THAM LAM SỰ DỊU DÀNG CỦA EM


Vừa mới chớp mắt được một lúc, không ngờ lăn qua lăn lại mặt trời đã chiếu đến mông rồi.
Theo thói quen vơ lấy điện thoại ở cuối giường, ai ngờ vừa cầm lên đã mãnh liệt đổ chuông, âm thanh lớn khiến Trình Doãn suýt nữa thì tuột tay.
"Đệt..."
Màn hình nhấp nháy, hàng chữ "Lão Lưu Manh" đập vào mắt, Trình Doãn tỉnh cả ngủ.
"Vừa dậy à?"
Trình Doãn vỗ hai tay vào má, miễn cưỡng lắm mới tỉnh táo hoàn toàn, lại vuốt qua loa mái tóc dài, lúc này mới miễn cưỡng cầm điện thoại lên.
"Vâng." Trình Doãn vẫn còn giọng mũi, thanh âm lại khàn khàn.
Vì thế, toàn thân Dụ Ngôn Gia cứng ngắc.
Anh hắng giọng vài cái.

"Ba em sao rồi?"
Trình Doãn hơi ngạc nhiên.

"Anh biết rồi?"
"Quan tâm chút là biết, dù sao cũng là ba vợ." Người đàn ông trả lời thành thật.
Cmn, sao hai chữ "ba vợ" lại ngọt thế này?
"Em ở bệnh viện đến nửa đêm?"
Sắc mặt Trình Doãn trầm lại, chuyện này liên quan đến Ưu Thành Nhan, Trình Tống ở nhà chứ không phải bệnh viện.
Trừ phi...
"Em cảm thấy mình đang bị giam lỏng."
Ngữ điệu Dụ Ngôn Gia không đổi.

Nghiêm nghị, ung dung...!còn có chút ngang tàn.
"Không muốn em ở cùng với người đàn ông khác."
"..."
Được rồi, lão lưu manh biết dỗ ngọt rồi!
Dù sao cũng biết, phàm chuyện gì nằm trong tầm kiểm soát của anh, chỉ cần anh muốn thôi.
"Vậy nên ngày mai em không đến chỗ anh được."
"Đừng đánh trống lảng." Thanh âm nghiêm nghị cảnh cáo.
Trình Doãn bất mãn.

"Em có sao?"
"Vậy đêm qua có chuyện gì không?" Ngữ khí bình tĩnh, giống như baba quản con gái, qua đêm bên ngoài là không thể!

Trình Doãn đột nhiên bật cười.
"Anh cảm thấy em sẽ giở trò với bệnh nhân còn đang bó bột à?" Ý cười trào phúng, rõ ràng muốn suy bụng ta ra bụng người.
"Yên tâm, em chỉ giở trò với mình anh thôi."
Ngữ điệu người đàn ông dịu hơn khi nãy rất nhiều.

"Hừ, tạm được!"
Tạm được là ý gì?
"Còn việc kia..." Đáng ra sự kiện cuối năm của Imelda cô sẽ cùng anh tham gia, sau đó vướng lịch quay phim.

Nhưng hiện tại Ưu Thành Nhan phải nằm viện, vừa hay lại có thời gian rảnh.

"Em sắp xếp rồi gọi lại cho anh sau."
"Chờ em."
...
Đợi đến tối, Trình Doãn cải trang rời khỏi chung cư Họa Thiên.
"Chợ Đen" này cũng giống với những chợ đen khác.

Là một thị trường bất hợp pháp, là nơi dù bạn có bỏ cả trăm nghìn USD lỡ mua một món hàng nhái cũng không thể đòi quyền lợi.
Trình Doãn bước vào trong, trên người một thân Âu phục, tự ngụy trang bản thân thành một "tri thức giả".
"Tiên sinh, ngài cần gì không? Em bồi ngài đêm nay nhé?" Vừa lên lầu, hương nước hoa đã vấn vít chóp mũi, cùng với mùi son phấn, cả người Trình Doãn bị một cô gái quấn dọc như dây leo.
Giọng nói ngọt xớt, môi hồng răng trắng, dáng vẻ này rất thích hợp để bày trò mua vui.
"Ngoan, đi chỗ khác chơi!" Trình Doãn không bài xích, ngược lại còn thuận tay ôm lấy, đôi gò bồng dán chặt lên Âu phục bên ngoài.
Hừm, đàn hồi tốt thật!
Eo bị nam nhân trước mặt véo mạnh một cái, mỹ nữ trong lòng hai má đỏ lựng lên, e thẹn cúi đầu, cổ họng không ngừng ậm ừ rên rỉ.
Bảo sao nam nhân đều không vượt nổi sức cám dỗ bên ngoài, đến cô còn rất hưởng thụ khoái cảm ôm người đẹp là đằng khác.
"Tiên sinh, ngài hư quá..."
Trình Doãn xoa nắn một lúc, gương mặt sau lớp mặt nạ lạnh đi vài phần, kéo theo âm điệu cũng thâm trầm hơn.
"Lão phật gia của các cô đâu?"
Một câu hỏi đơn giản, nhưng mỹ nữ kia nghe được lại như sét đánh ngang tai.
Ở đây, người không thể tùy tiện nhắc tên chính là lão phật gia!
"Tiên sinh, ngài..."
"Biết không?" Mắt nâu híp lại, phong trần thoát tục.
Mỹ nữ lại hắng giọng.


"Thế này đi, em dẫn ngài đi...!nhưng ngài không được nói là em chỉ đường..."
"Được." Trình Doãn cười nhẹ, đồng ý thỏa hiệp.
Đứng trước một cửa hầm, lối đi xung quanh không có bảo vệ, vì vốn dĩ không cần bảo vệ ở những nơi thế này.
Mỹ nữ chỉ về cánh cửa có hình đầu lâu làm ổ khóa, sắc mặt đã hơi tái đi.

"Tiên sinh, là chỗ này..."
"Hết việc của cô rồi."
Như chỉ chờ câu này, tiếng giày cao gót xa dần, cuối cùng biến mất hẳn.
Trình Doãn đưa hai ngón tay lên tai, liên lạc với Thiên Đổng ở bên ngoài gara xe.
Màn hình vi tính nhấp nháy một dòng chữ "Warning!", Thiên Đổng thu lại dáng ngồi ngả ngớn trên ghế, biểu tình hưng phấn.
Lâu lắm rồi mới có cơ hội thực chiến!
Trình Doãn ở bên đây, nhờ có thẻ chợ Đen mà dễ dàng qua cửa.

Không gian bên trong phòng rất rộng, giống như một không gian triển lãm nhỏ.

Chỉ có điều, là "triển lãm súng".
Đi lên lầu hai, một vòng người xếp hai bên bức bình phong lớn.

Phía trước bức bình phong, người phụ nữ trung niên thô kệch gác chân lên bàn trà, tay huơ huơ điếu xì gà về phía cô.
"Sao lại là cậu?"
Bà ta chính là "lão phật gia".
Theo như cô suy đoán, "lão phật gia" chính là người đã bảo lãnh Quách Bội, cũng chính là người đứng sau vụ tai nạn của Ưu Thành Nhan.
Sở dĩ cô đoán như vậy, vì hầu hết vật dụng trong căn hầm của Quách Bội đều là hàng chợ Đen, không những có giấy tờ mua bán có chữ ký rõ ràng, còn đặc biệt có một ký tự "M".

Trên tấm thẻ chợ Đen cũng có.
Bảo sao khi Quách Bội bắn cô một phát súng, không một ai dám tung tin cô mất tích mà tìm kiếm.

Thử hỏi một diễn viên có sức ảnh hưởng như Đàm Ngư, sống chết không rõ trong một thời gian lâu như vậy, một tin lá cải cũng không lọt?
Thì ra là còn thế lực một tay che trời phía sau thao túng!
Không những thế, khi nãy ở trong bệnh viện.

Lúc cô hỏi có nên báo cảnh sát không, đám người gọi là quản lý của nghệ sỹ lại chần chừ không quyết đoán.

Chỉ e đám người đó của Giai Thụy cũng bị mua chuộc rồi!
"Quách tiên sinh bận việc nhà, muốn tôi đến thay." Trình Doãn đứng trước mặt bà ta, mũ cao bồi che nửa gương mặt, chỉ để lộ cái cằm nhỏ trắng muốt.
"Lão phật gia" nghiêng đầu, khẽ khàng rít một hơi.

"Ồ? Vậy tôi phải xưng hô với cậu thế nào đây?"
"Tôi họ Trình." Trình Doãn cố gắng học cách đè giọng xuống, hệt như lúc Dụ Ngôn Gia tức giận.

Cùng với sự trợ giúp của máy biến âm, tạm thời qua mặt bà ta.
Bà ta nhếch mép cười, gõ vài cái lên thân điếu thuốc, nói.

"Vậy cậu Trình, đồ của tôi đâu?"
"Nữ minh tinh, kéo dài vài phút nữa.

Sắp xong rồi!" Tiếng Thiên Đổng trong tai nghe có phần gấp gáp.
Anh ta đổ mồ hôi hột.

Tường lửa ở nơi này không dễ xâm nhập, dù chỉ là lấy đi thông tin cá nhân nội bộ cũng không hề đơn giản.
Trình Doãn căng thẳng theo, giữ nguyên tư thế ngồi thẳng.

"Chúng ta bàn bạc một chút đi."
"Lão phật gia" nhướng mày, điệu bộ không vui.

"Có gì phải bàn bạc?"
"Được rồi! Nữ minh tinh, quay đầu lại, lối rẽ ở tay phải đi lên trên..."
Đợi lúc Thiên Đổng nói xong cách chạy, Trình Doãn đã lòng vòng được mấy bước trước mặt "lão phật gia" rồi.
Bà ta ngồi trên ghế cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhìn người trước mặt cứ đi thành hình dích dắc, ban đầu còn tưởng cậu ta định làm ký hiệu gì.

Cho đến khi bóng người đã lùi dần ra cửa, bà ta mới biết mình bị lừa.
"Đứng lại!"
"Chạy mau!"
Người bên ngoài và người trong tai nghe đồng thanh, Trình Doãn lập tức chạy không thèm quay đầu.
Đoàng!
Đồng tử Trình Doãn mở lớn, ngay chỗ ngoặt cầu thang tay phải, cánh cửa âm tường không biết từ đâu ra đóng sầm lại.

Chặn đứng lối thoát của cô.
Khốn khiếp!
"Đê tiện! Các người là một lũ đê tiện!"
Phía trước không thể chạy, Trình Doãn chỉ còn cách vòng ra sau.


Cũng may nơi này bày bán đạn dược, các thùng hàng chất thành từng đống, tạo thành vô số bức tường vượt đầu người.
Trình Doãn cuộn người vào một chỗ ngay cạnh cầu thang, đỉnh đầu có bày súng lục.

Cô vơ tạm một cái, kiểm tra kỹ lưỡng.
May quá, còn đạn.
Xoạch!
Đạn đã lên nòng.

Nhưng mà, chỉ còn hai viên?
Người bên ngoài cũng phải tầm chục người đổ lại, cô không chắc bản thân trốn ở đây được bao lâu, cũng không biết phải sử dụng hai viên đạn cuối cùng này thế nào cho hiệu quả.
"Tao biết mày bị kẹt trong đây rồi.

Ra đây đi, tao với mày thương lượng!" Bà ta cất giọng ồm ồm, tiếng bước chân cùng động tác tìm người khiến đống đồ đạc bị lật tung hết lên.
Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi lạnh, phải làm sao đây?
"Mày định đem đồ đi bỏ trốn rồi thoát tội à? Không dễ đâu nhé?"
Cảnh giác giọng nói kia ngày một gần, tim gan Trình Doãn đập loạn xạ cả lên, ngón tay giữ chặt cây súng lục.

Nếu bà ta phát hiện ra cô đầu tiên, cô sẽ dùng bà ta làm con tin để chạy khỏi đây!
Đoàng!
Bên ngoài lại vang lên tiếng súng, tiếp theo đó một loạt thanh âm loảng xoảng lẫn tiếng người tràn vào căn phòng.

Trình Doãn thò đầu ra ngoài, mượn góc nhìn từ phía khác của căn phòng nhìn ra cửa.
Không phải cảnh sát, cũng không phải bảo an, càng không phải dân tay đen.
Mặc kệ là ai đi nữa, dù sao đám người "lão phật gia" cũng không chú ý đến cô nữa rồi, nhân lúc họ còn đang ngơ ngác vì sự xuất hiện của đám người kia.

Cô nên lo cho bản thân thì hơn.
Nhìn sang trái, cách cửa thoát hiểm ba bước chân, sau đó là bệ cửa sổ không có khung.

Cô có thể nhảy ra ngoài!
Uỵch!
Trình Doãn lăn vài vòng trên đất, cuối cùng cũng trót lọt không bị ai phát hiện.
Cảm giác tự hào khó tả, cũng quên đi vết bầm ở chân đã chuyển thành bật máu, cứ thế chạy ra ngoài.
"Ui da..."
Đỉnh đầu đâm phải vật gì đó, không phải tường cũng không phải thùng gỗ.

Trình Doãn giữ nguyên tư thế cúi đầu không ngẩng lên, lại vì thế mà vô tình nhìn thấy thứ gì đó ở ngón áp út trên người cô vừa đụng trúng.
Nhẫn đôi?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi