ người nạo thai không còn nhức mắt như vậy nữa, nhưng không ai biết oan niệm của những đứa bé không thể chào đời là lớn nhất.

Đứa bé chết non cũng dễ dàng hóa thành quỷ vật nhất, đương nhiên năng lực trả thù của nó cũng rất yếu

Nhiều nhất chỉ oán niệm, ràng buộc cha mẹ một thời gian rồi tản ra.

Nư thi muốn ăn hắn vì đứa bé không hoàn toàn sinh ra giống như hạt giống nảy mầm, đối với nữ thi thìcó ‘giá trị dinh dưỡng’ cực cao.

“ xảy ra chuyện gì?” Chu trạch hỏi “ bạn gái không đồng ý?”

Chu Trạch nhớ lúc đó y tá trần kinh ngạc nhưng lại muốn giữ đứa bé.

“ không, cô ấy đồng ý, nhưng tôi không muốn, tôi sợ, nên bắt cô ấy đánh rớt đứa bé.”

không biết vì sao tôn Đào muốn nói chuyện với chủ tiệm sách, hắn tìm được cảm giác của lão đại ca trên người lão bản.

Mà vị lão đại ca đã qua đời nửa năm trước.

“ sợ?” Chu Trạch hỏi.

“ cha mẹ cô ấy vốn không thích tôi, haha, điều kiện nhà cô ấy rất tốt” Tôn Đào ngẩng đầu tựa như ức chế nước mắt.

“ nhưng tôi không muốn dùng chuyện đó ép nhà cô ấy, tôi không muốn đồng nghiệp, bạn bè cảm thấy tôi dùng thủ đoạn này để vào cửa nhà họ, tôi không muốn người ta cảm thấy tôi như chim trĩ hóa phượng hoàng, tôi không tham tiền nhà họ, cũng không tham cái khác. Tôi không muốn sau khi kết hôn trên đầu luôn bị cha mẹ vợ soi mói, thậm chí cả họ hàng của cô ấy. tôi lớn lên trong gia đình đơn thân vì vậy tôi hiểu phải giữ tôn nghiêm của mình.”

“ dù cô ấy nguyện ý?”

“ cô ấy nguyện ý là cô ấy nguyện ý, nhưng tôi không muốn, tôi muốn giữ tôn nghiêm của mình, khi mới vào đời có một vị lão đại ca nói cho tôi biết, anh ấy nói đừng quan tâm thái dộ của người khác, phải giữ được tôn nghiêm của mình, dựa vào hai bàn tay để lấy được thành tích, vì vậy, tôi không muốn…”

Chu Trạch hít sâu một hơi, nói “ vậy vị đại ca kia có nói cho ngươi một câu?”

“ câu gì?” Tôn Đào kinh ngạc

“ chính là, khi mình thoải mái đừng quên mang Ba Con Sâu.”

nói xong Chu Trạch trực tiếp đấm vào mặt Tôn Đào.

“ phanh!”

Tôn Đào không hiểu sao tự dưng bị đánh, ngã trên đất mặt ngẩn ra.

“ đừng tìm lý do, đừng lôi tôn nghiêm ra để làm cớ cho sự ích kỉ của mình.”

nói xong, Chu Trạch lại đạp Tôn Đào một cước.

“ phanh!”

Tôn Đào cuộn cong thân thể, hắn rất đau, dù sa ynhuwng vãn tức giận nói “ ngươi có bệnh, đánh người!”

“ đúng, ta có bệnh, con mẹ nó lúc trước mắt ta bị mù mới muốn bồi dưỡng ngươi!”

Nhưng lúc này, một đoàn cong trên lưng tôn Đào lại bò đến trước mặt Chu Trạch.

Trong miệng phát ra ‘ chi chi chi’

Nữ thi nghe được, chu trạch nghe được nhưng Tôn Đào không nghe được.

Đứa bé chưa xuất sinh, chưa được nhìn thấy thế giới lúc này đang nhe răng trợn mắt, phần nộ kêu lên với người đang đánh cha hắn..

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi