THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 1147

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Ngọc Nghiên lại mang bộ đồ ngủ tới cho nàng thay.

Khi cởi bỏ áo khoác, vạt áo của Thẩm Nguyệt cũng thuận theo đó hé rộng khiến dấu hôn trên xương quai xanh bất ngờ lộ ra trước mắt Ngọc Nghiên mà không hề báo trước.

Khuôn mặt nàng ta thoắt cái đỏ bừng, biểu cảm lại vô cùng phức tạp: “Công chúa, người vậy mà để ngài ấy tiếp xúc da thịt…”

Thẩm Nguyệt hạ cằm cũng nhìn thấy dấu vết mà Tô Vũ lưu lại có khiến nàng nhung nhớ thật lâu kia, nàng nhanh chóng khép lại cổ áo, nói: “Mọi người đều đã là người thành niên”.

“Công chúa, ngài ấy không xứng”, Ngọc Nghiên kìm nén hồi lâu, mới thốt ra một câu này.

Thẩm Nguyệt nhướng mày, chẳng nói đúng sai.

Nhưng hiển nhiên Ngọc Nghiên đã bị kích thích tới điểm mấu chốt, nàng ta sau đó cũng không hé miệng nói thêm lời nào nữa, đợi Thẩm Nguyệt nằm lên giường, liền xoay người ra ngoài: “Công chúa người nghỉ ngơi sớm một chút”.

Thẩm Nguyệt nhìn chăm chăm đỉnh màn trên đầu, hồi lâu vẫn chưa có cảm giác buồn ngủ.

Cảnh tượng tối nay liên tục lặp lại trong tâm trí nàng, nàng vô thức đưa tay chạm vào xương quai xanh của mình, dấu vết nơi đó dường như đang lâm râm đốt lên lửa nóng.

Bắp Chân bên cạnh đã say ngủ.

Ma xui quỷ khiến thế nào Thẩm Nguyệt lại ngồi dậy đi tới trước bàn trang điểm, trên làn da trắng nõn chiếu trên gương đồng nổi bật dấu hôn với sắc hồng diễm lệ như đóa mai kia.

Thẩm Nguyệt còn tưởng rằng Ngọc Nghiên đang làm mình làm mẩy, qua hai ngày sẽ ổn thôi, trước đây tại Trì Xuân Uyển cũng vậy, chẳng ngờ lần này nàng ta lại phản ứng dữ dội như vậy.

Ngọc Nghiên đứng ở bên ngoài cũng không đẩy cửa đi vào, chỉ là đứng đó hỏi: “Công chúa người ngủ rồi sao?”

Thẩm Nguyệt không lưu ý tới biểu cảm phức tạp vừa rồi trên mặt Ngọc Nghiên, đó không phải là dáng vẻ nên có của một nha hoàn. Nếu như đêm nay không thể nói ra ngột ngạt trong lòng thì sợ rằng cả đêm nàng ta sẽ không thể vào giấc mất.

Thẩm Nguyệt tùy ý cầm lấy một một chiếc áo vắt trên bình phong rồi khoác lên người, đáp: “Vào đi”.

Ngọc Nghiên tiến vào, buồn rầu nhìn Thẩm Nguyệt: “Nô tì có lời muốn nói, sợ làm ồn ào tới Bắp Chân, mời công chúa dời ra bên ngoài ạ”.

Thẩm Nguyệt quay lại nhìn, thấy Bắp Chân không bị đánh thức liền kéo áo đi ra gian ngoài.

Không ngờ Ngọc Nghiên đi tới trước mặt nàng liền quỳ sụp xuống.

Thẩm Nguyệt cau mày hỏi: “Ngọc Nghiên ngươi làm sao vậy?”

“Nô tì có lời muốn nói, xin công chúa người hãy nghe một lời này của nô tì, đợi nô tì nói xong, nếu như công chúa vẫn kiên định không đổi xác định với ngài ấy, vậy nô tì từ nay về sau cũng không còn gì để nói, cũng sẽ không ra sức ngăn cản người và ngài ấy ở bên nhau giống như trước kia và đêm nay nữa”.

Thẩm Nguyệt nhìn nàng ta một cái, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế, nhẹ giọng nói: “Trước đây khi ta hỏi thì ngươi không chịu nói ra vướng mắc trong lòng, hôm nay ngược lại còn nguyện ý chủ động thổ lộ. Thôi được, tối nay dứt khoát nói ra tất cả, ta đang nghe đây”.

“Trước đây nô tì không chịu nói là vì trong lòng bối rối, nhị nương đối xử với công chúa và Bắp Chân rất tốt, nô tì cũng tận mắt nhìn thấy, nô tì không đành lòng nhìn nhị nương và người tranh cãi nữa. Dù sao đó đều không phải là lỗi sai của nhị nương, nô tì không phải là một người vô lí không hiểu chuyện”, Ngọc Nghiên nói trong nước mắt.

“Ngươi đứng dậy rồi nói, đừng khóc”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi