THAM GIA GAMESHOW CÙNG ANH TRẢI NỔI TIẾNG

Nữ sinh giật mình, vẻ mặt vô cùng thất vọng: ""Vậy mà anh lại không biết em? Mới ba năm thôi mà?""

Dáng vẻ của cô ta giống như Tô Quân Bạch đã làm chuyện gì có lỗi với mình vậy, cô ta ôm mặt, khổ sở giống như muốn khóc lên.

Tô Quân Bạch: ""...""

Anh nghi ngờ cô gái này đang diễn trò, kĩ năng diễn so với diễn viên còn tốt hơn nhiều, vừa nói xong là khóc được.

Cũng giỏi thật.

""Cho nên rốt cuộc cô là ai? Không nói thì xin tránh đường, tôi muốn tìm chỗ ngồi.""

Anh thật sự không biết người trước mắt, minh tinh nữ nổi tiếng trong giới giải trí anh còn có thể nhớ mặt, nhưng người này lại không có chút ấn tượng gì.

""Em giới thiệu lại lần nữa, nếu lần sau anh lại quên, em sẽ không nói cho anh nữa.""

Nữ sinh nói rõ từng câu từng chữ giới thiệu: ""Em tên Lưu Khiết Tư, họ Lưu, ghép từ bộ Văn và bộ Đao (1), Khiết trong thuần khiết, Tư trong tư niệm, có phải rất dễ nhớ không?""

(1) 刘 (Lưu) được ghép từ bộ 文 (Văn) và bộ刂 (Đao)

Tô Quân Bạch: "...""

Cô ta đọc tên lên Tô Quân Bạch vẫn có chút ấn tượng, ba năm trước đây, lúc anh tham gia casting đã bị cô ta quấn lấy.

Lúc đó trong lòng anh chỉ có luyện tập hát nhảy, tham gia thi đấu, nhanh chóng được ra mắt.

Mà vị Lưu Khiết Tư này lại hoàn toàn nghe không hiểu điều đó, mỗi lần đều có thể trốn được nhân viên công tác mà lén vào nơi họ tập luyện, trốn trong tủ nhìn trộm.

Lúc ấy trong phòng luyện tập chỉ có anh và Dịch Kinh Hòa tập luyện, những người khác không ở đó.

Khi anh lại tủ lấy nước để uống, đột nhiên đối mặt với một đôi mắt trong tủ, hơn nữa từ trong tủ còn có một đôi tay vươn ra chào hỏi với anh, lúc đó anh bị dọa đến mức hồn cũng bay mất.

Tiếng hét chói tai truyền khắp căn phòng, chuyện kia trở thành bóng ma trong cuộc đời anh, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ, mỗi lần nhớ lại đều dựng hết lông tơ lên.

Mỗi khi đợi một mình trong phòng đều sợ hãi trong tủ lại có ai đó lao ra.

Chuyện này có ảnh hưởng rất lớn, cửa phòng luyện tập càng được quản lí nghiêm ngặt hơn để đề phòng Lưu Khiết Tư, vì cô ta đã từng làm một chuyện còn điên cuồng hơn, đó chính là trèo tầng để nhìn Tô Quân Bạch, nhưng chuyện này cũng đã quấy rầy đến thực tập sinh khác.

Quan hệ lúc ấy của Tô Quân Bạch và những thực tập sinh khác vốn không tốt, sau khi chuyện này xảy ra, kiểu gì bọn họ cũng sẽ tự mình xa lánh anh, nói xấu anh.

Một nam sinh mà lại lớn lên xinh đẹp như vậy, còn câu dẫn con gái nhà người ta khắp nơi, đủ các lời nói khó nghe.

Tô Quân Bạch không phải người sợ phiền phức, nếu anh không thích thì anh sẽ trực tiếp nói ra.

Đồng thời anh cũng cảm thấy Lưu Khiết Tư rất phiền, lúc đầu đã nói rõ với cô ta, hành động của cô ta sẽ ảnh hưởng đến anh nhưng cô ta không nghe, vẫn làm theo ý mình như cũ.

Có một lần cô ta âm thầm lẻn vào phòng của anh, ở trong đó tìm kiếm đồ, anh phát hiện kịp thời nên đã ngăn cô ta lại.

Chuyện này khá nghiêm trọng, quản lí phòng ngủ đã mang cô ta đến cục cảnh sát.

Khi đó mọi người mới biết tinh thần của Lưu Khiết Tư có chút vấn đề, người khác cũng không thể giữ cô ta được.

Bị nhốt mấy ngày, sau khi được thả ra, hành động của cô ta không chỉ không giảm đi mà còn làm thêm những hành động quấy rối Tô Quân Bạch nghiêm trọng hơn.

Cô ta mang theo một xe đầy hoa hồng, mặc váy cưới cầm loa nói to ở bên ngoài, nói rằng nếu kiếp này không phải là Tô Quân Bạch thì sẽ không gả.

Hành động của cô ta vô cùng phô trương, căn bản không sợ ánh mắt của người khác, chuyện này cũng đã tạo nên xôn xao không nhỏ.

Cũng may khi ấy Tô Quân Bạch chỉ là một người mới, không có quá nhiều người chú ý đến chuyện này, ồn ào mấy ngày, người khác chỉ coi đó là trò cười rồi giải tán.

Nhưng bây giờ thì khác, nếu như Lưu Khiết Tư lại phát điên thì Tô Quân Bạch cũng sẽ phát điên mất.

Năm đó bị cô ta quấy rối đến mức phát cáu, anh còn chưa nghĩ được cách giải quyết việc này thì cô ta đã đột nhiên biến mất giống như bốc hơi khỏi thế giới vậy.

Sau đó thế giới của anh đã yên bình trở lại, nhưng bây giờ cô ta lại xuất hiện.

Tô Quân Bạch thực sự sợ cô ta.

Lưu Khiết Tư lập tức tươi cười: ""Có phải anh nhớ ra em rồi không? Em biết anh sẽ không quên em mà, dù sao em cũng đã để lại cho anh nhiều kí ức đẹp như vậy, anh không nên quên em mới đúng.""

Kí ức đẹp cái gì chứ, đối với Tô Quân Bạch mà nói, đó chính là ác mộng làm đảo lộn cuộc sống của anh.

""Cô tránh xa tôi một chút, tôi không quen cô."" Tô Quân Bạch lập tức lùi lại, kéo dài khoảng cách với cô ta: ""Tất cả đều là người trưởng thành, suy nghĩ có thể trưởng thành lên đi có được không?""

Anh tránh xa Lưu Khiết Tư, ánh mắt như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú vậy.

Lưu Khiết Tư cũng không để ý đến chuyện này, cô ta chỉ cần thấy Tô Quân Bạch là vui rồi, cô ta càng tươi cười hơn: ""Tô Quân Bạch, sau khi tiệc từ thiện kết thúc, em mời anh đi ăn cơm, em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.""

Tô Quân Bạch chỉ muốn cách xa cô ta: ""Không đi, tôi nói với cô lần nữa, đừng đến quấy rầy tôi.""

Anh trực tiếp đi sang hướng khác, đi một vòng cũng tìm được vị trí, em gái vẫn còn chưa vào, anh gửi một tin WeChat cho cô.

Tô Chi vừa mới xuống xe, cô đang đi vào cửa chính với Liên Phương, đi được một nửa thì dừng lại lấy điện thoại di động ra chụp một bức Lục Úc đang tạo dáng trên thảm đỏ.

Lục Úc không hổ là người có giá trị nhan sắc cao nhất, tùy tiện tạo dáng cũng có thể chụp được ảnh vô cùng đẹp trai, cô chụp xong gửi qua cho anh.

Liên Phương thấy hành động của cô, do dự hỏi: ""Chi Chi rất thân với Lục Úc sao?""

""Cũng được, trước đó em từng quay phim với anh ấy."" Tô Chi cất điện thoại đi: ""Anh Liên đừng nói với anh hai em.""

Miễn cho đằng ấy lại ồn ào.

Liên Phương như phát hiện ra một chuyện gì đó rất ghê gớm: ""...Được.""

Anh ta đương nhiên sẽ không nói ra, chuyện này dùng để kíc.h thích Tiểu Bạch là tốt nhất, anh ta đã nắm được chuyện có thể kí.ch thích Tiểu Bạch trong tay.

Lục Úc ở bên kia vẫn đứng ở nơi bắt đầu đi thảm đỏ, anh đang chờ một minh tinh đi trước mình đi xong rồi mới bắt đầu.

Fan hâm mộ của anh đã sớm không chờ nổi mà muốn nhìn anh, khi anh vừa xuất hiện, ngoài tiếng hét chói tai bốn phía của người vây xem còn có cả tiếng chụp ảnh của nhóm quay chụp.

""Cách ăn mặc này của ông xã tôi quá hoàn hảo, trang phục nam thần cấm dục đó!""

""Tôi rất thích phong cách này, vừa ngầu vừa đẹp trai lại có cảm giác xấu xa nữa, ông xã, mong sau này anh sẽ mặc kiểu trang phục thế này hơn!""

""Đây là lần đầu tiên tôi thấy ông xã đeo kính, cách màn hình mà vẫn cảm nhận được cảm giác chèn ép, tôi thiếu chút nữa quỳ xuống rồi.""

""Không thể không nói giá trị nhan sắc của tam đại đỉnh lưu đều đỉnh cao.""

""Không sai, khi nào ba người Tô Quân Bạch, Lục Úc và Triệu Thập Vụ cùng đi thảm đỏ nhỉ, cảnh tượng đó nhất định rất đẹp.""

""Lầu trên, tôi đã tưởng tượng được hình ảnh đó rồi, tuyệt đối là một bức tranh thịnh thế mỹ nhan (2), tôi chắc chắn sẽ quỳ xuống trước cảnh đó!""

(2) Là lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời, mỹ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế có nghĩa là tuổi trẻ hưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời. Thịnh thế mỹ nhan là một người vô cùng đẹp.

...

Lục Úc vừa đi vừa dừng ở mấy chỗ, chờ họ chụp xong ảnh mới đến chỗ MC nhận bút kí lên tường.

MC đã thả Tô Quân Bạch đi rồi, không thể lại thả Lục Úc đi được, nếu không sự kiện ngày hôm nay sẽ trở nên rất thiếu sót.

""Lục Úc, phong cách ngày hôm nay của anh rất tuyệt, anh có chuyện gì vui sao? Có muốn chia sẻ với mọi người một chút không?""

Lục Úc hơi đẩy gọng kính lên: ""Kịch bản gần đây nhất đã hoàn thành, tôi đang ở nhà nghỉ ngơi.""

""Ha ha ha, quả nhiên ở nhà nghỉ ngơi là vui nhất."" MC cười: ""Nghe nói bộ phim này của anh có một cuộc tình, nhân vật nữ chính là Tô Chi, thật sao?""

Lục Úc gật gật đầu: ""Ừm.""

MC lập tức hào hứng: ""Anh có tiện cho chúng tôi biết trạng thái quay phim của anh và Tô Chi như thế nào không?""

Là hài hòa hay là ngứa mắt lẫn nhau, hay là trạng thái khác.

Cô ấy có cảm giác là cái thứ hai, trong giới giải trí, Tô Quân Bạch và Lục Úc là đối thủ một mất một còn, quan hệ không tốt, cũng chưa từng muốn hòa giải, Tô Chi là em gái Tô Quân Bạch, lại quay phim với Lục Úc, trạng thái có tốt không?

Vấn đề mà MC hỏi cũng chính là chuyện cư dân mạng muốn hóng hớt, họ luôn cảm thấy hứng thú với chuyện riêng của Tô Quân Bạch và Lục Úc.

""Tôi đoán quan hệ của Lục Úc và Tô Chi cũng không tốt nha? Kẹp giữa họ có một Tô Quân Bạch, lúc gặp mặt không ngại sao?""

""Xấu hổ thì chắc chắn sẽ có, quan hệ của anh trai mình và Lục Úc cứng ngắc như vậy, nếu là tôi thì tôi cũng không biết nên nói gì.""

"Chắc không nghiêm trọng như vậy đâu, là quan hệ của Tô Quân Bạch và Lục Úc không tốt chứ đâu phải quan hệ của Tô Chi và Lục Úc không tốt, lỡ như hai người có nói chuyện với nhau thì sao?""

...

Cư dân mạng tò mò phát biểu ý kiến của mình, số lượng bình luận nhiều đến mức người xem cảm thấy hoa cả mắt.

Lục Úc cầm mic, giọng nói trầm thấp trả lời: ""Tô Chi rất thông minh, diễn với cô ấy rất nhẹ nhàng, nếu có cơ hội, tôi mong có thể hợp tác lần nữa.""

MC có chút ngẩn người: ""...A ha ha, là vậy sao? Vậy thì thật tốt.""

Sao câu trả lời này lại không giống với những gì cô ấy tưởng tượng vậy?

Vậy mà Lục Úc lại nói diễn chung với Tô Chi rất nhẹ nhàng, còn muốn hợp tác lần sau, đây là lời nên nói với em gái của đối thủ một mất một còn sao?

Cư dân mạng cũng trợn to mắt, sau đó bắt đầu kiếm cớ cho mình.

""Tình huống như thế cũng bình thường, là Tô Quân Bạch và Lục Úc không hợp nhau chứ đâu phải Tô Chi, tính Tô Chi rất tốt, có thể hòa bình ở chung với Lục Úc cũng rất bình thường.""

Sau đó họ lập tức im lặng không nói gì, càng nhiều lời càng dễ sai.

MC lại tượng trưng hỏi một hai câu nữa rồi thả Lục Úc đi.

Lục Úc vào hội trường, Chu Huy ở cửa chờ anh: "Ủ tay đi.""

Anh ta mắng một câu: "MC này đúng là không được chút nào, chuyên môn chọn những câu hỏi khó, không sợ bị chửi sao.""

Lục Úc nhận găng tay sưởi ấm, bàn tay đông cứng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, cơ thể cũng từ từ khôi phục.

""Vẫn ổn.""

Chỉ là hỏi trạng thái diễn của anh và Tô Chi mà thôi, anh cảm thấy không có vấn đề gì.

"?"" Chu Huy nghi ngờ nhìn anh: "Anh phát hiện cậu đối với Tô Chi có chút không bình thường. Cậu cũng đừng...""

"Anh không có suy nghĩ nhiều."" Lục Úc cắt lời anh ta: ""Chúng tôi chỉ là bạn, hơn nữa cô ấy còn nhỏ, anh đừng có nghĩ mấy chuyện linh tinh.""

Chu Huy: ""...""

Anh ta nói cái gì rồi? Anh ta nghĩ lung tung cái gì chứ? Một câu anh ta còn chưa nói đó có được không?

Có nhiều lối để vào hội trường, Lục Úc thấy Tô Chi và Liên Phương đang vào từ cửa khác.

Anh đứng tại chỗ đợi một lúc, Chu Huy nói chuyện nhưng không có ai trả lời, anh ta dừng lại: ""Sao cậu không đi?""

""Chào hỏi.""

Chu Huy vừa định hỏi chào hỏi ai, vừa quay người đã thấy Tô Chi và Liên Phương đang đi tới.

""Đã lâu không gặp.""

Tô Chi cười cười nói: ""Ngược lại ngày nào tôi cũng có thể thấy anh.""

Lời này cũng không phải giả, trước đó Lục Úc chụp không ít tạp chí, các loại sản phẩm, biển quảng cáo trên những tòa nhà cao tầng đều in ảnh chân dung của anh, poster khắp nơi cũng là hình anh, ngay cả poster ở tàu điện ngầu cũng là ảnh quảng cáo của anh.

""Ừm, gần đây bận việc sao?"" Lúc trước Lục Úc nói cô đến tham gia tiệc đóng máy cùng đoàn làm phim cô cũng không đi.

Tô Chi: ""Rất bận, ngày nào cũng đều có chuyện cần làm.""

Vì bây giờ anh hai vẫn chưa thoát khỏi thân phận nam phụ pháo hôi nên lúc nào cô cũng đều cần chú ý.

Cô còn phải ôn thi, làm bài, một đống việc cần làm.

""Bận vậy sao, chú ý nghỉ ngơi."" Lục Úc đã được chứng kiến bản lĩnh thức đêm của Tô Chi, một đêm không ngủ nhưng ngày hôm sau vẫn có tinh thần như thường.

Tô Chi gật đầu: ""Tôi biết.""

Cô nghĩ đến chuyện gì đó: "Lục Úc, tôi muốn hỏi anh một vấn đề.""

Lục Úc thấy cô nghiêm túc thì cũng thu hồi khuôn mặt tươi cười lại: ""Em hỏi đi.""

Tô Chi hỏi: ""Tôi muốn báo danh thi đại học năm sau, anh có đề nghị gì không?""

Chuyện này cô đã suy nghĩ rất lâu rồi, cô muốn thử xem.

Lục Úc: ""Em muốn tham gia kì thi đại học năm sau?""

Anh thấy Tô Chi gật đầu: ""Vậy em chỉ có mấy tháng để ôn thi, cơ thể em chịu nổi sao?""

Dựa vào thành tích học tập của Tô Chi, cô tham gia kì thi đại học năm sau cũng hoàn toàn có thể thi được thành tích tốt, nhưng thời gian quá gấp rút.

Tô Chi: ""Không sao, tuổi nhỏ nên vẫn có thể thử sức.""

Cô ăn uống bình thường, thường xuyên vận động, cơ thế không có bất kì vấn đề gì.

Lục Úc: "Vậy thì không thành vấn đề, nếu như em thật sự muốn thử thì tôi ủng hộ lựa chọn của em.""

Anh lại nói thêm một câu: ""Nhưng như vậy thì em sẽ mất một năm ở cấp ba.""

Tô Chi nhận được câu trả lời của Lục Úc, gật gật đầu: ""Tôi biết, tôi sẽ suy nghĩ thật kĩ.""

Hai người đi trước nói chuyện phiếm, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Hai người đại diện đi phía sau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, bầu không khí vô cùng bất ổn, nghệ sĩ hai nhà là quan hệ kẻ địch, tất nhiên quan hệ của hai người này sẽ không tốt được.

Trạng thái như vậy cứ duy trì đến khi họ vào trong hội trường, hai người đại diện không có thư mời nên không đi vào cùng, họ đến phòng nghỉ.

Trong phòng nghỉ có truyền hình trực tiếp, có thể nhìn thấy tình huống ở bên trong.

""Chi Chi nhà chúng tôi rất thân với Lục Úc các người sao?"" Liên Phương cảm thấy cần phải hỏi cho rõ ràng.

Chu Huy liếc mắt nhìn anh ta một cái: ""Không thân.""

""Không thân mà có thể nói chuyện nhiều như vậy sao."" Vẻ mặt Liên Phương vô cùng nghi hoặc: ""Chi Chi còn nhỏ, rất nhiều chuyện con bé còn chưa hiểu, người của anh lớn hơn con bé nhiều tuổi, đừng có lừa lọc đứa nhỏ.""

""..."" Chu Huy hiểu được ý trong lời anh ta: ""Chỉ có anh sợ Tô Chi bị Tiểu Úc bắt cóc sao, tôi còn sợ Tiểu Úc bị Tô Chi bắt cóc đấy?""

Bọn họ chưa từng thấy Lục Úc đối xử với Tô Chi đặc biệt, anh ta còn cả ngày lo lắng chuyện này đấy, lúc trước ngay cả anh ta cũng nghi ngờ.

Liên Phương: ""...""

Anh nghiêm túc đấy à?

Lục Úc lớn hơn Chi Chi nhiều như vậy còn lo bị con bé bắt cóc?

Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi, bầu không khí của hai người đại diện càng bất ổn hơn, mỗi người đều tự mình ngồi một góc, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn rồi rơi vào trầm tư.

*

Tô Chi và Lục Úc cùng vào hội trường, chỗ ngồi của cô được xếp bên phải anh hai, mà vị trí của Lục Úc được sắp xếp bên trái anh hai.

Tô Quân Bạch thấy em gái đến, ban đầu anh còn rất vui vẻ đứng dậy đón, cho đến khi nhìn thấy Lục Úc ở phía sau thì lại lập tức thay đổi sắc mặt, tại sao lại là cậu ta chứ?

""Em gái, sao em lại đi cùng với cậu ta đến đây vậy, mau lại đây ngồi đi.""

Tô Chi hơi ngẩng đầu lên nhìn Lục Úc, ra hiệu cho anh bỏ qua.

Nếu Lục Úc để ý thì đã sớm bị Tô Quân Bạch chọc tức chết rồi, người này vừa thiếu đòn vừa độc miệng.

Ba người ngồi xuống hàng ghế đầu, đây là một vị trí vô cùng tốt, nhưng bầu không khí giữa Tô Quân Bạch và Lục Úc lại không tốt chút nào, mọi người thích nhất là xem cảnh tượng như thế này.

Hôm nay là một buổi dạ tiệc từ thiện lớn, hơn nửa minh tinh của giới giải trí đều tới, người nào cũng ăn mặc gọn gàng xinh đẹp.

Tuy nói là tiệc từ thiện nhưng chỉ cần có người sẽ có xã giao, không ngừng có người đến chào hỏi và bắt chuyện Tô Quân Bạch cùng Lục Úc.

Tô Quân Bạch có chút chán ghét kiểu xã giao như thế này, nhưng anh sẽ không thể hiện ra trước mặt em gái, ngược lại anh còn muốn làm gương cho em gái mình, nhân duyên của anh cũng không kém đến nỗi không có ai để ý đến mình.

Sau đó những minh tinh đến chào hỏi Tô Quân Bạch ngoài ý muốn phát hiện ra anh vô cùng nhiệt tình, nụ cười trên mặt hơi cứng nhưng vẫn mang theo sự thân thiện, dù là ai chào anh anh cũng sẽ thân thiện cười đáp lại.

Mọi người đều cảm thấy bất ngờ, hóa ra tính cách của Tô Quân Bạch không kém như vậy sao?

Tô Quân Bạch đang diễn mà thôi, lời nói chân thật trong lòng của anh lại là: ""Sao những người này vẫn còn chưa đi? Mình sắp phát điên rồi!""

Đạo diễn Uông cũng đến, ông ấy không đến một mình, bên cạnh ông ấy còn một đạo diễn khác, họ ở sau mấy người, vừa vặn bây giờ đến họ.

Cho dù Tô Quân Bạch cảm thấy người khác phiền phức thì vẫn có kiên nhẫn để chào hỏi đạo diễn Uông.

""Chào đạo diễn Uông, vị này là đạo diễn Lâm Gia Hữu sao?""

Anh có chút ấn tượng với đạo diễn bên cạnh đạo diễn Uông, nhưng vẫn không biết nhiều, chỉ biết kịch bản của ông ấy đều là những bộ phim cổ trang hoành tráng, hơn nữa còn dành cả tâm huyết để làm, những kịch bản qua tay ông ấy đều trở nên nổi tiếng.

Vị này chính là đạo diễn lớn, người vừa mới chuyển qua làm diễn viên như anh không xứng để quen.

""Ha ha ha, Tiểu Bạch nói đúng, chính là ông ấy."" Đạo diễn Uông cười nói với người bên cạnh: ""Đạo diễn Lâm, giới thiệu với ông một chút, đây là Tô Quân Bạch, cũng chính là nam chính trong bộ phim trước của tôi, kĩ thuật diễn của cậu ấy không tệ.""

Mấy tháng quay chung, đạo diễn Uông ngày càng yêu thích Tô Quân Bạch, không chỉ thông minh mà còn nắm bắt nhân vật rất tốt, ông ấy chỉ cần khuyên bảo vài câu anh đã hiểu rõ.

""Chào cậu.""

Lâm Gia Hữu chủ động đưa tay ra chào hỏi Tô Quân Bạch.

Tô Quân Bạch không kiêu ngạo không tự ti đáp lễ: ""Đạo diễn Lâm, chào ông.""

Hai bên chào hỏi nhau.

Lục Úc ở một bên cũng lên tiếng chào, anh đã từng hợp tác qua với cả hai vị đạo diễn, hai bên đều quen nhau.

""Tiểu Úc cũng ở đây sao."" Lâm Gia Hữu nói: ""Đã lâu không gặp, buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm đi.""

Gần đây Lục Úc cũng không bận gì, gật đầu: ""Được.""

Sau khi làm quen, Tô Quân Bạch cũng không quên giới thiệu em gái mình với họ: ""Đây là em gái tôi, Tô Chi, đạo diễn Uông đã gặp qua.""

Tất cả mọi người đều ở đây, không chào hỏi cũng không được, Tô Chi gật đầu: ""Chào đạo diễn Uông, chào đạo diễn Lâm.""

Đạo diễn Uông cười ha ha chào lại cô.

Lâm Gia Hữu cũng trả lời: ""Chào cháu, tôi có biết cháu, cháu nấu ăn rất ngon, con gái tôi rất thích cháu, cháu có thể kí tên cho con bé không?""

Hôm nay khi ra khỏi nhà con gái nhỏ còn cố ý dặn ông ấy tìm chị gái Tô Chi kí tên, nếu có thể ăn cơm cô nấu nữa thì càng tốt hơn.

Kí tên thì có thể hỏi, ăn cơm thì... đợi có cơ hội rồi nói.

Tô Chi: ""...Cháu kí tên sao?""

Đây là lần đầu tiên cô được người khác xin chữ kí, nhưng chữ kí của cô không đẹp.

""Ừm, có được không?"" Lâm Gia Hữu nói rồi lấy giấy và bút trong túi ra.

Tô Chi: ""...""

Chú cũng lấy ra rồi, không được cũng phải kí nha.

Cô nhận giấy và bút, đây là một quyển vở vô cùng đáng yêu, cô định kí vào một nơi nào đó không tốn nhiều chỗ.

Lâm Gia Hữu lập tức nói: ""Cháu kí bên ngoài đi, viết lớn một chút.""

Đây là yêu cầu của con gái ông ấy, là một người bố chiều con gái, tất nhiên ông ấy muốn thỏa mãn yêu cầu của cô bé.

Tô Chi: ""...""

Mấy lần đều bị ông ấy chỉnh lại.

Cô dựa theo yêu cầu của ông ấy, kí ngoài bìa, cô không có chữ kí riêng, viết tên cũng là chữ nhỏ xinh xắn, từ nhỏ cô đã tập kiểu chữ này, viết rất đẹp mắt.

Lâm Gia Hữu nhận quyển vở đã kí tên, thấy tên phía trên được viết rất đẹp: ""Tôi thay mặt con gái cảm ơn cháu.""

""Đừng khách sáo."" Tô Chi lắc đầu, cô cũng rất vui vì trên thế giới này đã có thêm một người thích cô.

Tô Quân Bạch bị cảnh này dọa đến ngây người, em gái anh ngay cả con gái đạo diễn lớn cũng chinh phục, quá tuyệt vời, em gái anh thật lợi hại!

Lâm Gia Hữu hỏi Tô Quân Bạch: ""Tối nay cậu có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện thêm với cậu.""

Đạo diễn Uông nháy mắt với anh mấy cái, Tô Quân Bạch có thể lờ mờ đoán được là chuyện gì, anh gật đầu: ""Có.""

"Được.""" Lâm Gia Hữu lại nói tiếp: ""Tô Chi cũng đi sao?""

Tô Chi: "Dạ? Cháu sao?""

Mời cô đi ăn cơm sao, ăn chực là một chuyện tốt, cô ngốc mới không đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi