THẦM LẶNG


"Viên..

Viên.." Mục Ngạn điên cuồng hét lên, hai mắt đỏ như máu, hất tay cha anh ra.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, các thuộc hạ của Thanh Hồng hội đã trực tiếp đè Mục Ngạn xuống đất.
"Cút ra, tôi phải cứu Viên, tôi phải cứu em ấy, em ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, sẽ không đâu." Giọng nói của anh vô cùng khàn.
Nhưng những người này vẫn luôn tuân theo mệnh lệnh của Mục Thiên Tề, cho dù Mục Thiên Tề muốn bọn họ tự sát ngay tại chỗ, bọn họ cũng sẽ không do dự làm theo, làm sao bọn họ có thể nghe lời Mục Ngạn mà thả anh ra.
Cơ thể của anh bị dính cát đất, thậm chí nửa bên má của anh bị dính.
Quan Xán Xán lúc này nước mắt đã giàn giụa, cô nhìn bạn mình nhảy xuống biển để tự cứu mình, còn cô không thể làm gì, chỉ có thể bất lực nhìn.
"Cầu xin các người, mau cứu người đi!" Quan Xán Xán không ngừng kêu to.
Mục Thiên Tề ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhìn đứa con trai đang vật lộn và phẫn uất của mình, "Không ngờ rằng, con vừa rồi còn muốn nhảy xuống cùng với cô ta, vì cô ta, con đến mạng sống cũng không cần sao?"
"Tại sao lại bắt em ấy đưa ra lựa chọn như thế, tại sao?" Mục Ngạn không ngừng hỏi.
"Người bắt cô ta lựa chọn không phải ta, mà là con." Mục Thiên Tề chậm rãi nói, "Nhưng người phụ nữ này quả thật rất ngu ngốc, ngu ngốc đến mức ngay cả một chút ích kỷ cũng không có.."

Khuôn mặt vốn đã tái nhợt của Mục Ngạn lúc này gần như trong suốt, gân xanh trên trán nổi lên, máu khắp người như đông cứng lại.
Chính anh..

chính anh là người đã khiến cô ấy đưa ra lựa chọn như vậy! Chính anh.
Anh mở miệng, muốn nói cái gì, nhưng còn chưa nói ra lời nào, cổ họng liền nóng lên, một ngụm máu tươi đã phun ra..
Người con gái đó, cô ấy nói rằng cô ấy yêu anh và cô ấy nói rằng cô ấy sẽ luôn ở bên anh.
Người con gái đó cho dù có chịu bao nhiêu uất ức, nhưng trước mặt anh cô luôn mỉm cười vui vẻ, khiến cho anh cảm thấy, chỉ cần nhìn vào nụ cười của cô là như có được tất cả.
Người con gái đó đã mở trái tim anh, để anh cởi bỏ những tầng xiềng xích trong lòng, khiến anh nhìn thấy một tia sáng le lói trong cuộc đời.
Nhưng từ giờ trở đi, anh sẽ không bao giờ gặp lại người con gái đó nữa phải không?
Không thể thấy nụ cười của cô ấy, không thể nghe thấy giọng nói của cô ấy..

Nếu vậy, anh sống để làm gì..
Đối với anh ấy, cả thế giới dường như trống rỗng..
* * *
Trên một chiếc thuyền đánh cá bên bờ biển, Vương Dũng Bân đã vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy thứ mà mình vớt được, đó không phải là con cá mà là một người phụ nữ, một người phụ nữ trông như đã chết.
"Người này chắc đã chết rồi." Người khác trên thuyền thấy vậy bèn nói.
"Thật là xui xẻo, vớt phải một thi thể, đem thi thể này ném trở về biển đi!"
Nhưng Vương Dũng Bân đã thăm dò hơi thở của cô, phát hiện vẫn còn hơi thở yếu ớt, điều đó có nghĩa là cô vẫn còn sống và chưa chết.
"Cô ấy còn sống, còn sống!" Vương Dũng Bân vội vàng nói, "Cứu người trước đã."
Một thành viên khác trên tàu anh ta kiểm tra thương tích trên người Tô Viên, anh ta lắc đầu nói: "Người phụ nữ này bị thương quá nặng, e rằng không cứu được."
"Anh thử xem sao, biết đâu cứu được." Vương Dũng Bân nói.
Người đàn ông kia không nói gì, bắt đầu điều trị.


Chỉ là thiết bị trên thuyền thô sơ, hiện tại tạm thời giúp cô giữ tính mạng mà thôi.
Khi thuyền cập bến, mẹ của Vương Dũng Bân biết con trai mình đã vớt một người phụ nữ bị thương nặng lên thuyền, bà nói: "Người phụ nữ này cũng rất đáng thương, nhưng với tình trạng hiện tại, nếu không được đưa đi bệnh viện cấp cứu, cô ấy có thể không qua khỏi."
Nhưng trong thôn, ai nguyện ý đưa một người bị thương nặng như vậy đi bệnh viện?
Trong thôn đều dựa vào nghề đánh cá để mưu sinh, trong thôn tuy không giàu, nhưng cũng có thể sống qua ngày, hoàn cảnh gia đình Vương Dũng Bân cũng không được khá giả cho mấy.

Nhưng không thể thấy chết không cứu, nên Vương Dũng Bân đã đưa Tô Viên đến bệnh viện để cấp cứu.
* * *
Mục Thiên Tề đã tự sát, việc này có vẻ đáng ngạc nhiên, nhưng nó thực sự nằm trong dự kiến.
Ít nhất, Mục Ngạn không cảm thấy chuyện này quá kỳ quái, mẹ anh đã qua đời, đối với cha anh mà nói, hy vọng sống duy nhất cũng không còn, nếu như sống không bằng chết như thế, chi bằng chọn cái chết để được nhẹ nhàng hơn.
Nhưng trước khi cha anh chọn cái chết, ông đã giáng cho anh một đòn nặng nhất, khiến anh mất đi Tô Viên!
"Tại sao? Tại sao?" Anh vô số lần hét vào mặt cha mình, nhưng anh không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
Ông ấy sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của anh nữa, ông ấy giờ đây chỉ là một cái xác lạnh, và lời trăn trối cuối cùng của ông ấy là muốn được chôn cùng mẹ anh.
Vậy..

bản thân mình thì sao? Mục Ngạn không biết giờ phút này anh nên hận ai? Hận ông ấy? Hận ông ấy đặt ra một sự lựa chọn tàn nhẫn dành cho anh? Hay hận bản thân? Hận bản thân cứ mãi lưỡng lự không nhất quyết, nếu như lúc ông ấy hỏi, chỉ cần anh trả lời người anh yêu nhất là ai chẳng phải mọi việc sẽ khác hơn sao? Hay là..


hận Tô Viên? Hận cô đã đưa ra lựa chọn như vậy, nhưng lại đẩy anh vào vực thẳm của sự tuyệt vọng.
Mấy ngày nay công tác cứu vớt trên biển không có tiến triển, trong lòng anh càng ngày càng nặng nề, tuy rằng anh ảo tưởng, có lẽ cô sẽ được cứu, có lẽ cô còn sống..

Nhưng ngay cả chính anh cũng biết khả năng này rất nhỏ bé.
Liệu có một ngày nào đó, anh cũng sẽ phát điên như cha mình, rồi tự kết liễu cuộc đời mình?
Hóa ra khi bản thân mất đi người mà mình quan tâm nhất, mọi thứ khác đều trở nên vô nghĩa.
Anh ngây người, thậm chí không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cũng không biết là ngày hay đêm, anh chỉ nhốt mình trong phòng nhìn ảnh chụp của Tô Viên, những tấm ảnh này vẫn ở đó.

Lúc đó, cô khăng khăng cầm điện thoại của anh chụp lại, nói rằng sau này nếu anh nhớ cô, anh có thể xem ảnh của cô.
Lúc đó anh không nghĩ tới rằng những bức ảnh này hiện tại lại là vật duy nhất để anh nhìn thấy cô.
Tại sao lúc đó anh không chụp thêm ảnh của cô? Tại sao lúc đó, anh không bao giờ nghĩ rằng nên lưu lại nhiều kỷ niệm của hai người?
Những vật kỷ niệm của cô trong tay anh, giờ đây lại ít đến đáng thương..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi