THAM GIA GAMESHOW CÙNG ANH TRẢI NỔI TIẾNG

Ý tưởng của Tô Chi đã thất bại, mặc dù người của tổ chương trình cực kì muốn ăn tiệc hải sản nướng nhưng bọn họ không thể xuống biển mò cá giúp các vị khách mời được, nếu không bọn họ sẽ có thêm một biệt danh nữa là đồ tham ăn, sau này còn biết giấu mặt vào đâu.

Người của tổ chương trình không ăn thì thôi, Tô Chi lấy cái hộp nhỏ ra để đồ nướng còn thừa vào, chiều nay còn phải xuống biển mò cá, nhất định sẽ đói, giữ lại đến lúc đó bụng rồi ăn.

Mưa đạn:

“Ha ha ha, hai anh em gài nhóm khách mời xong lại bắt đầu đi bẫy tổ chương trình, tôi muốn thấy vẻ mặt của đạo diễn ghê đó.”

“Ha ha ha ha ha, Tô Chi làm tốt lắm, ai bảo tổ chương trình cứ gài người ta như thế, bẫy họ nhiều vào.”

“Vừa phát hiện ra tiểu Bạch ăn khỏe quá nha, ha ha ha, nam minh tinh không cần để ý đến hình vóc dáng của mình sao?”

“Hay cho một bữa tiệc hải sản phong phú, Chi Chi nhìn tôi nè, tôi muốn ăn đồ cô nướng, tôi đồng ý bắt cá!”

Bên dưới cũng có không ít người phụ họa theo, muốn ăn một miếng, chỉ tiếc là ăn không được.

...

“No quá đi.” Tô Quân Bạch sờ sờ cái bụng đang bị hải sản chống đến căng tròn của mình, ăn no rồi thì thấy buồn ngủ, nếu như được ngủ một giấc thì hay rồi.

Tô Chi dọn dẹp đồ nướng xong thì bắt đầu dọn mấy tảng đá, Tô Quân Bạch thấy thế cũng đi đến giúp đỡ.

Anh có hơi không nỡ dọn đám đồ này: “Chi Chi, hay là giữ lại đến buổi chiều nướng tiếp?”

Bọn họ bắt được nhiều hải sản như vậy, còn không phải để ăn hay sao.

Bình thường anh không thể ăn mấy thứ này, cũng chỉ có vào những lúc quay chương trình mới có thể ăn nhiều hơn một chút, dù sao thì anh Liên cũng không ở bên cạnh, không ai canh chừng anh.

Liên Phương không ở bên cạnh anh nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình trực tiếp.

Hôm nay tiểu Bạch ăn nhiều đồ nướng như vậy, bữa này ăn vào bao nhiêu năng lượng đây chứ, sao cậu ấy không biết khống chế cái miệng của mình gì cả.

Anh lấy cuốn sổ nhỏ ra ghi vào đó tiểu Bạch đã ăn bao nhiêu đồ, ăn một cái thì rèn luyện một giờ, cậu ta cứ đợi chuyến rèn luyện ma quỷ trong một tháng đi.

Không hiểu sao Tô Quân Bạch lại hắt xì một cái, anh vuốt vuốt cái mũi, ai đang nhớ đến anh vậy?

“Cả ngày đều ăn cái này sẽ thấy ngán, chiều nay không ăn nữa.” Tô Chi đã từng làm thêm ở quán đồ nướng hai năm, không thấy có quá nhiều hứng thú với những thứ này.

Tô Quân Bạch gật đầu: “Cũng được.”

Dù sao thì đi theo em gái sẽ không bị đói.

Không đúng, vốn anh định chăm sóc em gái, mang em gái cùng bay, sao giờ lại ngược lại rồi.

Vậy người làm anh như anh đây còn có tác dụng gì?

“Chi Chi, em nghỉ ngơi đi, anh dọn dẹp cho.”

Tô Chi không biết trong đầu anh lại nghĩ đến cái gì, tự nhiên tinh thần lại cao như vậy, chẳng qua nếu anh muốn làm thì cứ cho anh làm thôi.

Cô đi qua một bên dọn dẹp đồ ăn, một mình Tô Quân Bạch hành động, rất nhanh đã dọn xong sạp hàng.

Cùng xem trực tiếp còn có Hàn Huyên và Tô Đông Lễ, gần đây công việc của bọn họ thoải mái hơn, việc lớn việc nhỏ gì cũng đều giao cho Tô Cảnh Chu lo liệu.

Tô Cảnh Chu: “...” Có khổ mà nói chẳng nên lời.

Đặc sản mà lần trước Tô Chi gửi cho bọn họ đã đến rồi, Hàn Huyên đã sắp xếp đào khô ra đĩa.

Bà ăn một miếng: “Đào khô này ăn ngon ghê.”

Bà đưa cho Tô Đông Lễ: “Anh cũng nếm thử xem.”

Tô Đông Lễ nhận lấy đồ mà bà xã đưa qua một cách hoàn toàn tự nhiên, ông không thích ăn đồ ngọt nhưng mùi vị này đúng là không quá tệ.

“Mùi vị ngon ghê.”

Hàn Huyên cười nói: “Vẫn là con gái tốt, đi chơi cũng không quên gửi đồ cho chúng ta.”

“Ừ, Chi Chi là một đứa trẻ ngoan.” Tô Đông Lễ gật đầu.

Hàn Huyên tính toán thời gian một chút: “Chương trình cần quay trong một tuần, còn mấy ngày nữa Chi Chi mới có thể về được, con gái chỉ rời đi mới ba bốn ngày mà tôi cảm thấy hình như thời gian qua lâu lắm rồi.”

Con gái bà khó khăn lắm mới tìm về được, chỉ mới ở chung với Chi Chi được có mấy ngày mà đã phải tách ra, mặc dù có thể thấy trên TV nhưng trong lòng vẫn thấy nhớ.

Tô Đông Lễ lên tiếng an ủi: “Đợi đến tối chúng ta gọi điện thoại, hoặc là lại xem chương trình trực tiếp cũng được.”

Ông cũng nhớ Chi Chi, từ khi Chi Chi trở về, cái nhà này mới có được niềm vui đúng nghĩa, có dáng vẻ của người một nhà.

“Thôi không nên quấy rầy con bé, để cho nó với tiểu Bạch chơi thỏa thích đi.” Hàn Huyên nghĩ đến chuyện này thì lại cảm thấy người anh như tiểu Bạch thật không được: “Đến cơm tiểu Bạch cũng không biết nấu, toàn là do Chi Chi chăm sóc nó, chờ khi nó trở lại chúng ta hãy báo danh cho nó học một lớp nấu ăn đi.”

Không trông cậy vào tay nghề của tiểu Bạch có thể tốt được bao nhiêu nhưng có thể đạt đến trình độ chăm sóc người khác là được rồi.

Tô Đông Lễ gật đầu: “Được đó, tay nghề của tiểu Bạch còn cần phải luyện tập thêm mới có thể chăm sóc cho Chi Chi được.”

Ý kiến của hai vợ chồng đã đạt được sự thống nhất, đến chiều Hàn Huyên liền bắt đầu tìm lớp dạy nấu ăn, chờ khi tiểu Bạch về thì bảo nó đi học.

...

Đáng thương cho Tô Quân Bạch đến giờ vẫn còn chưa biết gì. Sau khi thu dọn xong rác thải thì cũng đã gần hai giờ, lại bắt đầu con đường đi bắt cá vào buổi chiều.

Buổi sáng bọn họ đã nhặt được xx cân, nhiệm vụ của buổi chiều còn rất nặng nề.

Chẳng qua hải sản bên này vẫn còn rất nhiều, những con cá chình lớn có thể nặng đến gần năm ký, nếu như có thể bắt được mười con cá như vậy thì cũng không kém nhiều.

Cá chình lớn đương nhiên chỉ là số ít, đa số đều là những con cá chình nhỏ, cần phải bắt rất nhiều mới có thể đạt đủ số ký.

Tô Chi thích bắt cua, giá cua bán cũng rất đắt, nếu như gặp được cua lớn thì cũng có thể nặng đến nửa ký một ký.

Bởi vì trong giấc mơ đã thấy khi đi biển bắt hải sản sẽ xảy ra một vài chuyện, không biết có phải là do tác dụng của tâm lý hay không mà cô luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Cô muốn ngăn cản chuyện anh hai tiếp xúc với nữ chính, như vậy mới có thể đảm bảo được sự an toàn cho anh.

Cô nói: “Anh, chiều nay anh ở chỗ này bắt cá nha, đừng đi đâu cả.”

Nam nữ chính đều không có ở đây, chỗ này an toàn.

Tô Quân Bạch không biết ý nghĩ của em gái, anh chỉ cho là em gái cảm thấy chỗ này nhiều tôm cá, cho nên bảo anh nhặt cho tốt vào.

“Anh không đi đâu hết, anh sẽ bắt thật nhiều tôm cá.”

Nhiệm vụ buổi chiều trừ nhặt cá ra còn phải đem mấy thứ hải sản này ra chợ bán, mặc dù không quy định thời gian làm nhiệm vụ nhưng ai cũng muốn sẽ làm xong nhiệm vụ nhanh hơn một chút.

Tô Chi cực kì thích anh trai nghe lời thế này: “Tối về sẽ làm đồ ăn ngon cho anh.”

Có thể bắt nhiều một chút, giữ lại chút ít, đêm đến sẽ nấu hải sản ăn, ngon lành.

Tô Quân Bạch đã nếm qua tay nghề của em gái, cực kì chờ mong đến buổi tối.

...

Điền An An và Thi Bách Thủy đang bắt cá ở một nơi khác, bên này tôm cá cua cũng nhiều, chẳng qua tôm cá cua đã lẫn vào trong bùn nên rất khó tìm, chỉ có thể dùng cái kìm bới ra.

Buổi trưa Điền An An cũng không ăn gì nhiều, tuy nói là tiệc xa hoa nhưng hương vị cũng chẳng ra làm sao cả, hơn nữa đa phần đều là mấy thứ dầu mỡ, cô ta không dám ăn, không chỉ sợ béo mà còn sợ nổi mụn.

Món hải sản nướng mà Tô Chi bán mắc quá, cô ta không muốn mua, cũng không muốn tiêu tiền cho bọn họ.

Ban đầu Bạch Lộ chỉ mua một phần, sau đó cảm thấy ngon thì lại mua một phần, chia cho cô ta một nửa.

Cô ta vốn không muốn ăn nhưng cái mùi này thơm quá xá, cô ta không kìm được mà ăn ba con tôm.

Mùi vị đúng là ngon thật, lại còn rất tươi.

Cô ta không biết làm đồ nướng, chỉ biết làm mấy món hằng ngày, những người ăn thử đều thấy nó ngon.

Sau này cô ta cũng muốn học nấu thêm những món khác.

Buổi chiều ánh nắng rất gay gắt, cô ta nhặt một hồi thì cảm thấy đầu hơi choáng nhưng vẫn còn có thể kiên trì được, cũng đâu thể đi nghỉ ngơi để cho mình Thi Bách Thủy bắt được.

Thi Bách Thủy đang đấu tranh với một con cua, không quá để ý cô ta.

Chờ đến khi để ý đến cô ta thì phát hiện sắc mặt Điền An An có hơi tái, thân thê lắc lư dáng vẻ như sắp ngã xuống vậy.

“An An, cháu sao thế?”

Thi Bách Thủy cũng không lo không bắt được cua nữa mà gỡ bao tay đầy bùn ra, một tay đỡ cô ta lại.

Anh ta lo lắng gọi: “An An, có chỗ nào không khỏe à?”

Điền An An cực kỳ choáng váng, bụng cũng không thoải mái, trên người cô ta chẳng có chút sức nào, chỉ có thể dựa dẫm lên người Thi Bách Thủy.

Cô ta an ủi anh ta: “Không có chuyện gì, có hơi choáng váng thôi, cháu nghĩ một lát là được.”

Sắc mặt cô ta trắng bệch, Thi Bách Thủy cảm thấy không ta không giống như là không có chuyện gì lắm: “Có chỗ nào không khỏe thì nhất định phải nói với chú, chú mang cháu lên bờ trước.”

Điền An An giãy giụa: “Cháu không có chuyện gì thật mà, khỏe lại ngay thôi, chú đi bắt cá đi, đừng để ý đến cháu.”

Vào lúc này tất nhiên Thi Bách Thủy sẽ không nghe lời cô ta, đã thế này rồi mà còn cứ nghĩ mãi đến nhiệm vụ, đúng là cậy mạnh.

Anh ta có hơi đau lòng cho cô ta: “Để chú mang cháu lên bờ trước, nhiệm vụ bắt cá cháu không cần lo lắng.”

“Ừ.” Điền An An cười gật đầu, ngay sau đó thì té xỉu ngay trong ngực anh ta.

“An An, tỉnh lại.” Thi Bách Thủy lo lắng la lên, chẳng qua cô ta vẫn nhắm mắt và chẳng đáp lại chút nào.

Không kịp nghĩ nhiều, anh ta ôm ngang Điền An An lên rồi bước nhanh về phía bờ.

Muốn lên bờ thì phải đi qua chỗ Dịch Kinh Hòa, khi anh ta nhìn thấy Điền An An đang bị Thi Bách Thủy ôm mà chẳng hề phản ứng thì cũng vội chạy qua hỏi: “An An sao vậy?”

“Không khỏe.” Tình huống cụ thể Thi Bách Thủy cũng không biết, chỉ có thể trả lời như vậy.

Dịch Kinh Hòa đã qua rồi thì cũng lên bờ theo bọn họ.

Như thế khi Điền An An tỉnh lại có thể nhìn thấy sự quan tâm này của anh ta.

Sự việc xảy ra bên này tổ chương trình là những người biết đến trước nhất, đạo diễn đứng lên: “Điền An An sao rồi?”

Nhân viên công tác trả lời: “Không biết nữa, đột nhiên ngất xỉu.”

Đạo diễn lên tiếng: “Đóng phát sóng lại trước đi.”

Đám dân mạng phát hiện ra phòng trực tiếp của Điền An An và Thi Bách Thủy đã tối thui.

“Chuyện gì vậy? Sao lại đen thui rồi?”

“An An sao vậy? Buổi sáng còn khỏe mà, sao lại ngất vậy?”

“Có chị em nào biết tình huống cụ thể không, đứng ra nói một câu xem nào?”

...

Thỉnh thoảng Tô Chi cũng để ý đến động thái của nam nữ chính, cảnh Điền An An té xỉu cô cũng nhìn thấy.

Đây là chuyện gì vậy? Bên người Điền An An chỉ có Thi Bách Thủy, lại không có những nam phụ khác tranh giành, chẳng ai đẩy cô ta, sao choáng được?

Lần này anh hai cô không ở chỗ nữ chính, hẳn là lửa sẽ không lan đến anh đâu ha?

Tô Quân Bạch nhặt đầy một cái sọt, vừa đứng dậy là thấy cảnh Thi Bách Thủy đang ôm Điền An An.

Các khách mời không rõ tình hình cũng đi lên bờ theo.

“Điền An An sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Chi Chi, chúng ta có nên qua xem hay không?”

Tô Chi gật đầu: “Đi thôi.”

Cô cũng muốn biết Điền An An xảy ra chuyện gì vậy?

Lần này toàn bộ khách mời đều ở đây, cô và anh hai đi qua chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi