THAM GIA GAMESHOW CÙNG ANH TRẢI NỔI TIẾNG

""Em muốn đến sao?"

Tô Chi nhìn tin tức.

Lần trước Lục Úc cũng đã hỏi cô vấn đề này, lần này lại hỏi, anh muốn cô đi cổ vũ cho anh sao?

Cô hỏi lại anh: "Anh muốn em đi sao?"

Lục Úc: "..."

Anh dựa vào gương, khóa màn hình di động.

Tô Chi thấy đối phương đang nhập tin nhắn, nhưng đợi hơn một phút cũng không thấy anh gửi tin nhắn.

Chẳng lẽ anh ngại nói thẳng sao?

Ừ, với tính cách của Lục Úc thì cũng có thể như vậy lắm.

"Để em xem tình hình, nếu như không bận gì thì sẽ đến đó cổ vũ cho anh."

Lâm Mạt tốn một số tiền lớn mua hai tấm vé chính giữa khán đài ở chợ đen rồi quấn lấy muốn cô đi cùng.

Chủ yếu là cô vẫn muốn nhìn anh hai, nếu như công việc của anh bình thường, không xảy ra trường hợp gì ngoài ý muốn thì cô có thể đi.

Lục Úc vừa soạn xong một đoạn văn, thấy được tin nhắn trả lời của cô lại xóa đi.

"Được, chỗ anh có vé hàng đầu, em cần không?"

Tô Chi trả lời: "Không cần, bạn em đã mua vé rồi."

Đó là vé Lâm Mạt tốn rất nhiều tiền để mua, không nên lãng phí.

Lần trước Lục Úc đã gặp qua bạn của Tô Chi: "Nếu đến thì nhớ nói trước một tiếng, anh sẽ cho người đi đón các em."

"Được." Tô Chi trả lời lại: "Anh nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai cố lên."

Đêm nay Lục Úc nghỉ ngơi không quá sớm, ngày mai anh có mười mấy bài hát, đêm nay phải quay thử toàn bộ một lần, vũ đạo cũng đã được chuẩn bị gần hoàn chỉnh.

Đây là concert năm thứ ba của anh, anh không muốn có bất kỳ sai sót nào diễn ra.

*

Tô Chi để điện thoại xuống, ra gõ cửa phòng anh hai, lại phát hiện anh không có trong phòng.

"Chi Chi, em tìm Tiểu Bạch sao?"

"Anh cả, anh biết anh ấy đi đâu rồi không?"

Tô Cảnh Chu chỉ lên tầng trên: "Phòng tập tầng ba thì phải?"

"Hả? Lạ à nha?" Tô Chi cười: "Em lên thử một chút, đúng lúc cần tìm anh ấy có chút chuyện."

"Ừm, đi đi." Tô Cảnh Chu cười: "Ở phòng tập có rất nhiều dụng cụ tập luyện, Chi Chi không có việc gì làm cũng có thể đến đó chơi.""

""Được, mấy ngày nay em đều ở nhà, có lẽ em sẽ thường xuyên đến đó.""

Tô Chi lên tầng ba, quả nhiên anh hai đang trong phòng tập, nhưng anh không tập mà đang nằm trên máy tập lướt điện thoại.

Nghe được tiếng bước chân của cô đến mới bắt đầu giả vờ tập.

""Mình thích tập luyện, mình thích vận động, vận động khiến mình vui vẻ.""

""Đừng có giả vờ nữa, là em."" Tô Chi đi đến: ""Bình thường không phải giờ này anh đang chuẩn bị đi ngủ sao?""

""Ha, hóa ra là em à, sao Chi Chi lại lên đây?"" Tô Quân Bạch nhìn người đến là em gái thì lại lập tức trở về dáng vẻ lười biếng.

Tô Chi ngồi xuống cạnh anh: ""Ngày mai anh có công việc gì không?"

""Chi Chi muốn đi chơi sao?"" Tô Quân lập tức vui vẻ, em gái quan tâm đến công việc của anh, thật tốt.

Anh nói công việc ngày mai sẽ làm, vì là nghỉ lễ Quốc Khánh nên bận rộn hơn ngày thường chút, lịch trình ngày mai đã được sắp xếp cẩn thận từ trước, hơn nữa còn phải đi công tác.

Có thể đi công tác ba ngày mới trở về, đấy là trong tình huống thuận lợi, không thuận lợi thì có lẽ phải một tuần.

Tô Chi nhớ lại cốt truyện, những công việc mà anh hai nói chưa từng xuất hiện trong những tình tiết quan trọng, cho nên có lẽ sẽ không có vấn đề gì.

Vậy thì ngày mai cô có thể đi xem concert được rồi, thi xong ra ngoài thư giãn một chút cũng tốt.

""Em biết rồi, anh tập luyện cho tốt đi, em đi trước đây.""

Tô Quân Bạch tủi thân đáng thương: ""Chi Chi, em thật sự không đi sao?""

Tô Chi: ""Không đi, anh tập luyện thật tốt đi, em cũng không muốn đi leo núi chung với anh lại thấy anh mệt nằm lăn ra nữa đâu.""

Tô Quân Bạch: ""...""

Em gái, em không thương anh nữa rồi!

Được rồi, em gái chê bai, anh phải rèn luyện thật tốt mới được.

*

Ngày hôm sau Tô Quân Bạch phải bay đi công tác nên đã đi từ rất sớm.

Sáng sớm khi Tô Chi chạy bộ cũng không gặp anh, sau khi hỏi rồi mới biết anh đã đến sân bay.

Lâm Mạt gửi thời gian bay cho cô để cô sắp xếp xong trước chín giờ, lát nữa cô ấy sẽ đi xe đến tìm cô.

Lúc ăn sáng, Tô Chi nói với bố mẹ chuyện mình muốn ra ngoài đi chơi.

""Đương nhiên là được, thành phố mà Chi Chi đến hơi xa, để bố nói máy bay tư nhân đưa hai đứa đi.""

Tô Chi: ""...Bố, không cần đâu, con và Mạt Mạt đã đặt xong vé khứ hồi luôn rồi, hai người không cần lo lắng, chúng con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.""

""Chi Chi muốn đi chơi mấy ngày?"" Hàn Huyên không nỡ xa con gái, lúc đầu bà nghĩ con gái được nghỉ rồi có thể mang Chi Chi đi chơi.

Tô Chi suy nghĩ một chút, concert của Lục Úc sẽ bắt đầu vào bảy giờ tối, gần mười giờ sẽ kết thúc, tối nay chắc chắn không về được, có lẽ ngày mai sẽ về.

""Con sẽ xem tình hình.""

""Mấy giờ bay, anh đưa hai người đến sân bay."" Buổi trưa Tô Cảnh Chu có cuộc họp, buổi sáng đến muộn một chút cũng được.

Tô Chi: ""Mười giờ, anh cả, anh bận thì cứ đi đi, bố của Mạt Mạt sẽ đưa tụi em qua.""

Đến khi Tô Chi lên xe bố của Lâm Mạt rời đi rồi, ba người mới buồn phiền nghiêm mặt: ""Chi Chi có trách chúng ta quản con bé quá nhiều không?""

Chắc là không đâu?

Tô Chi ngồi ở ghế sau nói chuyện với bố Lâm, đã hai ba tháng rồi cô chưa gặp ông ấy, phát hiện ra ông ấy mập hơn so với lúc trước một chút.

Xem ra chuyển đến nhà mới rồi cuộc sống của chú Lâm càng tốt hơn.

Bố Lâm vừa lái xe vừa hỏi: ""Chi Chi, về nhà thế nào? Cháu và người nhà chung sống tốt chứ?""

""Vâng, bố mẹ rất tốt với cháu, gần đây chú thế nào ạ?"" Tô Chi hỏi.

""Chú cũng tốt, ăn ngon uống sướng."" Bố Lâm xoa cái bụng tròn của mình: ""Nếu như Mạt Mạt có thể học tốt bằng nửa cháu thì chú càng tốt hơn.""

Lâm Mạt bất mãn nói: ""Bố, ra ngoài đi chơi có thể đừng nhắc đến chuyện học không, ảnh hưởng tâm trạng lắm.""

Bố Lâm qua loa: ""Được được, dù sao cũng không thể trông chờ vào chuyện con thi tốt hơn được là bao.""

Lâm Mạt: ""...""

Không có chút tình thương nào.

Đến sân bay, hai người tạm biệt bố Lâm rồi lên máy bay, ba tiếng sau đã đến thành phố Lục Úc tổ chức concert.

Cô đáp chuyến bay cũng không nhắn tin cho Lục Úc biết, hôm nay chắc chắn anh rất bận, lát nữa đến khách sạn nhắn sau cũng được.

Đúng là hôm nay Lục Úc rất bận, nhưng thời gian nghỉ ngơi một chút thì vẫn phải có.

Chu Huy khó hiểu: ""Sao cậu vẫn luôn nhìn điện thoại vậy? Chờ ai gọi à?""

Lục Úc: ""...""

Lục Úc: ""Kiểm tra sân khấu xong chưa, không có vấn đề gì chứ?""

""Không có vấn đề gì, sân khấu được dựng rất tốt."" Vẻ mặt Chu Huy vô cùng vui sướng.

""Toàn bộ vé dự tính đã bán hết, còn có rất nhiều người đang khóc lóc kể lể trên Weibo rằng không mua được vé, tôi cảm thấy lần tổ chức concert tới chúng ta có thể thuê nơi lớn hơn nữa.""

""Đến lúc đó rồi nói."" Lục Úc nhìn điện thoại, không có tin nhắn nào đến.

Chu Huy gật đầu: ""Được, ban ngày cậu nghỉ ngơi cho tốt, giữ sức, buổi tối biểu diễn thật tốt.""

""Ừm.""

""Tôi mời thầy Chu Ngạn đến hỗ trợ cậu, vậy thì giữa buổi cậu có thể nghỉ ngơi một chút."" Chu Huy lại dặn dò thêm chuyện khác nhưng phát hiện lực chú ý của Lục Úc không ở đây.

""Cậu có nghe không đấy?""

""Ừm.""

Lục Úc để điện thoại di động xuống, đoán Tô Chi có lẽ có việc nên đến muộn.

Sau đó điện thoại thông báo có tin nhắn mới, anh mở ra xem, là chị gái anh gửi.

""Tiểu Úc, chúc concert của em diễn ra thuận lợi, nếu như chị xong việc kịp thì sẽ đến.""

""Ừm, em biết rồi.""

""Trên đường đi cẩn thận.""

Sau khi nói chuyện với chị gái xong, lúc anh chuẩn bị tắt điện thoại lại có một tin nhắn khác được gửi đến, lần này là của Tô Chi.

""Chúng em đến rồi, tối sẽ đi cổ vũ cho anh.""

Tô Chi và Lâm Mạt đặt một căn phòng có giường lớn, hai người ở chung phòng, căn phòng hướng Nam, còn có một ban công lớn, cho dù là bố cục hay phong cách cũng đều không tệ.

Lâm Mạt đi rửa mặt thay quần áo, còn cô thì đang thu xếp đồ đạc.

Lục Úc biết các cô đã đến khách sạn, sau khi dặn các cô chú ý an toàn mới để điện thoại xuống, mở nhạc lên nghe.

""..."" Chu Huy nhìn động tác của anh rồi nói: ""Cậu nói chuyện với ai vậy?""

Lại còn cười nữa, không phải là yêu đương rồi đấy chứ?

Lục Úc: ""...Bạn bè.""

Lục Úc không nhiều lời, những chủ đề riêng tư anh không muốn nói quá nhiều.

Chu Huy gật đầu: ""Chỉ cần không phải yêu đương là được.""

Lục Úc: ""...Anh nghĩ quá nhiều rồi.""

Anh quan tâm đến Tô Chi, chỉ chăm sóc cô như đàn em mà thôi.

Cả ngày Tô Chi đều làm đề, cơm tối cũng ăn trong phòng.

Lâm Mạt rửa mặt xong đã bắt đầu thay quần áo, thay mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tìm được một chiếc váy hợp ý.

Sau đó cô ấy lại bắt đầu trang điểm.

Lâm Mạt lúc rảnh rỗi sẽ học trang điểm theo beauty blogger, tay nghề cũng không tệ chút nào.

""Chi Chi, tớ trang điểm được không?""

Tô Chi ngẩng đầu lên, nhìn kĩ một lần rồi đánh giá: ""Xinh lắm.""

Lâm Mạt lập tức vui vẻ: ""Vậy tớ cũng trang điểm cho cậu."

""Không."" Lâm Mạt từ chối.

Lần trước chụp tạp chí với anh hai, sau khi cô về đã tốn nửa tiếng để tẩy trang, chuyện đó không thoải mái chút nào.

""Dọn xong rồi, chúng ta xuất phát thôi, không còn sớm nữa.""

Bảy giờ bắt đầu concert, các cô phải đến sớm hơn để tìm người bán vé lậu lấy vé, còn phải xếp hàng kiểm tra vé, muộn sẽ không vào được.

Lục Úc ở trong phòng trang điểm, lớp trang điểm lên sân khấu rất đậm, quần áo anh mặc cũng là kiểu dáng thịnh hành hiện nay.

Sau khi hoàn thành trang điểm, tạo hình, trang phục. khí chất trên người anh thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

So với khí chất lạnh lùng trước đó, giờ anh đã có thêm màu sắc và độ ấm hơn.

Trong lòng thợ trang điểm đã sớm gào thét, giá trị nhan sắc này thật quá tuyệt vời rồi!

Hôm nay lại là một ngày bị giá trị nhan sắc đánh thẳng vào tim.

Tô Chi và Lâm Mạt đến sân vận động, ở bên ngoài người đông nghìn nghịt, bầu không khí vô cùng nóng.

Lâm Mạt gọi điện thoại cho người bán vé lậu để lấy vé, gọi ba cuộc điện thoại ở bên kia mới nghe, nhưng câu đầu tiên đối phương nói đã khiến cô ấy tức đến mức muốn bùng nổ.

""Vé vào cửa concert của Lục Úc rất khó lấy, vé trong tay tôi cũng không nhiều, giá trước đó đang sai, nếu như cô muốn vé phải thêm tiền.""

Lâm Mạt tức đến sắp khóc: ""Cái quỷ gì vậy? Không phải trước đó chúng ta đã thống nhất giá tiền rồi sao, tôi cũng đã trả tiền cho anh rồi, sao anh nói mà không giữ lời vậy?""

""Không phải tôi đã nói rồi sao, vé ít, muốn có thì thêm tiền, có không ít người tìm tôi đưa ra giá cao hơn đâu.""

Lâm Mạt bị chọc đến điên, nhưng đã đến cổng sân vận động rồi, nếu như không vào được thì chẳng phải cô ấy uổng công đi sao.

""Tăng thêm bao nhiêu?""

""Hai ngàn.""

""Sao anh không đi cướp luôn đi?"" Lúc trước Lâm Mạt đã thanh toán một ngàn tiền đặt cọc, bây giờ lại đòi thêm hai ngàn.

""Cô không cần thì vẫn có người khác cần.""

Đối phương cúp điện thoại, theo những gì họ đã nói trước đó, anh ta sẽ chỉ hoàn lại 80% tiền cho Lâm Mạt.

Lâm Mạt: ""Mẹ nó! Dám cúp điện thoại của tôi sao! Tôi nhất định sẽ lôi anh ra ánh sáng!""

""Xảy ra chuyện gì vậy? Nuốt lời sao?"" Tô Chi ở bên cạnh nghe được sơ sơ: ""Cậu tìm người ở đâu vậy?""

""Anh ta được thêm vào nhóm nhỏ, sao tớ biết anh ta không đáng tin như vậy chứ."" Lâm Mạt: ""Hu hu hu, làm sao bây giờ?""

Tô Chi: ""...""

Ôi, cô không nên tin tưởng Lâm Mạt như vậy, cũng không quan tâm gì mà đã đi theo đến đây.

""Chờ chút, để tớ nghĩ cách.""

Lục Úc đã hoàn thành trang điểm, bây giờ vẫn còn một lúc lâu nữa mới bắt đầu concert, anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Điện thoại để trên bàn rung lên, anh đưa tay ra lấy, thấy tên người gọi đến trên màn hình thì không khỏi ngồi thẳng người dậy.

""Alo, Tô Chi.""

""Các em ở đâu? Bây giờ đang ở cổng A sao, để anh cho người ra đón các em.""

""Ừm, yên tâm, có vé.""

""Được.""

Lục Úc mở WeChat của trợ lý lên, soạn một đoạn tin nhắn rồi lại xóa đi, sau đó anh đứng lên, lấy mũ và khẩu trang, chuẩn bị ra ngoài.

""Cậu đi đâu?""

Đúng lúc này Chu Huy đi vào, anh ta nhìn thời gian: ""Concert còn chưa bắt đầu mà, cậu nghỉ ngơi trước đi.""

""Tô Chi đến, cô ấy đang ở bên ngoài."" Ý của Lục Úc vô cùng rõ ràng.

Chu Huy hơi ngạc nhiên: ""Không phải cậu muốn ra ngoài đón con bé đấy chứ?""

""Ừm."" Lục Úc gật đầu: ""Sao? Anh có việc gì sao?""

""Không phải chứ?"" Chu Huy nói năng cũng không được rành mạch: ""Tô Chi đến xem concert của cậu? Không phải cậu và anh trai của con bé không hợp nhau sao? Sao con bé lại đến xem concert của cậu?""

Lục Úc: ""...""

""Còn nữa, con bé đến sao cậu phải ra ngoài đón?"" Chu Huy nghi ngờ nhìn anh từ trên xuống dưới: ""Cậu ra ngoài như thế này không sợ bị người ta nhận ra sao?""

Lục Úc: ""...Tôi đi thay áo khoác.""

""Anh trai à, mắt fan hâm mộ thành tinh rồi, cho dù cậu có mặc bao tải thì các cô ấy cũng có thể nhận ra cậu.""

Chu Huy trấn an anh: ""Cậu nghỉ ngơi đi, anh đi đón được chưa? Đảm bảo với cậu sẽ mang người vào an toàn, gửi số điện thoại của Tô Chi cho anh.""

Bây giờ là thời điểm đặc biệt, Lục Úc vẫn nên cẩn thận thì hơn, chút chuyện nhỏ này cũng có thể gây nên phiền phức không cần thiết.

Lục Úc gửi số điện thoại cho anh: ""Giữ hai ghế ở hàng đầu.""

Chu Huy: ""...Đã biết.""

Quen Lục Úc lâu như vậy nhưng anh ta chưa từng thấy anh quan tâm người nào như vậy, đã vậy đối tượng quan tâm còn là em gái ruột của đối thủ một mất một còn của anh.

Nhưng cũng đúng, Tô Chi xuất sắc như vậy, lại còn rất hòa đồng, rất dễ thu hút ánh mắt của người khác, được người khác yêu thích.

Không biết nếu Tô Quân Bạch biết em gái của mình và Tiểu Úc có quan hệ tốt như vậy sẽ có tâm trạng gì nhỉ?

Tô Chi vỗ vai Lâm Mạt: ""Đừng khóc nữa, đến cổng A, có người tới đón chúng ta vào.""

""Hả? Ai tốt vậy?"" Lâm Mạt dừng thút thít.

Tô Chi: ""...Thần tượng của cậu.""

""A a a ô ô...""

Tô Chi nhanh tay bịt miệng cô ấy lại, đề phòng cô ấy hét lên.

Lúc đi đến cổng A, cô nói: ""Gửi thông tin của người bán vé lậu cho tớ.""

Bị anh ta lừa thảm như vậy, tiền nhất định phải hoàn về đầy đủ, không thể để anh ta chiếm lợi được.

Hai người đến cổng A đợi một lúc Chu Huy mới tới.

""Tô Chi, bên này.""

Tô Chi biết đây là người đại diện của Lục Úc: ""Chào anh Chu.""

Lâm Mạt cũng nhận ra đây là Chu Huy, nhưng cô ấy chưa từng tiếp xúc với anh ta ở khoảng cách gần như vậy: ""Chào anh Chu.""

""Được rồi, Tiểu Úc nói anh tới đón hai em."" Chu Huy cười hỏi: ""Đến đây thuận lợi chứ?""

""Thuận lợi.""

Chu Huy gật đầu: ""Vậy là tốt rồi, anh dẫn hai đứa qua.""

Trên đường đi anh ta lại quan tâm hỏi vài câu, sau khi sân vận động, anh ta đưa hai cô đến vị trí ở hàng trước rồi mới rời đi.

Lục Úc đang chờ trong phòng nghỉ, thấy Chu Huy trở về thì hỏi: ""Đưa người vào rồi?""

Chu Huy cạn lời: ""Vào rồi, cậu đừng quan tâm chuyện này nữa, sắp bắt đầu rồi, cậu tranh thủ nghỉ ngơi đi.""

Các cô cầm đèn cổ vũ cho Lục Úc, cuối cùng cũng đến chỗ ngồi, vị trí chính giữa hàng thứ hai, cách sân khấu rất gần, có thể nhìn thấy thần tượng đứng trên sân khấu rất rõ ràng.

""A a, Chi Chi, chúng ta ngồi hàng thứ hai, hàng thứ hai đó! Được nhìn thấy thần tượng ở khoảng cách gần thế này, tớ kích động quá!"" Lâm Mạt hưng phấn nói: ""Chi Chi, lát nữa thần tượng của tớ ra nhất định phải hét to cổ vũ cho anh ấy đó!""

""...Biết rồi."" Tô Chi bị cô ấy lải nhải đến đau tai: ""Cậu có thể chú ý hình tượng một chút không?""

Lâm Mạt giờ đâu cần hình tượng, cô ấy chỉ muốn cổ vũ con trai Úc cố lên thôi.

Sau khi ngồi vào vị trí, Tô Chi gửi tin nhắn cho Lục Úc.

""Chúng tôi đến rồi, chúc concert thành công [mỉm cười].""

Dưới sự phổ cập của Lâm Mạt, cô đã biết ngôi sao tổ chức concert là một chuyện rất khó khăn, vì biểu diễn liên tục hai tiếng không gián đoạn là một chuyện rất tốn sức và ảnh hưởng rất lớn đến cuống họng.

Còn một lúc nữa mới bắt đầu, Lục Úc đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đến thời gian, Chu Huy đi vào gọi anh: ""Tiểu Úc, chuẩn bị bắt đầu rồi, cố lên.""

""Được."" Lục Úc đã tổ chức concert hai lần, anh đã có kinh nghiệm nên không quá căng thẳng.

Trước khi ra ngoài anh nhìn thoáng qua điện thoại, trả lời lại tin nhắn kia của Tô Chi.

Anh đưa di động cho Chu Huy: ""Giữ hộ tôi, có điện thoại thì tìm tôi.""

Chu Huy: ""...Được rồi, cậu đi đi.""

Lục Úc kiểm tra thiết bị tai nghe, không có vấn đề gì mới đi lên sân khấu.

Trên sân khấu vẫn chưa bật đèn, sau khi Lục Úc lên sân khấu, một luồng sáng chiếu thẳng vào người anh.

Giây phút bóng dáng của anh xuất hiện, fan hâm mộ dưới sân khấu đã giơ cao đèn cổ vũ, ánh đèn khắp khán đài thắp sáng lên vì anh.

""A a a a a a a a! Lục Úc! Đẹp trai chết tôi rồi!""

""A a a a a a a a ông xã a a a a a a a a!"

...

Người xung quanh Tô Chi toàn bộ đều đứng lên khi thấy Lục Úc xuất hiện.

Tiếng thét chói tai vang vọng khắp sân vận động, thiếu chút nữa bật cả nóc nhà, một lúc lâu sau vẫn chưa dừng lại.

Đặc biệt là Lâm Mạt ở bên cạnh cô cũng la hét như bị điên: ""A a a a a a a a! Lục Úc! Con trai Úc! Cố lên!""

""Chi Chi, mau đứng lên hét với tớ đi!""

Tô Chi ""...""

Tô Chi bị giọng nói ầm ĩ của mọi người làm cho ong đầu.

Cô cũng đứng lên, giơ cao đèn cổ vũ màu sắc trong tay, cùng la hét với mọi người.

""Lục Úc! Cố lên!""

Lục Úc ở trên sân khấu nghe được âm thanh ủng hộ đến từ bốn phía hướng về phía mình.

Anh đưa mắt nhìn xuống khán đài, liếc mắt đã thấy Tô Chi đối diện với sân khấu, cô rất nổi bật ở trong đám người.

Anh đưa tay lên chào hỏi, giọng nói trầm thấp truyền ra từ loa.

""Tôi là Lục Úc, cảm ơn mọi người đã tới tham gia concert của tôi.""

Sau đó lại chào hỏi fan hâm mộ ở từng khu vực khán đài, nhận được lời đáp lại càng mạnh mẽ hơn.

""A a a a a a a a! Chi Chi, con trai Úc nhìn tớ kìa!""

Lâm Mạt điên cuồng lay cánh tay Tô Chi, cô ấy kích động đến mức đỏ bừng mặt.

Tô Chi: ""...""

Không phải cậu đã thấy Lục Úc rồi sao, sao còn phấn khích như thế chứ.

Khi tiếng hát của Lục Úc vang lên, tất cả mọi người như đã thảo luận từ trước mà đồng thời yên tĩnh lại, trong sân vận động chỉ còn giọng hát của Lục Úc vang vọng.

Fan hâm mộ cầm đèn cổ vũ trong tay, đung đưa theo tiếng ca của anh.

Trong tay Tô Chi cũng là đèn cổ vũ, cô còn có thêm hai chiếc vòng tay màu bạc có đèn, các cô đã mua bên ngoài trước khi đến đây.

Giọng hát của Lục Úc không giống với cảm giác mà người khác cảm nhận về anh, giọng hát của anh tràn ngập sức sống và tinh thần.

Động tác và tư thế khi nhảy đều vô cùng hoàn hảo, mỗi lần thực hiện động tác nào cũng đều đẹp trai ngời ngời.

Tô Chi lấy điện thoại ra chụp mấy bức ảnh, lại quay thêm một bài hát, sau đó đăng nhập Weibo phụ rồi đăng lên.

Weibo phụ không có nhiều người theo dõi, cô cũng không cần lo về những vấn đề khác, càng không sợ anh hai biết.

Concert của Lục Úc diễn ra từ bảy giờ đến chín rưỡi, giữa buổi anh chỉ nghỉ ngơi mấy phút rồi lại bắt đầu biểu diễn.

Anh đã cố hết sức để biểu diễn từng bài hát, từng điệu nhảy, fan hâm mộ ở dưới cũng nhiệt tình đáp lại.

Lâm Mạt hét lên tiếng cuối cùng, cuống họng cũng đã muốn bốc cháy, cô ấy nói không nên lời, chỉ có thể dùng sức vẫy đèn cổ vũ.

Sau khi concert kết thúc, mọi người rời khỏi khán đài.

Tô Chi và Lâm Mạt thuận theo dòng người ra khỏi sân vận động, người bên cạnh ai ai đều đang nhiệt tình thảo luận về concert vừa rồi của Lục Úc, trong giọng nói đều là sự hưng phấn.

""Con trai Úc quá đẹp rồi, trang phục hôm nay đẹp trai chết tôi mất! Hu hu hu, tôi vẫn muốn xem.""

Cổ họng của Lâm Mạt đã chết lặng, giọng lúc nói chuyện cũng khàn khàn.

""Trước mắt đừng nói gì cả, cậu uống nước đi, có cần họng nữa không vậy?""

Tô Chi đưa cho cô ấy một chai nước khoáng.

Bây giờ vẫn còn sớm, đèn trong thành phố đều được thắp sáng, vô cùng xinh đẹp.

Cô tiện tay chụp một bức ảnh cảnh đêm, sau khi ẩn anh hai đi mới đăng lên vòng bạn bè.

Anh cả là người bình luận đầu tiên: ""Thật đẹp, chú ý an toàn.""

Mẹ Hàn Huyên: ""Cảnh đêm thật đẹp, Chi Chi chụp ảnh rất đẹp, chú ý an toàn.""

Bố Tô Đông Lễ: ""Con gái bố làm gì cũng giỏi, chú ý an toàn.""

Tô Chi trả lời từng bình luận một, phía sau còn có người khác bình luận, cô chọn người trả lời.

Lâm Mạt hỏi: ""Chi Chi, cảnh đêm ở đây đẹp quá, hay là chúng ta đi dạo phố đã rồi hãy quay về?""

Tô Chi gật đầu: ""Cũng được.""

Lần này cô đến đây chủ yếu là để chơi, chơi chán rồi lại về.

Cô gửi tin nhắn cho Lục Úc: ""Bài nào anh hát cũng hay hết, nghỉ ngơi thật tốt.""

Concert lần này của Lục Úc được tổ chức vô cùng suôn sẻ, sau khi kết thúc lập tức lên hot search.

#Concert của Lục Úc#

#Trang phục của Lục Úc#

Có rất nhiều cư dân mạng chụp hình đăng Weibo, còn có người đăng cả clip ngắn.

""Concert lần này của ông xã tôi vô cùng hấp dẫn, chỉ vất vả cho ông xã thôi! Nghỉ ngơi thật tốt nha!""

""Trang phục năm nay của ông xã đẹp tuyệt vời, khuôn mặt thật đẹp trai, tôi yêu chết mất!""

""Giọng của con trai Úc thật sự quá êm rai rồi a a a a! Không muốn kết thúc chút nào hu hu hu, có thể tổ chức thêm một buổi nữa không?""

""Vé năm nay thật khó tranh! Tôi đã canh giờ rồi mà vẫn không cướp được, quá khó khăn [khóc lớn].""

""Tôi cũng vậy, một năm ông xã mới tổ chức concert một lần, tôi còn phải chờ thêm một năm nữa.""

...

Sau khi kết thúc concert, Lục Úc quay về phòng nghỉ uống nước, sau đó ngồi trên sopha nghỉ ngơi.

Mấy ngày chuẩn bị concert luôn là thời điểm bận rộn nhất trong năm, thời gian nghỉ ngơi rất ít, cho dù là cơ thể hay tâm lý đều phải chịu áp lực rất lớn.

Chu Huy cầm điện thoại đi vào, mặt mày hớn hở: ""Tiểu Úc, concert của cậu lên hot search rồi, độ hot còn rất cao nữa, tối nay chắc chắn có thể nhảy lên top 1.""

""Tất cả đều là khen ngợi đó, nhưng mà ảnh chụp của một số cư dân mạng đăng lên không thấy rõ mặt cậu.""

""Lát nữa anh phải đăng mấy bức ảnh đã qua chỉnh sửa lên Weibo mới được, nhất định phải cho fan hâm mộ thưởng thức khuôn mặt hoàn hảo của cậu.""

Lục Úc nhắm mắt nghỉ ngơi, day huyệt thái dương đau nhức, đưa tay về phía anh ta: ""Đưa điện thoại cho tôi.""

""Đây, không có ai gọi cho cậu cả."" Chu Huy thấy anh rất mệt mỏi: ""Hay là tiệc ăn mừng đêm nay cậu đừng tham gia, về nghỉ ngơi cho tốt đi.""

Mấy ngày hôm nay anh ta đều cùng bận rộn với Lục Úc, anh ta biết rõ anh đã vất vả thế nào.

Lục Úc: ""Không sao, có thể đi được.""

Tổ chức tiệc ăn mừng vì anh, anh là nhân vật chính không đi thì những người khác cũng không có tâm trạng ăn mừng, đã chống đỡ được mấy ngày rồi, thêm mấy tiếng nữa cũng không sao.

Chu Huy gật đầu, dặn dò: ""Vậy thì tốt, cậu nghỉ ngơi trước đi, bọn anh chuẩn bị xong sẽ tìm cậu.""

Lục Úc: ""Ừm, Tô Chi đâu?""

Chu Huy ồ một tiếng: ""Không biết? Chắc là ra ngoài rồi?""

Đã kết thúc được một lúc rồi, người trong sân vận động đã đi hết.

Lục Úc: ""...Anh không nói các cô ấy đợi sau khi kết thúc sao?""

Chu Huy: ""Cậu đâu có nói?""

Lục Úc: ""...""

Được rồi, để tự anh gọi điện hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi