THẦM LẶNG


Sau khi điều trị một thời gian, tình trạng của Tô Viên cũng tốt hơn so với lúc trước, cô cuối cùng cũng có thể xuất viện.
Quan Xán Xán lái xe đến đón cô về nhà, Mục Ngạn cũng cho xe chạy theo phía sau, sau khi Tô Viên và gia đình cùng Quan Xán Xán bước ra khỏi xe đến trước cổng nhà, thì anh cũng bước xuống theo.
"Cậu Mục!" Bố Tô dừng lại, đi tới trước mặt Mục Ngạn nói: "Đây không phải bệnh viện, sức khỏe bây giờ của Tô Viên cũng tốt hơn rồi, con bé cũng đã không còn nhớ chuyện giữa nó và cậu, vậy thì tôi nghĩ việc này nên chấm dứt tại đây thôi, nhà họ Mục các người, chúng tôi với không tới."
Mục Ngạn sắc mặt tái nhợt, Tô Viên nghe xong lại không nhịn được kêu lên: "Ba!"
Bố Tô trừng mắt nhìn con gái.
Tô Viên có chút ngượng ngùng nhìn Mục Ngạn, nhưng anh lại thản nhiên nói: "Được, cháu hiểu rồi, vậy cháu chỉ đưa tới đây thôi." Nói xong, anh cũng không có đi lên phía trước.
Khi Tô Viên theo bố mẹ vào nha, cô quay lại và thấy anh vẫn đứng đó.

Không hiểu sao cô có cảm giác chua xót, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp khó tả.
* * *
Khi Quan Xán Xán từ nhà Tô Viên đi ra thì phát hiện Mục Ngạn vẫn đứng đó, chưa hề rời đi.
Cô khẽ thở dài bước lên trước, "Hai bác vẫn còn có thành kiến sâu sắc với anh, chuyện này vẫn cần chút thời gian để giải quyết." Nhưng quan trọng nhất là xem trí nhớ của Tô Viên có thể khôi phục hay không.
"Em ấy thế nào rồi?" Anh hỏi.
"Rất tốt, đã lâu không có về nhà, hiện tại có thể được về nhà, so với trong bệnh viện hẳn là thoải mái hơn nhiều." Quan Xán Xán nói: "Còn anh, anh không định đi sao?"
"Tôi muốn ở lại đây một lát." Mục Ngạn nói.
"Anh làm như vậy có ý nghĩa gì chứ?" Quan Xán Xán nói: "Cho dù anh có đứng ở đây bao lâu nữa, cũng sẽ không được gặp cậu ấy đâu, chi bằng anh nên nghĩ cách làm sao để hóa giải khúc mắc của hai bác đối với anh."
"Cho dù không nhìn thấy được em ấy, nhưng đứng ở đây, sẽ cảm thấy như được ở gần với em ấy hơn." Mục Ngạn trầm giọng nói, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Quan Xán Xán sửng sốt, hồi lâu không nói nên lời.
* * *
Khi cô ăn tối cùng ba mẹ, cô không tự chủ liền hỏi: "Ba, mẹ, tại sao con lại rơi xuống biển? Việc này có liên quan gì đến Mục Ngạn mà khiến hai người ghét anh ấy đến vậy?"
Bố mẹ Tô sắc mặt lập tức trở nên khó coi, hai người nhìn nhau một hồi, mẹ Tô hắng giọng nói: "Đừng nghĩ tới chuyện này nữa, nếu đã quên rồi, cần gì phải nhớ?"
"Nhưng ít nhất con cũng nên biết mình bị thương như thế nào, phải không?" Tô Viên nói.
"Biết thì có ích lợi gì?" Mẹ Tô hỏi ngược lại, "Viên, mẹ và bố con không muốn con nghĩ đến nỗi đau đó nữa, cho nên con cứ coi như không có việc gì, được không?"
"Được rồi, những chuyện này đều kết thúc rồi, không còn gì để nói nữa.

Hiện tại nhà chúng ta có thể bình an vô sự ở bên nhau, vậy là đủ rồi." Bố Tô nói.
Đang nói chuyện, điện thoại trong nhà vang lên, mẹ Tô đứng dậy nghe điện thoại, một lúc sau nói với Tô Viên: "Viên, là Tiểu Vương gọi tới, trả lời đi."
"Tiểu Vương?" Tô Viên sửng sốt một chút, lúc này mới ý thức được, mãi đến khi mẹ cô nói tên Vương Dũng Bân, cô mới nhận ra.
Mặc dù nghe nói gia đình cô đã để lại thông tin liên lạc cho anh ta trước khi trở về thành phố, nhưng Tô Viên không ngờ rằng không lâu sau khi xuất viện, cô sẽ nhận được điện thoại của anh.
Vương Dũng Bân quan tâm hỏi thăm sức khỏe của cô, cô vô cùng biết ơn hai mẹ con họ, nếu không có họ, cô đã không thể sống sót.
Hơn nữa, khi biết hai người họ đã dùng gần hết số tiền dành dụm được để chữa bệnh cho mình, lòng biết ơn của cô càng sâu đậm hơn, cô chỉ muốn sau này sẽ báo đáp thật tốt.
"Đợi thêm một thời gian nữa, khi đó tiết kiệm đủ chi phí đi lại, tôi sẽ đến thành phố thăm cô." Anh ấy nói.
"Thật ngại quá, em nên đến làng chài gặp anh." Tô Viên vội vàng nói, vốn dĩ cô định sau khi bình phục sẽ quay về thăm hai người họ.
"Dù sao tôi cũng chưa đến thành phố lần nào, mẹ tôi cũng muốn đi.

Với lại, chỗ tôi vẫn còn đồ của cô, lần trước cô đi vội quá, nên quên đưa nó cho cô."
"Đồ vật?"
"Đó là chiếc khuyên tai nhỏ.

Khi tôi cứu cô, tai của cô lại chảy máu, vì vậy tôi đã tháo chiếc khuyên tai nhỏ này ra.

Khi tôi đến thành phố, tôi sẽ mang chúng trả lại cho cô."
Cả hai trò chuyện một hồi rồi mới kết thúc cuộc gọi.
Tô Viên chạm vào tai, trên tai cô lúc đó thực sự đeo thứ gì đó? Cô luôn cảm thấy rằng vật đó hình như rất quan trọng đối với cô.
Và Vương Dũng Bân thực sự đã làm như anh ấy nói, sau hơn 20 ngày, anh ấy đã đến thành phố.

Tất nhiên, khi đến, anh ấy đã đặc biệt mang theo rất nhiều cá khô.

Gia đình cô đương nhiên tiếp đãi anh nồng nhiệt.

Mẹ của anh ấy không đi cùng, nghe nói là do say tàu xe.

Tô Viên nói: "Vậy lần này khi anh trở về, em cũng sẽ cùng anh đi thăm mẹ anh!"
"Được, mẹ tôi sẽ rất vui khi gặp lại cô." anh ấy cười nói.
Một lúc sau, anh ấy lấy ra một chiếc túi vải nhỏ, sau khi mở chiếc túi vải nhỏ đó ra bên trong có một đôi khuyên tai bằng đá mặt trăng.
Khi Tô Viên nhìn thấy chúng, cô đã rất sửng sốt.
Nếu cô nhớ không lầm, cô đã nhìn thấy đôi khuyên tai cùng kiểu trên tai Mục Ngạn.
"Đây là đôi khuyên tai của cô, cuối cùng cũng có thể trả nó cho chủ nhân ban đầu của nó."
Cô nhìn chằm chằm vào đôi khuyên tai đặt trên bàn.

Cùng lúc đó, bố mẹ Tô lo lắng nhìn con gái, sợ con gái mình sẽ nhớ lại việc gì đó.
Cả hai thở phào nhẹ nhõm cho đến khi nghe cô nói: "Đây là khuyên tai của em à?"
Vương Dũng Bân gật đầu chắc chắn.
Tô Viên cười đem chúng cất đi, "Cám ơn anh."
Cô đương nhiên không biết rằng cảnh tượng Vương Dũng Bân đến nhà cô, sau đó được ba mẹ cô dẫn đến một khách sạn nhỏ gần đó ở vài ngày, đã bị chụp lén.
Các bức ảnh và video đều được trình bày trước mặt Mục Ngạn.
Mục Ngạn đang ngồi trên ghế sofa, trước mặt anh có rất nhiều ảnh, có ảnh của Vương Dũng Bân, có ảnh của Tô Viên, còn có ảnh cả nhà họ vui vẻ bên nhau.
Trong đoạn video được quay lại, điểm này càng thể hiện rõ hơn, bố mẹ cô đều nở nụ cười vui vẻ tiếp đón Vương Dũng Bân, trông họ như một gia đình.
Một gia đình..

Những lời này khiến tim anh nhói lên.


Anh có điều tra sự việc và biết được Vương Dũng Bân là người đã cứu Tô Viên, và gia đình cô tiếp đãi anh như ân nhân đã cứu tính mạng của con gái mình.

Nhưng tại sao trong lòng mơ hồ thấp thỏm không yên, là ghen sao?
Bên kia, Tô Viên nhìn vào hai chiếc khuyên tai bằng đá mặt trăng trong lòng bàn tay.

Cô do dự một lúc, ra khỏi giường, ngồi trước bàn làm việc, đối mặt với gương, đeo đôi khuyên tai đá mặt trăng vào.
Và khi cô đeo vào, nhìn mình trong gương, một nỗi đau chợt lóe lên trong tâm trí cô, như thể có một giọng nói vụt qua tai, nói rằng..
"Em định mua tặng anh sao?"
"Em nghĩ cái này khá hợp với anh.

Không phải anh lúc nào cũng đeo khuyên tai sao? Vì anh không muốn đeo..

ừm, đúng rồi, vậy thì anh thay bằng đôi khuyên tai này đi, cũng không tệ đâu."
"Em cảm thấy đá mặt trăng sẽ hợp với anh sao?"
"Nó có chút giống như cảm giác mà người ta cảm nhận về anh, nhìn từ xa sẽ cảm thấy rất rõ ràng trong suốt, nhưng nhìn kỹ lại thì rất mơ hồ."
Cô ôm lấy đầu, chậm rãi cuộn người lại, sao cô lại quên mất, không phải tình yêu nên ngọt ngào sao? Hay là, tình yêu giữa cô và Mục Ngạn quá đau khổ, đau đến mức cô muốn quên đi?
Ngày hôm sau, cô bàng hoàng tỉnh dậy, sau đó nhớ ra hôm nay cô có hẹn với Vương Dũng Bân, cô muốn đưa anh đi tham quan khắp thành phố..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi