THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 1085

Trong buổi sáng yên bình, cách đó không xa loáng thoáng vang lên tiếng đọc sách.

Trái tim Thẩm Nguyệt đập trật một nhịp, nàng nhìn hướng Bắp Chân hỏi; “Con làm thế nào tìm được nơi này?”

Bắp Chân im lặng không nói, dường như cậu bé đang đắm chìm trong tiếng đọc sách lanh lảnh kia, tuy non nớt nhưng tràn đầy phấn chấn.

Bắp Chân còn muốn duỗi chân đi về phía trước, nhưng đã bị Thẩm Nguyệt một phát tóm lấy, cơ thể bé bỏng liền được ôm lên.

Nàng nở nụ cười như không cười, nhìn thật sâu con đường cây ngô đồng trải dài phía trước, vẫn là lựa chọn quay người trở lại con đường lúc đến: “Bắp Chân thích nghe tiếng đọc sách à? Chỉ là con vẫn còn quá nhỏ để tới học đường, hôm nay đi đủ xa rồi, chúng ta trở về thôi”.

Nếu còn bước tiếp thì chính là Viện Thái Học, là nơi Tô Vũ thường ngày vẫn dạy học trong cung.

Nàng không biết Tô Vũ có ở tại Viện Thái Học hay không, trong lòng nàng thầm nghĩ vết thương của hắn còn chưa lành hẳn là không có mặt. Nhưng cho dù hắn có ở đó hay không, nàng cũng không nên ôm Bắp Chân tới nơi này.

Lúc trở về cung Thái Hòa, Ngọc Nghiên và Thôi thị đã lo lắng tới không thể ngồi yên, họ tuyệt nhiên không ngờ tới Thẩm Nguyệt và Bắp Chân sẽ rời khỏi cung Thái Hòa, vừa không chú ý đã không thấy người đâu.

May mắn hai mẹ con đã trở về bình yên vô sự.

Thẩm Nguyệt vừa đút cháo cho Bắp Chân, vừa hỏi Tiểu Hà trước mặt: “Có phải trước đó ngươi đã từng đưa Bắp Chân tới hoa viên không? Dường như thằng bé biết đường?”

Tiểu Hà lắc đầu: “Không có ạ, tiểu công tử hôm nay đã đi những đâu vậy ạ?”

“Thằng bé tới Viện Thái Học”.

Tiểu Hà đáp: “Viện Thái Học cách cung chúng ta nơi này không xa, các hoàng tử công chúa mỗi sáng từ hậu cung đến đó đều phải đi qua đây”, nàng ta như sực nhớ tới điều gì đó lại nói tiếp: “À đúng rồi, khi các hoàng tử công chúa tới Viện Thái Học đi ngang qua từ bờ đối diện, tiểu công tử đều đứng trước cung nhìn bọn họ, phỏng chừng là từ lúc đó, tiểu công tử đã nhớ tới phương hướng của Viện Thái Học rồi”.

Nói đến đây gương mặt của Tiểu Hà thoáng tươi cười rạng rỡ: “Không lẽ tiểu công tử còn nhỏ đã muốn tới học đường rồi? Trước đây nô tì thấy những hoàng tử công chúa khác mỗi khi đi học đều là dáng vẻ mặt ủ mày chau đó ạ”.

Chỉ đáng tiếc, dù Bắp Chân hiếu học đến đâu cũng nào có cơ hội vào được Viện Thái Học. Hiện tại cả bé và Thẩm Nguyệt đều đang bị giam lỏng.

Đôi mắt Tiểu Hà hiện lên nét yêu thương, thở dài nói: “Thầy giáo trong Viện Thái Học đều là người học rộng tài cao, nghe nói vị đại học sĩ kia học thức càng thêm uyên bác hiếm người sánh bằng. Phàm là công chúa hoàng tử được sủng ái đều do ngài ấy dạy vỡ lòng, nếu tiểu công tử cũng có thể được ngài ấy chỉ bảo một hai vậy thì quá tốt rồi”.

Thẩm Nguyệt không bày tỏ quan điểm, Bắp Chân cũng ngoan ngoãn ăn cháo.

Đương nhiên Ngọc Nghiên biết người mà Tiểu Hà đang nhắc tới là ai, vì tương đối gần gũi với nàng ta mà tiếp lời: “Nhưng bên ngoài đồn đại rộng rãi rằng cách đây không lâu không phải vị đại học sĩ đó mới bị điều tra sao, hoàng thượng vẫn cho phép ngài ấy trở lại dạy học à?”

Tiểu Hà đáp: “Sau đó ngài ấy cũng đã được chứng mình là bị đổ oan, nghe nói những chứng cứ đó đó là ngụy tạo, trong nhà đại học sĩ rất trong sạch”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi