THẦM LẶNG


"Ngày hôm qua..

khi em bước vào phòng tang lễ, nhìn thấy di ảnh của ba mẹ anh..

Nó khiến em nhớ đến một chuyện, nhớ lại tại sao em và Xán Xán lại ở bên bờ vực, và tại sao em lại rơi xuống biển."
Cơ thể anh đột nhiên run lên, ánh mắt dán chặt vào Tô Viên.

Những ngày này, điều anh sợ nhất có lẽ là nhớ về việc cô rơi xuống biển.
Nếu có thể, anh hy vọng cô chỉ nhớ những kỷ niệm tình yêu của hai người, còn những ký ức đau thương kia đừng bao giờ nhớ đến.
"Em..

nhớ lại rồi sao?" Giọng anh run run, chưa từng nghĩ tới, thứ khiến cô nhớ lại đoạn ký ức này là di ảnh của cha mẹ anh, hay là do cha anh làm tổn thương cô quá nhiều, cho nên mới kíc.h thích cô khôi phục trí nhớ.
"Ừm, nhớ rồi." Tô Viên gật đầu, chậm rãi buông hai tay đang nắm chăn ra, nhìn vết sẹo nhỏ xíu trên tay.

Vết thương đã lành, bây giờ chỉ còn lại sẹo, vốn dĩ cô không biết tại sao mình lại rơi xuống biển nhưng trên tay lại có nhiều vết thương như bị lưỡi dao cắt qua.
Nhưng bây giờ cô mới biết đó là vết thương do dùng dao găm cắt dây lúc đó.
"Em..

không hối hận." Cô thì thầm.
Lông mi anh khẽ run, câu nói này, cô cũng đã nói ra khi anh bế cô nửa mê nửa tỉnh lên xe.

"Thật sự, em không hối hận." Cô khẽ cười, "Hơn nữa, bây giờ xem ra, lựa chọn em đưa ra khi đó cũng là lựa chọn tốt nhất.

Cả em và Xán Xán đều sống sót!"
Tuy nhiên, vẻ mặt anh trở nên kích động, anh đột nhiên đến gần cô, "Cái gì gọi là sự lựa chọn tốt nhất? Em cho rằng em cứ như vậy từ bỏ cuộc sống của mình thì anh sẽ hạnh phúc sao? Em có biết.." Khi cô rơi xuống biển, anh thật sự muốn đi theo cô; cô có biết không trong khoảng thời gian anh tìm cô, anh như sống không bằng chết, có biết rằng lúc đó anh sống giống như một tên điên, người không ra người quỷ không ra quỷ không?
Những chuyện này cô đều không biết, cái gì cũng không biết!
"Nhưng nếu không làm như thế, thì giữa em và Xán Xán chỉ có một người sống sót thôi, không phải sao?" cô nói.
Cô nhẹ nhàng đưa tay lên, chạm vào gò má của anh, trên mặt anh vẫn còn vết đỏ do bị cô tát tối qua.
"Cho nên, anh không cần phải cảm thấy áy náy, cũng không cần phải theo em như thế, đối với em mà nói, anh không nợ em gì cả, là em tự đưa ra sự lựa chọn đó." Cô nghiêm túc nói.
"Áy náy?" Anh cau mày, "Em cho rằng những gì anh làm suốt thời gian qua chỉ là do cảm thấy áy náy sao?"
Sự im lặng của cô có nghĩa là anh đã nói đúng.
Anh nhìn cô chằm chằm, chậm rãi đưa tay cô áp vào má anh, "Tô Viên, anh chưa bao giờ vì áy náy mà chăm sóc một người như vậy, cũng chẳng phải vì áy náy mà lúc nào cũng nơm nớp lo sợ như thế, càng không phải do áy náy mà đặt một người vào trong tim như vậy."
Cô ngây người nhìn anh, chỉ nghe anh nói: "Tô Viên, anh yêu em, nếu như trước đây, anh không thể xác định được mình yêu ai, thì bây giờ, anh có thể nói rõ ràng cho em biết, người anh yêu nhất-là em!"
Trong trí nhớ của cô, đây là câu hỏi mà Mục Thiên Tề đưa ra cho Mục Ngạn lúc đó, cũng là đáp án mà cô luôn muốn biết, nhưng bây giờ, anh nói cho cô đáp án, nhưng sao lại có cảm giác không chân thực đến thế?
"Chúng ta đã từng chia tay sao?" Khi Tô Viên nói ra câu này, sắc mặt của anh đã thay đổi.
"Em chỉ nhớ rõ việc em rơi xuống biển, còn những việc trước đó..

em cũng không nhớ rõ lắm, chỉ là thỉnh thoảng thoáng qua một số hình ảnh."
Và trong những hình ảnh phớt qua đó, cô thấy mình hình như sắp chia tay với anh, thấy nước mắt cô chảy dài trên khuôn mặt, và thấy anh đứng cùng Xán Xán, trong khi cô chỉ đứng ngây ra đó như một người ngoài cuộc.
Tô Viên rất rõ ràng về tình cảm của anh dành cho Xán Xán trong nhiều năm qua, vì vậy cô cũng đang suy nghĩ, có phải vì anh vẫn còn yêu Xán Xán nên cô mới đề nghị chia tay?
Cô nhìn anh, đợi anh trả lời câu hỏi của cô.

Nhưng trước sự ngạc nhiên của cô, anh từ từ đặt tay cô xuống, nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn của cô, mở rộng vòng tay, ôm cô vào lòng.
Tai cô gần như có thể nghe thấy nhịp tim của anh.
Bịch! Bịch! Bịch.
"Chúng ta có chia tay hay không, anh sẽ không nói cho em biết, trừ phi em tự mình nhớ lại." Thanh âm của anh, giống như gió đêm, vang vọng bên tai cô, "Chỉ là, dù thế nào em cũng phải nhớ rằng, anh yêu em, và chỉ yêu mình em thôi!"
Nếu có thể, anh hi vọng cô chỉ nhớ đến ngọt ngào giữa hai người, không bao giờ nhớ đến đau khổ giữa hai người.
Nhưng số phận thực sự rất trớ trêu, những gì cô nhớ lại chỉ toàn là những ký ức đau buồn.
Nếu một ngày, cô nhớ lại chuyện chia tay, nhưng lại không thể nhớ hết những gì họ đã ở bên nhau, liệu cô có còn nguyện ý ở bên anh không?
Anh không dám tưởng tượng, chỉ có thể ôm cô như thế này, đảm bảo cô vẫn ở trong vòng tay anh không rời!
* * *
Sau khi Tô Viên đưa bộ vest cho Vương Dũng Bân xem như quà tặng cho anh trước khi anh quay trở lại làng chài.
Vương Dũng Bân nắm chặt bộ đồ trong tay, đột nhiên như lấy hết can đảm, anh nói: "Tô..

Tô Viên, anh thích em!"
Lời tỏ tình này khiến Tô Viên giật mình, "Anh Vương, anh.."
"Anh cũng biết mình không xứng với em, nhưng trước khi đi anh muốn nói với em rằng, em là một cô gái rất tốt, nếu bây giờ anh không nói ra, anh cũng không biết lần sau anh còn có can đảm để nói ra hay không."
Tô Viên cắn môi nói: "Anh Vương, em vẫn luôn coi anh như anh trai của mình, cũng cảm ơn anh vì đã yêu thích em, nhưng là hiện tại trong lòng em có.."
"Anh biết em và ngài Mục mới là một đôi, đứng cùng nhau rất xứng đôi.

Anh không có vọng tưởng gì, chỉ hy vọng ngày mai em có thể đến tiễn anh không?"

"Được, em sẽ đến tiễn anh." E rằng cô và Mục Ngạn chưa bao giờ là một cặp xứng đôi.

Mục Ngạn quá nổi bật, còn cô thì quá bình thường.
Sau khi Vương Dũng Bân rời khỏi nhà cô, anh ấy đi xuống lầu, bước ra khỏi hành lang, nhưng khi ra khỏi hành lang, anh lại sửng sốt khi thấy Mục Ngạn đang đứng ở lối vào hành lang, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh.
"Ngài Mục, xin chào."
"Anh ngày mai trở về sao?" Mục Ngạn nhàn nhạt nói.
Vương Dung Bân giật mình, "Làm sao anh biết?"
"Đừng đem tâm tư của anh đặt vào nơi không nên đặt." Mục Ngạn không trả lời, chỉ lạnh lùng cảnh cáo.
"Mục tổng, tôi..

tôi không có ác ý gì, hơn nữa tôi cũng tự biết rằng..

Tô Viên không thích tôi." anh ấy lắp bắp nói: "Tôi biết, anh và cô ấy là một đôi..

tôi sẽ quay về vào ngày mai."
Mục Ngạn kiên định nhìn Vương Dũng Bân, một lúc sau, anh lại nói: "Anh đã cứu mạng em ấy, vậy anh cần gì?"
Vương Dũng Bân đầy nghi ngờ, như thể anh ta không hiểu Mục Ngạn đang nói về điều gì.
"Anh muốn tiền? Hay là muốn quyền thế địa vị? Chỉ cần anh nói ra, tôi có thể cho anh." Mục Ngạn nhàn nhạt nói.
Vương Dũng Bân lúc này mới hiểu ra, sắc mặt càng đỏ hơn, "Tôi..

Tôi chưa bao giờ nghĩ tới cứu cô ấy sẽ đổi lấy ích lợi cho bản thân."
"Anh có thể nghĩ đó là những thứ mà anh xứng đáng có được.

Anh muốn biệt thự bên trong thành phố hay một công việc tốt, cho dù anh không biết gì vẫn sẽ có mức lương hàng tháng khiến người khác phải ghen tị, hay anh muốn được nhận tiền trực tiếp?"

"Mục tổng, nếu tôi cứu cô ấy chỉ vì lợi ích nào đó thì tôi quá bất nhân rồi! Tôi chỉ làm đúng với lương tâm của mình mà thôi.

Hôm nay tôi chỉ nói với cô ấy rằng tôi thích cô ấy, nếu tôi vì lợi ích cá nhân mà cứu cô ấy, thì cô ấy chắc hẳn sẽ thất vọng về tôi lắm."
Mục Ngạn sắc mặt trở nên âm trầm lạnh lùng, "Anh nói với em ấy, anh thích em ấy?"
Giọng nói lạnh lùng khiến Vương Dũng Bân không khỏi rùng mình.
"Đúng..

đúng vậy.."
Sau một khắc, cả người anh ta bị một bàn tay áp sát vào tường, bàn tay mảnh khảnh mà cứng ngắc đè ở ngực anh ta, gần như muốn đâm thủng lồng ngực trực tiếp sẽ móc ra trái tim của anh ta ra.
Vương Dũng Bân sợ đến tái nhợt, toàn thân run rẩy, "Mục tổng, anh.."
Sắc mặt Mục Ngạn u ám, khuôn mặt tuấn tú như ma mị, khiến người ta run sợ!
"Anh tốt nhất là cầu nguyện đi, cầu nguyện rằng em ấy sẽ không có chút tâm tư nào với anh, nếu không thì.." Thanh âm lạnh lùng vang lên, tuy anh chưa nói hết câu, nhưng cũng khiến người khác nghĩ được vế sau sẽ là gì.
Và khi Mục Ngạn quay đi, Vương Dũng Bân đã thở hổn hển, đôi chân của anh ấy gần như không còn sức để bước đi.

Trong một khoảnh khắc vừa rồi, anh ấy thực sự nghĩ rằng mình sẽ chết.

Người đàn ông này quá đáng sợ, như thể anh ta từ địa ngục trở về..
* * *
Hôm sau, trước khi ra ngoài, mẹ Tô đưa cho cô mang hai cái bánh bao thịt lớn và một hộp sữa cho Vương Dũng Bân, nhân tiện bà cũng chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ cho anh để khi nào anh đói có thể lấy ra ăn.
Cô vừa xuống lầu đã đụng phải Mục Ngạn.
Bóng dáng mảnh khảnh lặng lẽ đứng ở lối vào hành lang, tựa hồ đã chờ đợi rất lâu.
"Sao anh lại ở đây, có chuyện gì vậy?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi