THAM LAM SỰ DỊU DÀNG CỦA EM


Trình Doãn mệt mỏi quay về nhà, lúc quành vào hành lang gấp khúc, cô phát hiện có người đã đứng đây đợi sẵn.

"Sao ông lại đến đây?"
Trình Tống nhìn thấy cô, đột nhiên mặt mũi sáng bừng như thắp đuốc.

"Lưu Giang...!bà ấy còn ở nhà không?" Trình Tống dè dặt hỏi, trong câu từ còn có chút mong chờ.

"Bao nhiêu năm qua, ông đối với bà ấy không mặn không nhạt.

Bất dưng hôm nay đến đây sám hối, hẳn là hối hận rồi?"
"Tiểu Doãn, không phải như vậy..."
Trình Doãn phất tay, có ý muốn rời đi đến nơi.

"Ông về đi."
Dù Lưu Giang có tha thứ cho người đàn ông này hay không, đối với kẻ đã từng phản bội như Trình Tống, sẽ không bao giờ có sự tha thứ từ cô.

Cánh cửa kêu ting một cái, đèn đuốc trong nhà bừng sáng, Trình Doãn đảo mắt nhìn quanh, phát hiện Lưu Giang không có ở nhà.

Cô tháo giày rồi đi tẩy trang kỹ lưỡng, khẽ thở dài.

Đôi vợ chồng nhà họ Trình, liệu có thể gương vỡ lại lành không?
Trình Doãn nhắm chặt mắt, sau đó với tay lấy khăn bông thấm khô, lúc ngẩng mặt lên, trong gương không chỉ có một khuôn mặt của cô...!không phải một người...!mà là hai người!
"Đi chết đi!"

Trình Doãn lập tức chạy ra khỏi nhà tắm, kinh sợ đến mức co rúm cả người trên ghế sô pha.

Cái bóng kia không phải ma...!mà là người, của Đào Tử!
"Đi chết đi!" Đào Tử như hóa thú, lao đến dùng tay siết chặt lấy cổ Trình Doãn, gương mặt tái xanh đến đáng sợ của cô ta y hệt như lần đầu gặp mặt ở viện bảo tàng.

Làm cách nào...!mà cô ta có thể đuổi đến tận đây?
"Khụ...!thả tôi ra..." Mặt mũi Trình Doãn đỏ bừng, cô muốn kêu lên, nhưng cảm giác ngạt thở khiến mọi lời nói đều nghẹn ứ trong cổ họng.

"Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà mày là tiểu thư tài phiệt còn tao lại là một kẻ điên? Tại sao nam nhân đều túm lấy váy mày còn tao lại bị hắt hủi? Chết đi rồi sao? Sống lại rồi sao? Tất cả đều chẳng có gì thay đổi! Là mày cướp! Đều là mày cướp của tao hết!"
Trình Doãn ngừng giãy dụa, những lời này khiến cô ngơ người.

Trong một khoảnh khắc nào đó...!cô thật sự đã nghĩ người phụ nữ này giả điên!
"Bỏ cô ấy ra!"
Ánh mắt Trình Doãn mơ màng, Đào Tử bị ai đó lôi đi, lúc này Trình Doãn mới phản ứng lại, rát họng ho khan.

"Lương Ngạn...!là anh sao? Đúng thật là anh rồi, Lương Ngạn...!là cô ta bức chết em! Là cô ta đổ lỗi cho em! Lương Ngạn, chúng ta quay lại được không? Làm lành được không?"
Lương Ngạn khó hiểu chau mày, nhưng cánh tay Đào Tử cứ ôm chặt lấy chân anh không buông.

Liên tục thốt ra những lời khó hiểu.

Trình Doãn nhìn chằm chằm cô ta...!bộ dạng kia, hoàn toàn không giống kẻ điên.

Mọi chuyện là thế nào? Cô ta biết trong cơ thể này là Đàm Ngư, biết Lương Ngạn và Đàm Ngư khi xưa từng yêu nhau...!
"Đào Tử...!rốt cuộc cô là ai?" Trình Doãn chống tay ngồi dậy, tròng mắt đỏ ngàu.

"Hahaha! Xem cô kìa! Tôi là ai sao? Tôi là bạn gái Lương Ngạn...!tôi là người yêu anh ấy...!tôi còn có thể là ai nữa chứ..."
Đào Tử gối mặt lên vòng tay đặt lên chân Lương Ngạn, cái nhìn độc địa tựa rắn rết chạy dọc sống lưng cô, miệng không ngừng lải nhải một mình, bỗng chốc khiến Trình Doãn trở nên hoảng sợ.

Cô biết...!những lời đó, thực sự nói cho cô nghe.

"Cô Trình, tôi đã gọi bảo an của khu này rồi.

Tôi đưa cô ấy ra ngoài, cô chịu khó chờ một lát."
Đào Tử bị Lương Ngạn lôi ra khỏi cửa, căn phòng cuối cùng cũng khôi phục sự yên tĩnh.

"Vâng, là cô ấy đến đây quấy rối nhà dân...!giúp tôi liên lạc với cảnh sát cũng được ạ." Lương Ngạn không thương tiếc nhìn về phía Đào Tử, dặn dò bảo an.

"Vâng, cảm ơn cậu đã thông báo."
"Lương Ngạn, đồ nhẫn tâm! Anh còn yêu cô ta đúng không? Anh không yêu bộ dạng này của em đúng không? Em không điên, em không có điên! Em có thể trở thành cô ta cơ mà! Em sẽ làm mọi thứ vì anh..."
Đào Tử nhẫn tâm bị bảo an đánh ngất, lúc này bốn bề mới thực sự tĩnh lặng.

"Đúng là mụ điên!" Lương Ngạn rì rầm bỏ đi, quay người về khu chung cư Họa Thiên.


Dưới bóng cây ngân hạnh, Trình Doãn đã đứng chờ sẵn ở đó.

"Cô Trình, bên ngoài gió lạnh, cô lên nhà nghỉ ngơi thì hơn."
Sắc mặt Trình Doãn nhợt nhạt.

"Sao anh lại biết chỗ này?"
Câu hỏi này làm anh trong chốc lát ngẩn người, Lương Ngạn gãi đầu.

"Buổi liên hoan phim kết thúc tôi đã thấy cô ta rất khả nghi rồi, không ngờ lại đuổi theo đến tận đây.

Cô...!không sao chứ?"
"Anh quen cô ta không?"
Vẻ mặt Lương Ngạn càng khó hiểu hơn.

"Tôi không quen cô ấy..."
Trình Doãn không hỏi thêm gì nữa, cô quay người, chuẩn bị rời đi thì bị anh ta kéo lại.

"Cô Trình đợi đã..."
Bàn tay cô bị anh ta giữ chặt, nhìn xuống cổ tay bị hắn nắm lấy...Trình Doãn đột nhiên cảm thấy lồng ngực bức bối.

Nói cho cùng...!cô và người đàn ông này từng yêu nhau.

Mối tình đầu cô trân trọng biết bao nhiêu, không thể nói quên mà quên ngay được.

"Xin lỗi...!tôi mạo phạm rồi..."
"Anh muốn gì?"
Lương Ngạn thiếu tự nhiên, giọng nói ấp úng.

"Cô Trình...!trên báo viết nhiều về chúng ta như vậy...!mẹ tôi đang bệnh nặng.


Hay là cô giúp tôi, tin đồn giả thành thật được không?"
Trình Doãn nhíu mày.

"Nối lại tình xưa chứ gì?"
Hai người đồng loạt nhìn lên, chỉ thấy Dụ Ngôn Gia đã đứng phía sau từ bao giờ.

Anh sải bước đi đến, ngọn lửa nhen nhóm nơi đáy mắt hóa thành sự tức giận đến đỉnh điểm, trút toàn bộ sức lực vào nắm đấm, chuẩn xác giáng xuống.

Bốp!
"Anh...!sao lại đánh tôi?" Lương Ngạn ôm khóe miệng đã rách da, bực tức quát lớn.

Bốp!
"Dụ Ngôn Gia!" Trình Doãn hoảng hốt ngăn anh lại, liều mạng lắc đầu.

Hành động của cô thành công ngăn lại cú đấm thứ ba vào mặt Lương Ngạn, anh khẽ cúi đầu, tròng mắt đầy tơ máu đối diện với nét mặt tái nhợt của cô gái.

Hai người cứ như vậy mà trôi vào tĩnh lặng.

Rất lâu sau, Dụ Ngôn Gia mới mở miệng, giọng nói khản đặc.

"Trình Doãn...!em bảo anh...!không được đánh cậu ta?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi