THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 1144

Nàng luôn được hắn bảo vệ và che chở, ngay cả khi bị hắn ôm hôn trong lồng ngực thế này, hắn cũng suy nghĩ cho nàng.

Rõ ràng là Thẩm Nguyệt hạnh phúc, có chút muốn cười, nhưng trong lúc lơ đãng lại khiến nước mắt nóng hổi từ trong khóe mắt rơi xuống, cũng khiến Tô Vũ phát hiện rồi lại gần.

Tô Vũ hôn lên khóe mắt nàng, Thẩm Nguyệt bên dưới chủ động ngẩng đầu hôn lên môi hắn.

Thẩm Nguyệt nhớ lại, năm trước nàng đứng dưới cây ngô đồng, xuyên qua song cửa sổ thoáng nhìn vào trong học đường sáng sủa ngăn nắp, hắn mặc quan bào, phong độ nho nhã.

Về sau, trong một buổi cung yến, nàng bị dẫn tới Viện Thái Học này, nhàn tản dưới ánh đèn cùng hắn, khi đó, khi đó trên mặt hắn mang theo nét cười vui vẻ, phong độ giữ nguyên không giảm.

Bây giờ vẫn ở trong Viện Thái Học này.

Hắn vẫn mặc quan bào của đại học sĩ, lại quấn quýt ôm ấp với nàng trong nơi tối tăm vắng vẻ.

Tô Vũ bắt đầu hôn từ môi nàng, dần dần rơi xuống bên tai nàng, hơi thở như có như không thoảng quanh cổ nàng, khiến nàng ở trong ngực hắn khe khẽ run rẩy.

Nàng duỗi tay vuốt ve khuôn mặt Tô Vũ, ngón tay vuốt từ lông mày xuống dưới, lướt qua sống mũi, phác họa lại đường nét khuôn mặt hắn, khẽ gọi tên của hắn: “Tô Vũ”.

Tô Vũ cúi đầu vùi vào trong cổ nàng, ngón tay khẽ gảy, hơi vén áo choàng và vạt áo nàng ra, để lộ bờ vai bên dưới.

Môi của hắn rơi xuống nơi bên cạnh xương quai xanh mà hơi chếch trên trái tim một chút, trằn trọc trăn trở mút vào.

Xúc cảm đó gần như in dấu trong lòng Thẩm Nguyệt, hơi thở ấm áp chảy qua tay áo nàng. Nàng vô thức ôm chặt lấy đầu Tô Vũ, ngón tay luồn vào mái tóc của hắn, phát ra tiếng lẩm bẩm trầm thấp.

Tô Vũ để lại dấu hôn thuộc về riêng mình hắn ở nơi dưới vai cạnh xương quai xanh của nàng. Không biết sâu bao nhiêu, trái tim nàng đập loạn xạ, rất lâu mới hít thở bình thường trở lại.

Tô Vũ khàn khàn nói bên tai nàng: “Hôn ở chỗ này người khác sẽ không nhìn thấy, chỉ có nàng và ta biết. A Nguyệt, nàng là người phụ nữ của ta”.

Thẩm Nguyệt nghe thấy câu này của hắn, trái tim căng đầy như sắp nổ tung.

Đây là lần đầu tiên Tô Vũ nói với nàng như vậy, cũng là lần đầu tiên nàng nghe thấy một người đàn ông tuyên bố nàng thuộc về hắn như vậy.

Thẩm Nguyệt hít thở sâu một hơi, trên mặt mang theo tình cảm dịu dàng cực độ, nhẹ giọng thì thầm: “Thẩm Nguyệt ta vốn là người phụ nữ của Tô Vũ”.

Tô Vũ ôm nàng, nói: “Tối nay nàng vô cùng xinh đẹp”.

Thẩm Nguyệt ngẩn ra.

Tô Vũ lại mập mờ nói: “Lục hoàng tử của Dạ Lương cứ nhìn nàng chằm chằm, chẳng lẽ thật sự cho rằng sau này nàng chính là người của hắn ta sao?”

Thẩm Nguyệt không nhịn được bật cười, nói: “Tối nay chàng chưa từng ngước mắt nhìn ta một lần, sao biết ta xinh đẹp?”. Tay nàng vuốt ve vạt trước quan bào của Tô Vũ, khẽ nói: “Trái lại là ta, luôn không nhịn được len lén nhìn chàng. Gần đây đều là như vậy, rõ ràng chàng ở ngay trước mặt ta, ta lại không thể đường đường chính chính đến gần chàng”.

Hoa văn thêu trên vạt trước quan bào của Tô Vũ khác với áo đen của hắn, chất vải cũng không giống nhau. Nhưng Thẩm Nguyệt sờ tới sờ lui, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng yên bình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi